Chương 294: Đại chiến nổ ra

Thanh Ngọc bật cười, trong lòng trào lên một niềm vui khôn tả, có vẻ như hắn chẳng hề quan tâm đến hơn ức địch nhân trước mắt chút nào.

Miệng Thanh Ngọc khẽ thầm thì:

- Có chết thì cũng chết cùng hoa mẫu đơn a!

Nói tới đây, Thanh Ngọc vung tay lên.

- Graooo…! Uồm…uồm…! Grà à à…!

Tiểu Long, Tiểu Hôi và Tiểu Bàn từ trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ lập tức xuất hiện. Thanh Ngọc truyền âm phân phó:

- Chờ lúc nào trên này giao tranh không ai để ý, đi xuống Tề gia thủ phủ, tìm một truyền tống trận vượt giới, rồi hủy nó đi!

Ba con thú ngáo ngơ nhanh chóng nhận lệnh, sau đó vẫn đứng im lìm một chỗ ở đó, bày ra cái bộ dáng ngốc nghếch của mình, khiến cho chúng nhân xung quanh mắt tròn mắt dẹt, không biết là Nguyễn gia tiểu thái tử thả một con rắn có chân biết bay, một con cá mập đần đần và một con gấu mập ra làm gì nữa.

Tiếp theo, Thanh Ngọc lại vung tay lên.

Mười tám đồng nhân lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

Những đồng nhân này chia làm cửu đại nguyên tố, chính là khôi lỗi mà Thanh Ngọc đã thu hoạch được trong lối vào bí cảnh Thiên Hồ Tộc năm xưa.

Sau khi biết Diễm Hoa là một khôi lỗi sư, hắn đã nhờ nàng sửa lại những con khôi lỗi đồng nhân này, bây giờ đã có thể đem ra sử dụng. Mười tám con khôi lỗi đều được chế tác bằng Vạn Niên Huyền Đồng Đế cấp đấy, cho dù có là tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong đánh vào cũng phải còn lâu mới hỏng.

Thanh Ngọc mau chóng dùng thần niệm điều khiển khôi lỗi, hạ lệnh để chúng đi sau làm bảo tiêu chắn đòn cho chúng nữ.

Chiến trận nguy hiểm, có thêm một phần đảm bảo an toàn vẫn hơn.

Xong xuôi đâu đấy, Thanh Ngọc nhìn qua Nguyễn Nhạc lão gia tử, hai ông cháu gật đầu với nhau.

Nguyễn Nhạc lão gia tử rút ra Bôn Lôi Toàn Long Thương, tiến lên phía trước một bước, sau đó gào lên mạnh mẽ:

- Giếttt…!

Tức thì, lão nhân gia hai tay cầm kim sắc trường thương, lao thẳng về trận địa Tần Tề hai nhà, vụt xuống một đường thương ảnh khủng bố giữa thiên không, miệng quát:

- Dương Quan Tam Điệp!

Lập tức, đại chiến chính thức được nổ ra.

Hơn hai ức tu sĩ từ xa bắt đầu đạp pháp khí mà phi hành, lao ầm ầm tới, chuẩn bị tung ra toàn bộ sở tài thực học của mình mà chém giết đối phương.

Theo tiếng quát rung trời dậy đất của Nguyễn Nhạc lão gia tử, ba đường thương ảnh vàng kim chói mắt như mặt trời ban trưa, mang theo uy thế như cầu vồng, lăng lệ ác liệt, sát khí lẫm lẫm lao thẳng tới giữa trận địa đối phương!

Ầm…Ầm…!

Song phương còn chưa kịp lao tới nơi, thì thương ảnh khủng bố của Nguyễn Nhạc lão gia tử đã tới trước.

Một đám bốn năm mươi tu sĩ của một nhị đẳng gia tộc bên phía Tề gia trúng phải ba đường thương ảnh ghê gớm kia, lập tức bị chấn tan thành một mảng mưa máu đầy trời.

Vô số ánh mắt rét lạnh nhìn về phía đó, lúc này bọn họ mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi!

Đây chân chính là đoạt thế chi chiến, chứ không phải trò trẻ con của bọn lên năm lên ba chơi kiếm gỗ đâu!

Không cẩn thận một chút vậy thì chắc chắn sẽ mất mạng!

Bên kia, lão già Tần Hoằng lúc này cũng muốn ăn miếng trả miếng.

Lão giơ Hắc Huyết Bá Hồng Đao của mình lên, truyền chân nguyên vào đó, khiến cho một khoảng không gian bên cạnh Tần Hoằng bỗng dưng như thể bị hắc ám cắn nuốt, quỷ dị vô cùng.

Lão già này vung thanh đao đen kịt lên cao, sau đó cách không bổ thẳng một đường hung ác xuống đại quân phía đối diện!

Đao mang dài hơn trăm trượng, bén nhọn vô cùng, lại mang theo hắc ám có tính thôn phệ khủng bố, sắp sửa đã ụp xuống đầu một nhánh quân của Nguyễn gia tới nơi!

Lúc này, bỗng nhiên một Quang hệ đồng nhân của Thanh Ngọc tức tốc phi hành mà lên, đâm thẳng đầu vào trước đường hắc sắc đao mang ác liệt của Tần Hoằng.

Ầm…Ầm…

Một âm thanh rung chấn nhân tâm phát ra từ vụ va chạm kinh người kia.

Ấy vậy nhưng mà…

Đường đao thì đã tan biến rồi, còn Quang hệ đồng nhân thì vẫn cứ bay lơ phơ ở đó, dường như không hề có một chút tổn hại nào cả!

Sĩ khí bên phía Nguyễn gia đại phóng, vô vàn âm thanh kêu gào vui mừng liên tiếp vang lên.

Dĩ nhiên rồi, nếu có thể sống thì không ai muốn chết cả.

Những đồng nhân của Thanh Ngọc nếu sử dụng hợp lý, thì có thể buồn nôn đám lão già kia một trận đấy!

Ngươi muốn công kích từ xa ư?

Không có cửa đâu!

Nhân thủ hai phe đã áp sát lại gần nhau, chỉ còn chừng hơn trăm trượng nữa mà thôi.

Tất cả các tu sĩ Hóa Chân của hai bên đều đang dẫn đầu, trong tay họ lăm lăm Đế bảo của mình, đang chuẩn bị giáp lá cà vào mà chém giết.

Lúc này, lão già Tề Khâm Vi đang phi hành tới trước thì tức tốc quát lớn:

- Ha ha ha! Đám tặc tử kia, chịu chết đi!

Tức thì, lão lại không biết lấy từ đâu ra một động thiên pháp bảo hình tòa tháp vàng nữa, rồi đang định quẳng lên không trung.

Đôi mắt Thanh Ngọc chỉ chờ có thế, vội vàng hô lên:

- Mỵ Nương! Tề Khâm Vi!

Lý Mỵ Nương trong tay đang cầm một thanh trường kiếm Hoàng cấp cực phẩm, lúc này hiểu ý, vội vàng thi triển Hằng Thiên Chi Uy lên người Tề Khâm Vi.

Khi nàng thi triển xong, cũng đồng thời là lúc lão già kia đã quăng pháp bảo động thiên hình cái tháp đó lên không trung.

Một luồng uy áp khủng bố không biết từ đâu tới ụp thẳng xuống đầu Tề Khâm Vi, khiến lão toàn thân bị đơ cứng lại, không sử dụng nổi một chút lực lượng nào cả.

Tề Khâm Vi muốn niệm chú kích phát động thiên pháp bảo kia, thả ra thêm một trăm con Nhân Diện Ảnh Thù nữa, ấy vậy nhưng không được!

Lão này hóa ra vẫn còn giấu hàng đấy!

Thân thể Tề Khâm Vi cứng ngắc, đang phi hành tự nhiên rớt xuống, làm cho tất cả đám người xung quanh lão bỗng chốc kinh hoảng vô cùng.

Thanh Ngọc chẳng thèm để ý tới lão già kia vội, bởi vì hắn đã âm thầm bố trí Huyết Ma Thánh Đằng và Huyết Ma Đế Đằng ở Tần gia thủ phủ phía dưới từ lúc mới tới.

Kẻ địch nào mà rơi xuống Tần gia thủ phủ, chỉ có con đường bị hút khô máu mà chết thôi, không có hy vọng sống đâu!

Lúc này Thanh Ngọc còn đang mải phi hành, nhanh chóng gào lên:

- Gia gia! Động thiên pháp bảo!

Nguyễn Nhạc lão gia tử hiểu ngay, đang định phi thân mình lên một chiêu phá hủy cái tháp vàng kia, không cho nó thả ra Nhân Diện Ảnh Thù nữa, thì bỗng thấy từ đằng sau lưng có một mũi tên khủng bố được Ma Lục trưởng lão của Thiên Ma Cung bắn ra từ lúc nào!

Vút…Vút…Vút…!

Ầm…Ầm…!

Mũi tên mang theo kình khí ác liệt kinh khiếp nhân tâm xé gió mà đi, chỉ trong chớp mắt vậy mà đã xuyên thẳng qua tòa tháp vàng kia, khiến nó vỡ vụn ngay tức khắc, tạo nên một vụ nổ vang trời.

Tuy nhiên, sắc mặt của Ma Lục trưởng lão sau khi bắn mũi tên đó cũng trắng bệch, lập tức được Ma Thất trưởng lão đỡ lấy.

Xem ra mũi tên vừa rồi đã tiêu hao gần như toàn bộ ma nguyên trong đan điền Ma Lục rồi.

Bên kia, lão già Tần Hoằng còn đang mải tóm lấy cánh tay Tề Khâm Vi không để lão rớt xuống, không kịp thi pháp ngăn cản mũi tên kia lại, lập tức gào lên giận dữ:

- Mẹ nó, tiểu súc sinh lại dùng tà thuật! Lão phu phải xé xác ngươi ra!

Thanh Ngọc lúc này cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm đến Tần Hoằng cả, bởi vì hai đại quân đã áp sát vào với nhau tới nơi.

- Gia gia, người lo đám tu sĩ nhân loại, đám nhện này để con!

Nguyễn Nhạc lão gia tử hô:

- Vừa đúng ý ta, khà khà!

Đang phi hành, Thanh Ngọc quay ra nhìn Thái Phi, nàng cũng nhìn lại hắn, rồi cả hai lập tức gật đầu.

Một đôi thần tiên quyến lữ lập tức lướt tới, giao hòa vào nhau giữa chiến trường khốc liệt, bốn thanh kiếm trong tay họ vang lên những thanh âm “Đinh linh linh…” rung động toàn trường.

Mũi kiếm khẽ khua, âm dương tái hợp, vẽ nên những đường cong mỹ diệu trong không gian, dường như đang viết nên một thiên tình ca đầy huyết tinh và tàn sát.

Hai âm thanh một nam một nữ như mờ như ảo vang lên, chấn động nhân tâm:

- Thái Thượng Song Tình Kiếm! Khởi!

...

...

Ai donate thì đây ạ:

Techcombank 19027102991024 Nguyễn Thế Đức!

Cám ơn mọi người!