Chương 293: Thái Phi tới

Một tiếng gọi đơn giản thôi mà đánh thức hơn hai ức con tim đang nôn nao xao xuyến.

Cái gì?

Chúng ta vừa mới nghe được cái gì?

Phu quân?

Mười hai nữ nhân hoa nhường nguyệt thẹn kia ấy vậy mà là phu nhân của Nguyễn gia tiểu thái tử?

Thanh Ngọc mặc kệ những ánh mắt ghen ghét, đố kỵ, thậm chí có cả dục vọng từ phía đối diện truyền lại, nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu nói:

- Về sau đi, ở đây nói chuyện không tiện.

Mười hai nàng nhẹ nhàng lăng không mà đến, đứng thành hàng sau lưng Thanh Ngọc. Hắn chú ý tới cổ tay trái mỗi người đều có một hình xăm sợi chỉ đỏ.

Thậm chí bên kia Cung Hà Trang cũng phải hô lên kinh ngạc một chút, bởi vì trên tay nàng cũng đang dần dần xuất hiện một sợi Vĩnh Kết Đồng Tâm như thế.

Thanh Ngọc nghĩ chắc là các đại nương tử của mình, trên tay đều sẽ có một hình xăm như vậy, nhưng không biết là có tác dụng gì.

Đột nhiên, Cung Hà Trang dường như cảm thụ được gì đó, rồi cũng cất luôn pháp khí phi hành dưới chân đi.

Nàng cũng lăng không mà đứng được!

Vô số ánh mắt tò mò khó hiểu nhìn về phía bên này, không biết làm sao mà Nguyễn gia tiểu thái tử và nữ nhân của hắn đều bay được không cần pháp khí?

Trần Kiều Ân, Dương Điệp và Trần Phi Quỳnh các nàng nhìn về phía Cung Hà Trang, trong thâm tâm có chút ai oán, cũng có chút hâm mộ.

Lúc nào các nàng mới được làm đại nương tử a!

Ly Ly nhìn qua, nắm lấy tay Cung Hà Trang, cười khúc khích:

- Muội muội cũng thành đại nương tử rồi phải không?

Cung Hà Trang bẽn lẽn gật đầu, hai má còn phơn phớt mấy rặng mây hồng xinh đẹp.

- Ra mắt các vị tỷ tỷ.

Bên kia, chúng nữ thấy vậy cũng không tỏ ra ngoài ý muốn. Nam nhân này đúng là hoa tâm đại củ cải, các nàng đi mới có mấy năm thôi mà đã có thêm mấy vị tỷ muội rồi!

Thanh Ngọc lướt ánh mắt qua chúng nữ một chút, rồi bất giác phải kinh ngạc vì tu vi của các nàng!

Ngoại trừ Trương Phù Hoa tấn thăng Đại Thừa hậu kỳ và Thụy Nhi tiến giai Hợp Thể hậu kỳ ra, mười người còn lại đều đột phá tới Hợp Thể sơ kỳ!

Thậm chí Ly Ly và Tâm Như cũng y như vậy, không hề có chút khác biệt nào!

Lúc các nàng rời Thanh Ngọc đi mới là Luyện Khí tầng ba mà thôi!

Mẹ nó, cái bí cảnh kia không biết trong đó có thiên đại cơ duyên gì mà có thể khiến cho tất cả chúng nữ tấn thăng một cách khủng bố như vậy?

Chúng nữ thấy khuôn mặt Thanh Ngọc ngơ ra, lúc này thi nhau che miệng cười khúc khích.

Các nàng bây giờ ai ai cũng cường đại rồi a, sau này tha hồ ức hiếp hắn!

Tâm Như cứ tưởng hắn đang suy nghĩ về hình xăm sợi chỉ đỏ trên tay, nàng đứng sau lưng nhỏ nhẹ nói với Thanh Ngọc:

- Một công dụng của sợi Vĩnh Kết Đồng Tâm này, đó là Phu Phụ Đồng Lòng. Bất kể chàng có đặc quyền gì ở Hằng Thiên Tinh hay bất cứ nơi nào khác, thì các đại nương tử của chàng đều sẽ được hưởng theo. Còn những công dụng khác nữa, về sau chúng thiếp lại nói cho chàng biết!

Thanh Ngọc nghe vậy, trong thâm tâm cũng vô cùng vui mừng.

Vậy chẳng phải hắn mang trong mình đặc quyền của Tinh chủ, thì chúng nữ cũng được hay sao?

Sợi Vĩnh Kết Đồng Tâm này đúng là Tạo Hóa chi vật có khác, trâu bò a!

Thanh Ngọc vội vàng truyền âm hỏi chúng nữ:

- Các nàng có dùng được Hằng Thiên Chi Uy hay không?

- Chúng thiếp dùng được!

Trong đầu Thanh Ngọc tức tốc suy nghĩ, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên. Lát nữa có khối lão già bị âm đây, hắc hắc!

- Các nàng đừng vội sử dụng, lúc nào ta hô lên thì hãy dùng, có biết không?

- Dạ, phu quân!

Mười ba âm thanh mềm mại ngọt ngào truyền vào đầu Thanh Ngọc, khiến cho hắn thư thả tinh thần.

Một tiếng nói căm ghét vang lên từ phía đối diện, phá tan bầu không khí ân ái lãng mạn của Thanh Ngọc và chúng nữ bên này:

- Gọi thêm mấy nữ nhân đến cũng chỉ để chịu chết mà thôi!

Thanh Ngọc ngó qua, thì thấy bên kia người vừa phát ngôn chính là tên Tường Phúc, thiếu chủ Tường gia, con trai Tường Thanh Hải.

Hắn khinh miệt giao lưu cùng loại tiểu nhân vật như thế này, không thèm đáp lại, làm bên kia ánh mắt Tường Phúc cũng ngập tràn u oán và sát khí.

Trong đầu Thanh Ngọc thừa hiểu ý định của tên Tường Phúc này muốn làm gì.

Hắn kích bác, muốn đại quân Nguyễn gia tràn lên tấn công, sau đó Tần Tề hai nhà bên kia lại tung ra một con át chủ bài nào đó đúng không?

Muốn lừa Thanh Ngọc không có dễ vậy đâu.

Hai phe đối chiến có vẻ như không có ai muốn đánh ai cả, thế cục lâm vào trong trầm lắng một cách quỷ dị, thực chất là do không ai muốn tấn công trước mà chịu thiệt hết.

Dường như hơn hai ức người tới đây để thi nhìn nhau, chứ không phải để chém giết sinh tử gì.

Lúc này, Diễm Hoa mới truyền âm vào tai Thanh Ngọc một câu:

- Chủ nhân, người đến rồi, đã bao vây xung quanh.

Khóe miệng Thanh Ngọc khẽ nhếch lên, sau đó chậm rãi vươn tay sang hai bên, lắc lắc cái cổ, lập tức Trảm Thiên và Huyễn Diệt xuất hiện.

Theo động tác rút binh khí của Thanh Ngọc, toàn bộ liên quân Nguyễn gia cũng tế xuất pháp bảo và pháp khí của mình.

Hơn một ức người bùng nổ khí thế của mình, âm thanh xoàn xoạt của binh khí và pháp bảo được rút ra chấn động hư không.

Một mảng mây đen vần vũ trên thiên không bị làn khí tràng này trùng kích, vô số tia lôi điện lập lờ giáng xuống, như thể đánh một hồi trống trận cho cuộc chiến đầy rẫy huyết tinh và chết chóc này.

Uỳnh…Uỳnh…!

Lúc này, bất ngờ tiếp tục lại có thêm một đạo linh quang lam sắc rực rỡ từ trên trời giáng xuống sát cạnh Thanh Ngọc làm cho toàn trường đang chuẩn bị đánh nhau lại trố mắt ra mà nhìn.

Mẹ nó, sao tên Nguyễn gia tiểu thái tử này thích làm màu vậy nhỉ?

Sao ai tới bên hắn cũng đi bằng ánh sáng là sao?

Từ trong đạo linh quang lam sắc phủ xuống bất thình lình xuất hiện một thân ảnh, vẫn là một thân bạch sắc chiến bào quen thuộc ấy, cùng với đôi hài cao gót màu bạc kia.

Thanh Ngọc ngỡ ngàng.

Sao nàng lại tới đây?

Nữ nhân xuất hiện từ đạo linh quang giống như bước ra từ bức họa nữ chiến thần cao cao tại thượng, coi rẻ thương sinh. Mái tóc bạc trắng xõa sau vai, hai tay nàng nắm song kiếm màu xanh biếc. Trên mi tâm nữ nhân kia vẫn là hư ảnh đốm hỏa diễm đang bốc cháy như ngày nào.

Nàng xuất hiện, khiến cho toàn trường phải ồ lên kinh ngạc.

Bộ bạch sắc chiến bào trên ngọc thể kiêu sa ấy ôm sát vào, phô ra những đường cong mê đắm nhân tâm. Nàng cũng lăng không mà đứng, hơn nữa trên cổ tay đã có sẵn một hình xăm sợi chỉ đỏ từ lúc nào.

Đây không phải Thái Phi thì còn là ai nữa?

Thanh Ngọc cũng cảm thấy hơi khó hiểu, tại sao Thái Phi lại có hình xăm kia ở tay?

Rõ ràng hắn đã…ấy nàng đâu?

Kỳ quái!

Hiện tại, vô số ánh mắt xung quanh đã nhìn về phía Thanh Ngọc với hàm ý cổ quái.

Mẹ nó, ngươi đi đánh nhau hay đi tổ chức tiệc đoàn viên vậy?

Thanh Ngọc hỏi Thái Phi:

- Nàng tới đây làm gì?

- Không hoan nghênh ta sao?

Thanh âm ai oán của Thái Phi vang lên, nàng ngước mắt lên nhìn Thanh Ngọc, sau đó nhìn một hàng giai nhân mỹ lệ sau lưng hắn.

- Ngươi cũng nhiều nữ nhân thật đấy!

Chúng nữ sau lưng Thanh Ngọc vô cùng bất ngờ, không biết nam nhân kia lại rải thính ở đâu ra, mà tìm được một vị ngự tỷ thế này.

Đôi môi Trần Kiều Ân và Thụy Nhi khẽ nhếch lên, các nàng cảm thấy nều đè được vị ngự tỷ này xuống…chắc cũng không tệ.

Thanh Ngọc thở dài một hơi, chưa đánh nhau xong mà nội bộ gia đình đã lục đục rồi. Hắn nói với Thái Phi:

- Ta phải chiến đấu bây giờ.

Thái Phi nhìn Thanh Ngọc bằng đôi mắt tràn đầy u oán, giống như một thiếu phụ nơi khuê phòng xa chồng lâu năm vậy. Nàng nhẹ nhàng bay tới sau lưng hắn, rồi nói nhỏ:

- Ta chiến đấu cùng ngươi.