Chương 257: Tạo Hóa Thủy Ma Tổ

Trong đại điện bỗng dưng rung động lên vô vàn thanh âm ầm ì, không biết là có dị biến gì lại sắp phát sinh.

Ầm…Ầm…

Mấy hơi thở sau, một hư ảnh nam tử cao lớn đội trời đạp đất hiển hóa trong hư không.

Người này không thấy rõ được mặt mũi, thân thể cao tới hơn năm trượng, y phục cũng chỉ là một thân vải gai tầm thường. Quanh hư ảnh nam tử cũng không hề có một chút khí thế hay uy áp nào tản mạn ra ngoài cả, ấy vậy nhưng Phệ Huyết Ma Hạt lại cúi thấp người hành lễ với hắn.

Hơi thở tang thương tuyên cổ bỗng chốc ngập tràn khắp cả đại điện, khiến cho lòng người ta bỗng dưng bất giác sinh ra cảm giác sùng bái thành kính.

Thanh Ngọc đang nằm im ở một góc mà cũng hết hồn hết vía, bởi vì đây là một trong tám hư ảnh đã xuất hiện bên cạnh lúc hắn đang đột phá Trúc Cơ kỳ.

Hình như lúc đó tám hư ảnh này còn nói cái gì “Tán thành…” thì phải.

Thanh Ngọc không hiểu ra sao, nhưng toàn thân hắn đang vô lực, vẫn còn không cử động nổi.

Hư ảnh kia quan sát tình hình xung quanh một chút, sau đó phất tay.

Lập tức Phệ Huyết Ma Hạt nhổm dậy, rồi lại nhanh chóng bò vào trong bức tường nơi mà nó chui ra, không thấy đâu nữa.

Trần Phi Quỳnh và đám người Diễm Khanh cũng hết hồn hết vía, không biết ở đây là có chuyện gì.

Trong lúc họ còn đang thắc mắc, thì hư ảnh nam tử kia đã bất chợt khua tay, lập tức toàn bộ vết thương trên thân thể Thanh Ngọc biến mất, thậm chí chất độc của Phệ Huyết Ma Hạt cũng được giải toàn bộ, không còn chút nào.

Chưa để Thanh Ngọc kịp suy nghĩ gì, hư ảnh kia đã cất lời:

- Không dậy đi còn nằm đó làm gì?

Thanh Ngọc lúc này mới lặng lẽ ngồi lên, sau đó đứng dậy chắp tay hành lễ với hư ảnh, không nói năng gì.

Hư ảnh nam tử dường như đang đánh giá Thanh Ngọc từ trên xuống dưới, sau đó lại phát ra thanh âm ngập tràn khí thế bá tuyệt thiên địa:

- Lớn lên không tệ. Tiểu tử, ngươi mò tới đây làm gì?

Thanh Ngọc mặt không đổi sắc, lặng lẽ đáp:

- Vãn bối tới lấy vật trong cái rương kia!

Hư ảnh đưa một tay lên chống cằm, sau đó lại hỏi:

- Mấy tiểu nha đầu kia là gì của ngươi?

- Đều là nữ nhân của vãn bối.

Hư ảnh “ừm” một tiếng, rồi phất tay kéo đám người Trần Phi Quỳnh lại gần.

Lớp kết giới phòng hộ của Vô Diệt Chung trước mặt uy thế khủng bố của hư ảnh nam tử không chịu nổi một kích, bị phá tan thành mảnh nhỏ, sau đó lại biến trở về thành một cái chuông bạc, rơi vào tay Trần Phi Quỳnh.

Tam nữ cứ như vậy mà bị đưa tới trước mặt hư ảnh nam tử, đứng phía sau lưng Thanh Ngọc, hoàn toàn không có sức kháng cự.

Còn năm tên hắc y nhân của Thiên Linh Thần Giáo thì “Bụp” một cái biến mất, không biết bị đưa đi đâu.

Trong đại điện, hư ảnh nam tử ôn tồn nói:

- May cho mấy nha đầu các ngươi, là có tên tiểu tử này tới đây, nếu không thì chắc chắn chỉ có một con đường chết. Con Phệ Huyết Ma Hạt kia chỉ là một con ấu sinh trong đàn thôi, còn bên trong đó có tới cả ngàn vạn con như thế, cùng với một con hạt mẫu nữa.

Thanh Ngọc và tam nữ nghe tới đây đều rùng mình toát mồ hôi lạnh.

Một con Phệ Huyết Ma Hạt mà đã khổ sở như vậy rồi, nếu xông ra một lúc vài con thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, chưa nói tới bò cạp mẹ kia.

Tam nữ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng lo lắng bất an vô cùng.

Không biết Thanh Ngọc có giận các nàng không, hơn nữa bản thân còn che giấu thân phận ở bên cạnh hắn lâu như vậy.

Thanh Ngọc cúi đầu chắp tay:

- Đa tạ tiền bối khoan dung.

Hư ảnh khoát tay nói:

- Lời nhảm không phải nói nhiều. Tiểu tử ngươi muốn đồ vật trong cái rương đen này?

- Vâng!

- Đây là Đông Sơn Hạp, trên khắp vô số vị diện này chỉ có chín cái như vậy. Mỗi Đông Sơn Hạp sẽ chứa bên trong mảnh vỡ của một đồ vật, khi ghép lại đầy đủ chín mảnh thì nó mới có tác dụng.

Hư ảnh nam tử giảng giải tiếp:

- …Nếu tiểu tử ngươi muốn lấy được Đông Sơn Hạp ở phía sau ta đây thì phải chịu hoàn thành một khảo nghiệm. Nếu thông qua, sống sót cầm rương rời đi, còn không, chết. Ngươi có tiếp nhận khảo nghiệm không?

Thanh Ngọc nghe xong tới đây, còn đang định đáp lời thì âm thanh của Hệ thống đã vang lên:

- Đinh! Phát động nhiệm vụ chính tuyến “Đế Quân đệ nhất khảo”, yêu cầu nhiệm vụ là vượt qua thử thách của Tạo Hóa Thủy Ma Tổ Bạch Nhâm Hùng, phần thưởng là 30000 điểm tích lũy.

Đế Quân đệ nhất khảo?

Vậy sau này sẽ còn nhiều khảo nữa ư?

Tạo Hóa Thủy Ma Tổ?

Thanh Ngọc dần dần có vẻ hiểu ra. Dường như hư ảnh nam tử này là một trong tám vị Tạo Hóa Thủy Ma Tổ kia. Mỗi một vị Tạo Hóa Thủy Ma Tổ sẽ nắm giữ một Đông Sơn Hạp, chờ hắn tới tiếp nhận thử thách.

Vậy còn một Đông Sơn Hạp cuối cùng sẽ ở đâu?

Hơn nữa, mấy vị Tạo Hóa Thủy Ma Tổ này có phải là một trong mười sáu Đấng Tạo Hóa ngang cấp với Hồn Tâm Đạo Tổ Chân Bá Thiên hay không?

Bạch Nhâm Hùng thấy Thanh Ngọc có vẻ đang suy tư, lại hỏi một câu làm cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:

- Sao? Có tiếp nhận khảo nghiệm không?

Thanh Ngọc bất giác giật mình, sau đó quay lại nhìn tam nữ, rồi gật đầu nói:

- Vãn bối tiếp nhận.

Trần Phi Quỳnh đứng đằng sau muốn vươn tay lên ngăn cản, nhưng cuối cùng giơ được nửa đường rồi lại rút về. Thâm tâm của nàng vô cùng rối bời, không biết làm sao cho tốt.

Bạch Nhâm Hùng vẫn chậm rãi nói:

- Khảo nghiệm của ngươi, sống sót dưới tay hư ảnh bản thân ta của thời niên thiếu lúc bằng tuổi ngươi, trong một khắc thời gian. Hiện tại bắt đầu!

Nói xong tới đây, chưa để Thanh Ngọc kịp chuẩn bị gì, Bạch Nhâm Hùng phất tay đưa Thanh Ngọc đứng ra giữa đại điện.

Tức thì, ở trước mặt hắn, bỗng nhiên lại hiện ra một đạo hư ảnh khác, trông sống động không thua gì người thật.

Đây là một thư sinh có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, trông tuổi còn trẻ, gương mặt cương nghị góc cạnh, thân thể gầy gò ốm yếu, nhưng trong đôi tròng mắt kia lại sâu sắc kinh người.

Thanh Ngọc chú ý tới, ấy vậy mà người thư sinh này cũng có tròng mắt màu xanh dương, giống y như hắn!

Đây là Bạch Nhâm Hùng lúc bằng tuổi Thanh Ngọc sao?

Cũng có chút ý tứ!

Thanh Ngọc dường như nhận ra điều gì, hắn vội vã thốt lên:

- Kiếm Tu!

Thư sinh kia mặt không biến sắc nhìn chằm chằm vào Thanh Ngọc:

- Kiếm tới!

Một tiếng quát âm trầm vang lên, từng luồng kiếm quang phân li quanh người thư sinh đột nhiên kêu vang vọng, hóa thành thực thể, xoay vần quanh hắn, hiển hóa ra một thanh trường kiếm.

Trường kiếm này dài hai thước ba tấc, toàn thân một màu trắng bạc, trông hết sức bình thường nhưng lại tỏa ra khí thế sắc bén dọa người.

Đây là lần đầu tiên Thanh Ngọc được đối đầu với một kiếm tu, hơn nữa còn là kiếm tu cùng cảnh giới!

Chiến ý của hắn sôi trào không thôi, trong tay đã nắm thật chắc Trảm Thiên và Huyễn Diệt.

Nét mặt Thanh Ngọc đột nhiên phấn khích như uống phải xuân dược, hắn chĩa trường kiếm về phía tên thư sinh, toàn thân cũng tỏa ra khí tràng cường đại của mình.

Được so đấu với Tạo Hóa Thủy Ma Tổ thời còn trẻ tuổi, đúng là cơ hội ngàn năm có một!

Thanh Ngọc đứng ở đó, toàn thân tựa như thanh kiếm sắc bén tuyệt thế đã rời vỏ, hơi kiếm sừng sững bao trùm cả một phạm vi mấy chục trượng.

Kiếm quang chao liệng trong hư không phát ra tiếng động xoèn xoẹt như lưỡi đao đang được mài sắc, giữa mặt đất đại điện nháy mắt xuất hiện những vết chém nhỏ li ti.

Thư sinh bên kia cũng cười nhẹ, không chút sợ hãi, huy động chân khí đến cực điểm, một sức mạnh kinh khủng ào ra từ nội thể, dồn vào trong thanh trường kiếm trông hết sức bình thường trên tay hắn.

Hai người ánh mắt đối chọi, khí thế nhanh chóng dâng lên đến đỉnh cao.

Kiếm thế của hai người hoàn toàn không giống nhau, thư sinh trầm ổn kiên cố, còn Thanh Ngọc lại điên cuồng bá đạo.

Đôi bên chưa xuất thủ mà khí thế đã giao phong, mặt đất cuộn trào cuồng phong, xoay vần quanh vị trí dưới chân của hai người.

Thanh Ngọc gầm nhẹ lên một tiếng, vẻ mặt toát lên nét hưng phấn điên cuồng khó hiểu, Trảm Thiên vung lên tung ra một nhát Phách Hoa Trảm mạnh mẽ.

Không gian dường như bị cắt thành mảnh vỡ, trong tiếng kiếm minh liên tục, hư không đột nhiên nổi lên một đường kình khí hình chữ thập giao thoa, bay ào về phía thư sinh như sao băng.