Trần Phi Quỳnh biết rõ Phệ Huyết Ma Hạt lợi hại, tuy con Ma thú này mới có tu vi Thừa Đỉnh hậu kỳ, còn chưa lớn hẳn, nhưng cũng không dám chậm trễ!
Chỉ cần dính phải đạo chưởng kình kia thôi chắc chắn máu huyết trong người sẽ bị tiêu tán sạch sẽ, chết không thể nghi ngờ!
Trần Phi Quỳnh vội vàng dồn chân khí vào Vô Diệt Chung, nhất thời khiến nó tỏa ra linh quang trắng rỡ, lực lượng phòng ngự được tăng mạnh, chắn lại đạo chưởng kình của Phệ Huyết Ma Hạt.
Nàng hai tay kết ấn, tung ra một cái chuông màu vàng khác rồi tung nó lên trời, thần sắc nghiêm túc, trong miệng niệm chú:
- Vô Sinh Chung! Trấn!
Sau khi miệng Trần Phi Quỳnh vừa niệm chú xong, ở giữa không trung cấp tốc hiển hiện ra một cái chuông khổng lồ màu vàng kim khác phát ra âm thanh loong coong trên đỉnh đầu con Phệ Huyết Ma Hạt to lớn kia.
Đông!
Nửa hơi thở sau, cái chuông vàng kia trực tiếp mang theo âm thanh ong ong, chụp xuống đầu của con bò cạp đỏ này. Thừa dịp nó còn chưa kịp phản ứng, chuông vàng đã đột nhiên hạ xuống rồi cố định trên mặt đất, hóa thành một cái lồng nhốt bằng kết giới.
Trong chớp mắt, Vô Sinh Chung đã chụp lấy toàn bộ thân mình khổng lồ của Phệ Huyết Ma Hạt, sau đó linh quang vàng kim rực rỡ lóe lên, nhất thời đem toàn bộ thân hình của nó bao vây ở trong đó.
Tuy lồng kết giới kia đã giữ chặt được Phệ Huyết Ma Hạt, nhưng vẻ mặt của Trần Phi Quỳnh cũng không có thoải mái, ngược lại đầy vẻ lo lắng nhìn với những người ở sau.
- Ai còn sức lực mau đi lấy bảo vật, ta không cầm chân được con bò cạp này lâu đâu, mau lên!
Mấy tên hắc y nhân kia lúc này đã tiêu hao hết chân nguyên cho việc phá giải cấm chế, chân tay mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Diễm Hoa lập tức nói:
- Để muội đi lấy cho!
- Mau!
Con Phệ Huyết Ma Hạt ở trong lồng kết giới của Trần Phi Quỳnh đang giãy giụa kịch liệt, nó bắt đầu dùng đôi càng to khủng bố của mình đập rầm rầm vào thành Vô Sinh Chung, muốn thoát ra ngoài.
Ầm…Ầm…
Diễm Hoa tức tốc thoát khỏi tầng phòng ngự của Vô Diệt Chung, sau đó chạy thẳng một mạch về phía chiếc rương đen ở sau lưng Phệ Huyết Ma Hạt.
Con bò cạp khổng lồ này gầm lên giận dữ, nó bắt đầu hội kình vào sau chiếc đuôi to lớn màu đỏ rực ghê người kia, súc thế chuẩn bị đánh ra một đòn toàn lực!
Trần Phi Quỳnh thấy đại sự không ổn, vội vàng hét lên:
- Hoa Nhi! Mau trở lại! Nó sắp thoát ra rồi! Trở lại ngay!
Đồng thời nàng tiếp tục thúc dục càng nhiều chân khí trên Vô Sinh Chung, làm cho cái lồng kết giới màu vàng kim đang bao vây Phệ Huyết Ma Hạt càng tỏa ra linh quang mạnh mẽ hơn, muốn tranh thủ thêm ít thời gian cho Diễm Hoa.
Phệ Huyết Ma Hạt ngao ngao phát cuồng lên, nó không ngừng nhe răng trợn mắt cố gắng hoạt động phần đuôi đập ầm ầm vào kết giới, liều mạng muốn từ trong mà thoát ra.
Nhưng cũng không thể được, dưới sự toàn lực cấm chế của Trần Phi Quỳnh, cái chuông màu vàng kia vẫn bất động giữa mặt đất nhốt chặt lấy thân thể con bò cạp này.
Thanh Ngọc ở một bên thấy Trần Phi Quỳnh dùng hai chiếc chuông nhỏ mà áp chế được một con Ma thú cao hơn nàng hai đại cảnh giới thì âm thầm lắc đầu lè lưỡi.
Mấy nữ nhân này không có ai là đơn giản a!
Nhưng mà tình hình có vẻ không ổn, hắn cảm nhận được con Phệ Huyết Ma Hạt kia chỉ đánh vào hai phát nữa thôi, vậy thì chắc chắn cái kết giới cầm cố kia sẽ bị nứt vỡ.
Lúc đó thì Diễm Hoa nữ nhân này khó lòng mà thoát chết.
Ai, xem ra việc gì cũng đến tay lão công a!
Thanh Ngọc hạ quyết tâm, rút ra Trảm Thiên và Huyễn Diệt, hóa thành vô số đạo tàn ảnh, lập tức ập thẳng tới chỗ chiếc rương màu đen.
Thanh Ngọc vừa mới xuất hiện, Trần Phi Quỳnh và hai người Diễm Khanh Diễm Hoa sợ hãi vô cùng, không biết hắn đã có mặt ở đây từ khi nào.
Trần Phi Quỳnh đưa mắt nhìn Diễm Khanh, thì thấy nàng lắc đầu với mình.
Nhưng bây giờ cũng chưa phải thời điểm quan tâm tới mấy việc đó, bởi vì…
- Graaaa…!
Trong lúc Thanh Ngọc đang chạy như điên tới cái rương đen, Phệ Huyết Ma Hạt đột nhiên rít lên một tiếng dài, đồng thời cái đuôi khổng lồ của nó đập một cú thật mạnh vào kết giới Vô Sinh Chung.
Ầm…Ầm…!
Thanh Ngọc cả kinh, vội vàng định thần nhìn lại.
Chỉ thấy kết giới màu vàng kim đang vây lấy con bò cạp đã tiêu tán không còn nữa, trên lân giáp che kín cả thân hình nó đã xuất hiện hào quang đỏ chói, hiển nhiên đã tức giận vô cùng.
Phệ Huyết Ma Hạt lập tức trở nên điên cuồng!
Trần Phi Quỳnh hét lên:
- Chủ nhân cẩn thận!
Nhưng ngay lúc này, thanh âm của nàng chưa kịp truyền đến, thì một cái càng to lớn khổng lồ đã trực tiếp mang theo kình phong khủng bố đập xuống thân thể Thanh Ngọc!
Thiên địa linh khí trong đại điện bỗng chốc trở nên bạo loạn, từ miệng con Phệ Huyết Ma Hạt kia thả liên tiếp ra những làn Ma khí màu đỏ vô cùng đậm đặc, dường như muốn thôn phệ thần trí tất cả mọi người ở đây.
Thanh Ngọc vừa tránh né cái càng khổng lồ đang đập xuống, vừa gào to:
- Diễm Hoa quay về mau lên!
Diễm Hoa đang chạy tới cũng phải ngơ ngác một chút, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe lời, mau chóng rút trở lại phía bên trong kết giới Vô Diệt Chung, đứng cùng bọn Trần Phi Quỳnh.
Phệ Huyết Ma Hạt mở miệng ra, thê lương rít lên liên miên không dứt, chấn động cả một vùng khiến đại địa run rẩy kịch liệt.
Hai cái càng của nó mang theo tốc độ nhanh như điện chớp, xiên từng cái về phía Thanh Ngọc!
Điên cuồng đạp Bách Lý Bộ, Thanh Ngọc hai tay cầm song kiếm lả lướt tức tốc tránh lấy hai cái càng khổng lồ kia, nhưng…
Xoẹt!
Một tiếng xé rách quái dị vang lên trong không trung. Khi mọi người thần trí thanh tỉnh lại, định thần nhìn qua thì tất cả sắc mặt đều biến đổi.
Thanh Ngọc lúc chỉ còn cách chiếc rương đen có hai trượng nữa thôi, thì đã bị con Phệ Huyết Ma Hạt dùng cái đuôi nhọn hoắt chứa đầy nọc độc của mình đâm xuyên qua người từ phía sau lưng!
Tam nữ lập tức gào lên:
- Không! Chủ nhân…!
Con Phệ Huyết Ma Hạt dùng cái đuôi đỏ to lớn của mình nhấc bổng Thanh Ngọc lên trong không trung, sau đó đưa hắn tiến tới sát trước mặt mình, thả hắn rớt đánh bịch xuống dưới mặt đất.
Thanh Ngọc bỗng dưng toàn thân vô lực, không thể cử động được một chút nào.
Đôi tròng mắt xanh dương của hắn bất ngờ nhìn vào con bọ cạp đỏ khổng lồ kia, trên gương mặt tuấn mỹ lúc này đã trắng bệch, tính mạnh treo trên sợi tóc!
Trần Phi Quỳnh sốt sắng, nhưng nàng biết bây giờ nếu mình ra tay chỉ tổ khiến cho con Phệ Huyết Ma Hạt càng trở nên điên cuồng hơn mà thôi.
Lúc đó nhỡ như nó đâm một cái…
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc do dự…
Con Phệ Huyết Ma Hạt kia, đột nhiên thân mình vừa động, đã như tia chớp dùng đuôi cắm lấy mũi kim sắc nhọn khổng lồ của mình vào chính giữa trái tim Thanh Ngọc!
- Không! Aaa…!
Diễm Khanh vội vàng hét lớn, mặt không còn chút huyết sắc nào, thậm chí muốn lao ra liều mạng với con Phệ Huyết Ma Hạt này!
Trần Phi Quỳnh rớt một giọt nước mắt từ trên khóe mi, vội vã kéo tay nàng lại, quát:
- Ngu xuẩn!
Nhưng ngay tức khắc dị biến lại xảy ra…
Khi mũi kim nhọn hoắt khổng lồ kia chỉ còn cách thân thể Thanh Ngọc đúng một ly, thì bỗng dưng Phệ Huyết Ma Hạt lại ngừng động tác lại.
Nó đưa cái đầu cùng hàm răng nanh sắc nhọn khủng bố của mình tới sát người hắn, hít hít ngửi ngửi.
Đôi mắt đen kịt sâu thẳm của Phệ Huyết Ma Hạt chớp động liên hồi, không biết là đang làm gì.
Bỗng nhiên, cả thân thể nó hạ rạp sát xuống mặt đất!