Chương 196: Đàm Bách Hương gặp nguy

Hôm nay chỉ còn bảy ngày nữa là Hằng Thiên Tinh bước sang năm mới.

Nửa năm đối với người tu hành cũng chỉ như cái chớp mắt mà thôi, nhưng trong thời gian này Thanh Ngọc đã đạt được một vài thành tựu không tệ.

Đầu tiên là tu vi Khí cảnh của hắn đã đột phá đến Hóa Thần trung kỳ.

Thanh Ngọc những tưởng còn phải hơn một năm nữa hắn mới tiến giai tiểu cảnh giới, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra sự bá đạo của Thôn Thiên Ma Thần Thể.

Cứ mỗi khi Thanh Ngọc thôn phệ thêm được một loại phù văn bản nguyên mới, lập tức tu vi của hắn sẽ tăng lên mảng lớn.

Hơn thế nữa, càng có nhiều phù văn trong cơ thể, Thanh Ngọc lại tu luyện càng nhanh.

Vốn dĩ bản thân hắn đã có tốc độ tu luyện khác người rồi, bây giờ có thêm Hồn phù văn, lại càng kinh hãi thế tục hơn nữa.

Mới được có bao nhiêu năm mà Thanh Ngọc đã tấn thăng một tiểu cảnh giới rồi?

Nếu như tu sĩ bình thường ngoài kia muốn đột phá một tiểu cảnh giới của Hóa Thần kỳ chắc phải đến cả trăm năm là ít.

Thanh Ngọc mới đột phá Hóa Thần sơ kỳ có vài năm mà thôi!

Cũng một phần là do đợt Tinh Giáng Từ Ân lần trước, nên tốc độ đề thăng của Thanh Ngọc mới nhanh như vậy.

Tiến giai một tiểu cảnh giới, lực lượng chân khí của hắn lại mạnh mẽ hơn, Cửu Thải Quang Long trong đan điền cũng lớn hơn một chút.

Tiếp theo đó chính là tu vi Thần cảnh của Thanh Ngọc đã thành công đột phá đại cảnh giới, tiến vào Hoàng Cung nhất tinh.

Tu vi luyện Thần này nếu so sánh với toàn bộ Hằng Thiên Tinh, chắc không thể nào tìm được người thứ hai chưa tới trăm tuổi mà đã đạt được Hoàng Cung Cảnh.

Thần thức của Thanh Ngọc sau khi tiến giai đại cảnh giới hiện nay đã bao trùm được gần như toàn bộ khuôn viên Nguyễn gia thủ phủ, rộng lớn vô cùng.

Trong thức hải của hắn bây giờ phía trên Cửu Đỉnh Tháp xuất hiện năm vòng kim luân, tương đương với Hoàng Cung, Vũ Cung, Trụ Cung, Hồng Cung và Hoang Cung. Còn xa xa lại thấp thoáng mười ba vì tinh tú lấp lánh rực rỡ, biểu hiện cho mỗi một tinh tiểu cảnh giới mà Thanh Ngọc đạt được.

Trong thời gian bế quan này, lĩnh ngộ của hắn đối với pháp tắc không gian cũng có nhiều tiến bộ, nhưng hiện tại vì chưa thể sử dụng được, nên Thanh Ngọc cũng không biết rõ mình nắm giữ được tới đâu.

Tu vi kiếm đạo của Thanh Ngọc không có gì biến chuyển cả, vẫn như cũ là một đạo kiếm quang. Khi nào ngưng tụ đủ mười đạo kiếm quang hắn mới có thể tấn thăng Kiếm Hoàng.

Gánh nặng đường xa a!

Kiểm tra lại Đế Quân Thương Hành và Uy Danh Thương Hành một chút, Thanh Ngọc phát hiện hắn đang có gần bốn triệu chín trăm ngàn điểm tích lũy và ba tỷ hai trăm triệu điểm uy danh.

Điểm tích lũy thì vẫn để dành ở đó, Thanh Ngọc bắt đầu dùng điểm uy danh của mình để mua sắm. Lần trước đã trang bị được cho Đan Các, Khí Các và Phù Các một ít vật tư, nên hôm nay hắn tiêu toàn bộ điểm cho Trù Các, Trận Các và Chiêm Tinh Các.

Hơn ba tỷ điểm uy danh, vậy mà vào tay Thanh Ngọc, không qua nổi một khắc đồng hồ đã gần như hết sạch sẽ, chỉ còn lèo tèo gần trăm ngàn. Hắn vốn có tính cách đã không mua thì thôi, đã mua là phải sắm loại tốt nhất.

Mười hai vị đại nương tử hiện đang còn ở trong bí cảnh chỗ Hằng bà bà chưa về, nhưng Thanh Ngọc cứ sắm sửa vật tư lục nghệ cho các nàng trước đã.

Thu công bước ra ngoài, Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây, như một viên lam bảo thạch to lớn vô biên vô hạn. Ánh mặt trời dịu nhẹ ngày cuối đông khiến đại địa phơn phớt một chút khí tức quang minh.

Hôm nay là một ngày thời tiết không tệ a!

Một cái nhếch miệng nhè nhẹ xuất hiện trên gương mặt yêu mỹ tà dị của Thanh Ngọc, hắn khá hài lòng với khoảng thời gian bế quan này.

Từ đằng xa, Kim An vội vã chạy tới, hành lễ rồi thưa:

- Thiếu gia, đại sự không ổn, Đàm trưởng lão bọn họ ở Diễm Hương Môn Chu Tước Vực trúng kế của địch nhân, đang bị vây khốn, hiện tại sinh tử chưa rõ.

Thanh Ngọc lập tức biến sắc, hỏi lại:

- Chuyện xảy ra khi nào?

- Bẩm thiếu gia, vừa mới từ hai canh giờ trước.

Thanh Ngọc nhanh chóng phân tích tình huống. Địch nhân ở đây chỉ có thể là đám người tứ đại gia tộc bên kia. Hẳn là mấy lão già này đã đoán được Nguyễn gia lần trước bày trò sau lưng, nên bây giờ mới nhân cơ hội báo thù.

Nguyễn gia ở Trung Đô bây giờ không thể dùng âm mưu mà đối phó được, nên mấy lão bất tử này mới giận chó đánh mèo, muốn trút giận đây mà.

Việc Diễm Khanh được đưa vào Ngọc Viện làm thị nữ nội cung, hẳn tên Tần Hoằng kia đã biết, nên chắc tứ đại gia tộc muốn nhân cơ hội này mà ra tay độc ác.

Thanh Ngọc hỏi:

- Có thông tin gì cụ thể hơn không? Đàm trưởng lão có tu vi Đại Thừa trung kỳ mà cũng bị vây khốn hay sao?

Kim An nhanh chóng nói:

- Tiểu nhân cũng không biết rõ ràng, nhưng nghe nói trong Diễm Hương Môn có một đại trận tự nhiên hình như để che giấu thứ gì đó, bên trong toàn bộ tu vi Tinh, Khí, Thần đều không thể sử dụng được. Đàm trưởng lão sau khi bình định được phản loạn Diễm Hương Môn thì bị chúng cố ý dẫn tới đó, rồi phong bế lại bên trong.

Thanh Ngọc nghe xong đến đây cũng có vẻ ngoài ý muốn.

Trong Diễm Hương Môn lại còn có đại trận tự nhiên ư?

- Đinh! Hằng Thiên Tinh phát động nhiệm vụ “Thăm dò cổ tích”, yêu cầu thiếu gia mau chóng tới Chu Tước Vực, thăm dò đại trận tự nhiên trong Diễm Hương Môn, thu lấy chỗ tốt, phần thưởng là một lần truyền tống chỉ định trong khu vực Hằng Thiên Tinh, 20000 điểm tích lũy!

Suy nghĩ một hồi, Thanh Ngọc dặn dò Kim An vài câu rồi lập tức sử dụng lần truyền tống chỉ định của Hằng Thiên Tinh lần trước thưởng cho hắn.

Lần này, Thanh Ngọc quyết định nhờ Hằng Thiên Tinh truyền tống mình đến một địa điểm an toàn không có người bên trong Diễm Hương Môn.

Bụp!

Song mục Thanh Ngọc nhòe đi, không gian tối đen không nhìn được gì nữa.

Khi hắn mở mắt ra lại thì đã thấy mình đang xuất hiện ở nơi vô cùng xa lạ, có lẽ là bên trong Diễm Hương Môn ở Chu Tước Vực.

Trước mặt Thanh Ngọc là một khung cảnh hoang tàn đổ nát, có lẽ gần đây nơi này đã xảy ra một trận đại chiến. Đình đài lầu các khắp nơi toàn bộ đều bị sụp đổ, không còn nguyên vẹn. Trên mặt đất vẫn còn lưu lại vô số dấu tích của đao kiếm và pháp bảo.

Khắp nơi có vài xác người, nhưng Thanh Ngọc phát hiện ra toàn bộ bọn chúng đều là đệ tử Tề gia, Tần gia và Hán gia. Xem ra quả nhiên hắn đoán không sai, mấy lão bất tử kia muốn trả thù Nguyễn gia về việc lần trước.

Diễm Hương Môn này cũng khá rộng, hơn nữa phong cảnh trước đây có lẽ không tệ, chỉ có điều linh khí thì không được nồng đậm bằng Trung Vực mà thôi.

Thanh Ngọc tỏa thần thức ra ngoài, nhanh chóng xác định địa thế xung quanh.

Ở góc đằng xa nơi một sơn cốc hẻo lánh phía Nam Diễm Hương Môn, hắn phát hiện có mười lăm tên đệ tử Tần gia đang canh gác xung quanh một đại trận tự nhiên.

Quả thật là đại trận tự nhiên!

Nhưng Thanh Ngọc bất chợt phát giác ra điểm bất thường!

Bên trong đại trận này, hắn lại cảm nhận được khí tức của Hồn lực!

Sao ở bên trong một sơn cốc của Diễm Hương Môn lại có Hồn lực phát tán ra ngoài?

Hiện tại chưa vội quan tâm đến vấn đề đó, mà Thanh Ngọc nhanh chóng kiểm tra tu vi của mười lăm tên đệ tử Tần gia kia. Bọn chúng đều chỉ là Hóa Thần sơ kỳ và trung kỳ mà thôi.

Hắn lập tức lâm vào trầm tư.

Tề gia, Tần gia, Hán gia đã có mặt, không biết Triệu gia có ở đây hay không?

Nhưng chưa để Thanh Ngọc kịp suy nghĩ xong xuôi, thì một cây độc châm mang theo độc dược đen sì đã nhanh chóng lao thẳng về phía hậu tâm hắn.

Thanh Ngọc không hề nao núng, rút Trảm Thiên và Huyễn Diệt ra gạt phăng cây độc châm này qua một bên.

- Là ngươi!

Sau khi nhìn rõ diện mạo hắn, tên vừa đánh lén kêu lên có chút kinh ngạc, không ngờ ngay lập tức đã nhận ra Thanh Ngọc.

Tâm tình của Thanh Ngọc lại theo tiếng kinh hô của đối phương hơi trầm xuống một chút. Nhưng bây giờ vô luận là loại tình huống nào, đối với hắn mà nói đều không thể coi như một tin tốt được.

Thanh Ngọc một mình truyền tống tới đây, chưa biết nội tình trong Diễm Hương Môn ra sao cả.

Tên đánh lén vừa nhìn qua đã nhận ra hắn, xem chừng cũng là người Trung Vực tới đây. Kẻ này có tu vi Luyện Hư sơ kỳ, dung mạo cũng khá, ăn mặc một thân hoàng cẩm y đồng phục dòng chính của Tề gia, xem ra địa vị chắc chắn không thấp.

Chờ một chút, Luyện Hư sơ kỳ ăn mặc y phục dòng chính của Tề gia?

Tề Khiếu Vân, xếp hạng đệ nhị trên Thiên Kiêu Bảng?