Giao tranh bắt đầu nổ ra kịch liệt. Tất cả nhân thủ ba đại gia tộc kia tràn lên tấn công, bao vây lấy toàn bộ cao tầng và đệ tử Triệu gia vào giữa.
Kể ra lão bất tử Triệu Phóng này tính toán cũng đủ sâu, lão muốn hàng phục ba đại gia tộc còn lại, rồi nuốt luôn một mẻ lớn. Nếu bây giờ Triệu Phóng giết sạch toàn bộ người ở đây, rồi cuối cùng Triệu gia lấy lực gì đánh với Nguyễn gia?
Đám trưởng lão ẩn môn quay ra nhìn nhau, gật đầu truyền âm thương lượng gì đó, rồi cũng lao vào vòng chiến. Vô số tiếng pháp khí, vũ khí va chạm vào nhau, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.
Mỗi đại gia tộc mang tới đây hơn năm trăm nhân thủ, thành ra bây giờ Triệu gia dùng năm trăm đánh ngàn rưỡi, hơn nữa lại còn không được giết người, vô cùng khó khăn.
Cũng may là vẫn còn năm trưởng lão Hóa Chân kỳ của ẩn môn trợ công, nên tình hình cũng chưa mấy bi quan cho lắm.
Trận loạn chiến đã chính thức diễn ra, mà lúc này người bày trò là Thanh Ngọc vẫn còn đang ẩn thân dưới sâu trong lòng đất cười thầm.
Mấy lão bất tử này thông minh quá thì bị thông minh hại, đến cuối cùng vẫn còn không biết bản thân đã trở thành quân cờ trong tay hắn.
Bên trên vang vọng lại những tiếng gào thét, rồi binh khí va chạm nhau, xem ra tình hình chém giết vô cùng căng thẳng đấy.
Lão già Triệu Phóng kia mặt đỏ như gấc, oai phong lẫm liệt, lao thẳng vào giữa ba người Tần Hoằng, Tề Khâm Vi và Hán Lương mà thi triển pháp thuật, tung hoành ngang dọc.
Tay lão cầm một Đế bảo Lưỡng Long Hắc Thước, liên tục đánh ra đại chiêu.
Ba lão già Tần Hoằng, Tề Khâm Vi và Hán Lương cũng không hề nao núng, xuất Đế bảo ra phản kích. Tần Hoằng gào lên:
- Giết! Hôm nay huyết tẩy cái Triệu gia này cho ta!
Đám đông nhân thủ ba đại gia tộc nghe vậy, nhanh chóng lao vào chém giết. Dù sao cũng đã nhận được lệnh của lão tổ tông rồi, giết chết dăm ba tên Triệu gia chắc cũng không vấn đề gì chứ?
Nhân thủ ba nhà nhanh chóng kết trận, tràn lên tấn công ồ ạt vào đệ tử Triệu gia.
Một ngàn năm trăm người đánh năm trăm người, dùng mông mà nghĩ cũng có thể biết được kết quả ra làm sao?
Dĩ nhiên là bắt đầu có nhiều đệ tử Triệu gia không chịu nổi, kẻ chết kẻ bị thương, nằm la liệt giữa chiến trường.
Vui vẻ nhất phải nói tới năm vị trưởng lão Hóa Chân kỳ của ẩn môn rồi.
Đem cường giả Hóa Chân ra đánh với đám rác rưởi Thừa Đỉnh, Hợp Thể ư?
Dễ như ăn cơm!
Năm người Trương Điệm, Hoắc Tấn, Ma Ngũ, Ma Bát, Phương Hinh toàn tung ra sát chiêu, mỗi lần vung tay là lại có một mảng đệ tử ba nhà Tần Tề Hán tan xác mà chết.
Hai bên bắt đầu giết tới đỏ mắt. Lão già Triệu Phóng kia đã đánh ra chân hỏa, quan sát xung quanh thấy đệ tử Triệu gia liên tục tử thương, giận dữ gào lên:
- Hoài Kim, kích hoạt sát trận, giết hết đám tôm tép này cho ta! Chúng đệ tử Triệu gia nghe lệnh, buông tay mà giết cho taaa…
Trận Tôn Triệu Hoài Kim đang múa may chiêu thức chống trả địch nhân, nghe vậy liền lui lại phía sau, lấy ra trận bàn, nhanh chóng kích phát.
Ầm…Ầm…
Hai liên hoàn sát trận Đế cấp rung động kịch liệt trong không trung, bắt đầu vận chuyển. Trên bầu trời Trung Đô, toàn bộ linh khí xung quanh bị hút vào đại trận, sau đó hiển hóa ra vô số đạo băng chùy và phong nhận sắc bén, nhanh chóng ập xuống đầu đám nhân thủ tam đại gia tộc.
Uỳnh…!
Rất nhiều đệ tử ba nhà Tần Tề Hán không kịp chuẩn bị né chiêu, lập tức bị băng chùy và phong nhận khổng lồ kích sát, hóa thành những làn mưa máu, thê thảm vô cùng.
Tề Khâm Vi thấy đại sự không ổn, đang giết lại gào lên:
- Hai vị lão huynh, liên thủ đánh chết thằng chó Triệu Phóng này, nếu không tất cả phải chết ở đây!
Tần Hoằng và Hán Lương nghe vậy, lập tức gào lên, một người cầm đao một người cầm chùy, lao thẳng về phía Triệu Phóng, tung ra sát chiêu.
Tần Hoằng tụ hết chân khí trong cơ thể, nhảy phắt lên cao, giơ cao thanh đao xanh lè trên tay, bổ thẳng từ trên không xuống, tạo thành một con Thanh Long kinh khủng bằng chân khí chói lọi, miệng hô:
- Chân Huỳnh Quang Trảmmm…
Còn Hán Lương, quăng cây Đế bảo đại chùy đỏ rực của mình lên không, miệng niệm chú, rồi cũng xông thẳng đến trước.
Cây đại chùy của lão tức tốc biến thành khổng lồ, sau đó cũng từ trên cao giáng mạnh một cú thẳng xuống đầu Triệu Phóng.
- Truy Vân Quyếtttt…!
Triệu Phóng thấy đại sự không ổn, nhanh chóng kích phát bảo giáp ra đón đỡ sát chiêu, từ trong thân thể lão sáng lên một vòng phòng hộ màu xanh bảo thạch, tỏa ra linh quang rực rỡ.
Thanh Long của Tần Hoằng và đại hỏa chùy của Hán Lương ngay lập tức gõ lên vòng phòng hộ của Triệu Phóng, gây lên một trận điên cuồng oanh tạc.
Thiên hôn địa ám, mặt đất nứt nẻ, vô số đệ tử tứ đại gia tộc xung quanh đó cũng dính phải kình phong mà bay ra thật xa, điên cuồng phun máu tươi.
Ầm…ầm…
Trận giao tranh trên mặt đất vẫn còn đang diễn ra vô cùng kịch liệt, Thanh Ngọc ở dưới thì lại đang âm thầm tính toán, xem có nên một mẻ hốt gọn mấy lão già này hay không.
Nhưng tính đi tính lại, nếu cưỡng ép làm liều, có khi Nguyễn gia sẽ trở thành công địch chung, nên hắn lại thôi. Mấy đại gia tộc này khi nào lão tổ Hóa Chân của chúng còn chưa chết, thì không thể nào vọng động được.
Lần trước thâu tóm Trần gia là do Trần Tầm đã chết, nên Nguyễn gia mới nhanh chóng nắm được đại cục vào tay.
Bây giờ thời gian hồi chiêu của Hằng Thiên Chi Uy còn chưa tới, nên Thanh Ngọc cũng không thể trong tức khắc mà kích sát được một ai cả.
Trông mấy lão già này có vẻ chiến đấu hăng hái vậy thôi, nhưng mà lúc nguy hiểm đến tính mạng thì còn chưa biết bản lĩnh thật sự ra làm sao đâu.
Suy đi nghĩ lại một hồi, Thanh Ngọc vẫn là lặng im quan sát kỳ biến, thi thoảng lại dùng Vô Ngã Vô Kiếm bắn lên mặt đất, dứt điểm mấy tên đệ tử sức tàn lực kiệt ở trên.
Trong trận hỗn chiến như thế này, không có ai chú ý đến một thanh lôi kiếm nhỏ nhoi phi lên từ dưới mặt đất cả.
…
Trận hỗn chiến này hơn nửa canh giờ sau mới đi vào hồi kết.
Tứ đại gia tộc đều tử thương thảm trọng, không có ai chịu nhường ai. Mỗi nhà dẫn đi hơn năm trăm tinh nhuệ, thế mà giờ đây chỉ còn có lác đác độ trăm người.
Mặt đất la liệt xác chết và máu tươi của đệ tử các gia tộc, lúc này Triệu Phóng mới gầm thét:
- Hoài Kim, ngưng trận lại! Mấy lão chết tiệt, mẹ nó, đã thua rồi thì chấp nhận đi! Nhường cho lão tử làm minh chủ khó vậy hay sao?
Lão già Tề Khâm Vi giết đến đỏ mắt, thanh Đế bảo đại đao trong tay vẫn còn đang dính đầy huyết tinh đỏ sẫm, gào lên:
- Súc sinh Triệu Phóng, Tề Khâm Vi ta với ngươi thề bất lưỡng lập!
Trận Tôn Triệu Hoài Kim mau chóng ngưng hai sát trận Đế cấp lại, sau đó triệu tập tất cả đệ tử Triệu gia đứng sau lưng Triệu Phóng.
Tử thương của Triệu gia dĩ nhiên là thê thảm nhất rồi, số tu sĩ còn lại không quá năm mươi.
Đám đệ tử Triệu gia dù có hai sát trận hỗ trợ, nhưng mà song quyền nan địch tứ thủ, làm sao mà đánh lại một đám nhân thủ Tần Tề Hán đông gấp ba lần bọn chúng?
Hai bên lúc này đã quyết định ngừng chiến, nhưng mà vẫn còn đang nhìn nhau với ánh mắt căm thù. Trong lòng đám lão bất tử này ai cũng muốn tự bản thân mình lên nắm quyền, làm sao dễ dàng nhường cho kẻ khác?
Nói rằng đám trưởng lão ẩn môn kia ủng hộ người nào thì theo người đó, nhưng thực ra có ai cam tâm sao?
Không bao giờ!
Kẻ ngồi lên ngôi vị minh chủ thế nào mà chẳng dần dần chèn ép, sau đó thôn tính toàn bộ những đại gia tộc còn lại?
Mấy lão bất tử ở đây không phải kẻ ngu, dĩ nhiên là sẽ không để ai khác ngoài mình lên ngồi ở trên cái vị trí đó rồi.
Năm tên trưởng lão ẩn môn từ nãy tới giờ giết người đến sướng tay, nhưng mà lúc này lại đứng im, nhìn trời ngắm đất, ra một điệu bộ chúng ta không biết gì cả.
Thực ra bọn chúng đều bị Thanh Ngọc thao túng cả rồi, ở đây chỉ việc giết người, lúc sau tới Nguyễn gia lãnh tiền, không phải thích hơn sao?
Kế hoạch giương đông kích tây của Triệu Phóng, từ hôm qua Thanh Ngọc đã biết được rõ rõ rành rành. Hắn cũng chả cần phải tham dự sửa đổi làm gì nhiều.
Chỉ cần thả một chiêu Kiếm Phi Kình Thiên xuống, tự khắc mấy lão già hám quyền hám lợi này sẽ tự khắc đâm đầu vào mà tranh giành, chém giết lẫn nhau.
Tối ngày hôm qua, Thanh Ngọc đã bí mật tới gặp mặt năm tên trưởng lão ẩn môn.
Hai tên Thiên Ma Cung bị huyết mạch Chí Tôn Thủy Ma Thánh của hắn áp chế sát nút, chỉ còn lại Trương Điệm, Hoắc Tấn và Phương Hinh.
Lúc đầu, ba tên này cũng cứng đầu, nhưng mà Thanh Ngọc đã đưa ra số lợi ích chúng không tài nào từ chối được. Trong buổi gặp gỡ, hắn còn kéo theo cả lão gia tử Nguyễn Nhạc và Tuế Ninh Tiên Tử đi cùng đến khuyên bảo, ba tên này nếu còn không nhận lời giúp Nguyễn gia thì còn giúp ai?
Thanh Ngọc áp dụng chiến thuật vừa đánh vừa xoa, vừa đưa cho chúng lợi ích, lại dẫn hai cường giả Hóa Chân đỉnh phong tới áp chế dọa nạt, dĩ nhiên là thu được kết quả như ý rồi.
Lúc này, Ma Ngũ đứng giữa chiến trường nói:
- Các vị, xem ra lần bàn bạc này của tứ đại gia tộc không được như ý rồi. Năm người chúng ta bây giờ có việc phải quay về sư môn trước, xin cáo từ! Luận Võ Đại Hội sang năm vẫn được tổ chức bình thường, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ quay lại!
Lục tục, cả bốn tên còn lại cũng nhanh chóng rời đi. Không có ai cản họ lại cả, bởi vì lấy sức đâu ra nữa?
Đây là năm cường giả Hóa Chân kỳ đó!
Bốn người Tề Khâm Vi, Hán Lương, Tần Hoằng và Triệu Phóng trên thân dính đầy máu và vết thương, mặt vẫn còn đang hằm hằm nhìn nhau, không thèm để ý việc họ rời đi chút nào. Thực ra trong lòng mấy lão thì lại đang ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời năm tên này đấy.
Mẹ nó, đúng là một lũ sư tử ngoạm. Tiền nhà nào cũng nhận, xong đến lúc cuối cùng chả làm được cái tích sự gì cả.
Lũ ăn hại!
Lúc này, thấy sát trận được giải khai, có mấy tên đệ tử Triệu gia lao vào, hô to:
- Lão tổ, đại sự không hay, Nguyễn gia đã mang quân tới đánh chiếm Hạ Phủ, nói rằng Hạ Mẫn phái người tới ám sát Nguyễn gia tiểu thái tử, nên…
Cả bốn lão già bắt đầu quay ra nhìn nhau. Triệu Phóng ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- Việc từ khi nào?
Tên đệ tử đưa tin vừa thở vừa nói:
- Từ gần nửa canh giờ trước, bây giờ toàn bộ người Hạ gia đã bị áp giải về Nguyễn gia thủ phủ rồi. Đệ tử muốn báo tin vào trong cho các vị lão tổ biết, nhưng bị trận pháp ngăn trở, không thể làm được…
Triệu Phóng gào lên:
- Chó má Nguyễn gia, lại nhân cơ hội đánh lén! Bọn súc sinh!
Cả đám lão tổ tông nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, trong đầu thì đang tức tốc xoay chuyển, suy tính thế cục, chưa biết hiện tại phải làm sao cho tốt.
Bà nội nó, không phải là đám tử sĩ phái đi đã chết hết rồi hay sao, Nguyễn gia lấy cái chứng cớ gì ra mà bắt chẹt Hạ gia vậy?
Triệu Phóng gào lên một tiếng giận dữ, chỉ mặt ba người Tần Hoằng, Hán Lương và Tề Khâm Vi mà nói:
- Đồ ngu! Mấy tên súc sinh các ngươi thấy chưa! Lại để Nguyễn gia nuốt mất Hạ gia rồi, bây giờ toàn bộ phía Đông Trung Đô là của Nguyễn gia rồi đấy, các ngươi hài lòng chưa! Tên súc sinh Tần Hoằng, không phải ngươi nói Nguyễn gia hôm nay không có động tĩnh hay sao? Nội gián của ngươi như vậy mà cũng được à?
Tần Hoằng cãi láo:
- Mẹ nó, lão súc sinh này! Bọn ta thà để Nguyễn Nhạc chiếm lợi, còn hơn để loại súc vật như ngươi làm minh chủ! Hai vị lão huynh, chúng ta về, từ nay ba nhà chúng ta cùng Triệu gia ân đoạn nghĩa tuyệt!
Hán Lương đứng ra, nhổ một bãi nước bọt xuống đất:
- Con bà nhà nó, dám âm mưu quỷ kế bắt nhốt bọn lão tử! Lão súc sinh Triệu Phóng! Ngươi cứ chờ đấy! Chuyện này tới đây còn chưa xong đâu!
Nói xong, tứ đại gia tộc người nào tức tốc về nhà kẻ ấy, điều tra tình hình. Khi đi thì vô cùng hùng dũng, nhưng lúc về thì tả tơi rách nát, thậm chí mỗi nhà còn tổn thất tận ba bốn trăm nhân thủ.
Vừa phản hồi gia tộc xong, thì gần như cùng một lúc cả bốn lão bất tử kia gầm lên giận dữ.
Bởi vì toàn bộ sản nghiệp ở phía Đông Trung Đô đã bị người ta phá hủy sạch sẽ rồi còn đâu!
Triệu Phóng sau một hồi phát tiết thì bình tâm ngồi lại, bắt đầu xâu chuỗi thế sự, lão từ lúc đánh nhau với ba đại gia tộc kia vẫn luôn nhận thấy bất ổn, nhưng nghĩ mãi mà không biết sai ở đâu.
Lần này lão đã tính kỹ lắm rồi, từ việc đánh lén cho đến lúc bày ra trận pháp, muốn một lần khuất phục ba đại gia tộc Tần Tề Hán.
Chỉ có sai sót đúng một điểm mà thôi, đó chính là cơn mưa lôi kiếm từ trên trời rơi xuống kia.
Ai thi triển chiêu thức đó?
Cả Trung Đô này hình như không có nhà nào có loại pháp thuật như vậy mà?
Hơn nữa thần thức của lão bao trùm toàn bộ chiến cuộc, làm sao không biết ai thi triển trận mưa lôi kiếm đó vậy?
Triệu Phóng, kể cả ba lão già Tần Hoằng, Tề Khâm Vi và Hán Lương ngồi nghĩ thâu đêm suốt sáng mà vẫn chưa hiểu.
Một cuộc tranh đấu vô cùng nhảm nhí cứ kết thúc như vậy, dĩ nhiên thiệt thòi về phần tứ đại gia tộc. Nguyễn gia bên kia thì cứ thế ngồi không, chẳng cần làm gì mà cũng vừa thu được địa bàn, vừa thu được của cải và nhân lực Hạ gia nữa.
…
Đế Quân Uyển.
Đình viện trên hồ.
Hôm nay Thanh Ngọc lại tổ chức yến tiệc ở đây, cả Nguyễn gia vô cùng náo nhiệt.
Hắn đang kể lại cho mọi người nghe trận chiến thảm liệt của tứ đại gia tộc. Lão gia tử, gia chủ và các vị trưởng lão ở đây nghe đến say sưa, thi thoảng lại đập bàn hô lên thống khoái.
- Ha hả, lão già Triệu Phóng này cũng đủ thâm, nhưng mà tính đi tính lại vẫn tính cua trong lỗ! Ha ha, cười chết ta rồi!
Thanh Ngọc cầm chén rượu ngồi một bên, nhẹ giọng phân trần:
- Gia gia, đừng mừng vội. Với tâm cơ của mấy lão bất tử kia thì chẳng mấy chốc sẽ suy nghĩ ra là Nguyễn gia ta mà thôi. Gia gia nghĩ xem, chúng ta không mất một binh một tốt nào mà chiếm hết lợi lộc về tay. Đám lão già kia tuy không có chứng cứ, nhưng đầu óc cũng không ngu dốt đến mức độ ấy.
Nguyễn Nhật trưởng lão nhai xong miếng thịt, hỏi:
- Thiếu gia, lần này chúng ta đã phá tan được cái âm mưu liên hợp của bọn chúng rồi. Tiếp theo đây Nguyễn gia ta phải làm gì?
Thanh Ngọc suy ngẫm một chút, trả lời:
- Thời gian này chắc chắn tứ đại gia tộc kia sẽ thu liễm lại một chút. Nguyễn gia ta phải nhanh chóng tận dụng cơ hội này mà phát triển. Gia gia, ngày mai người lại tiếp tục cho mở rộng Nguyễn gia thủ phủ xuống phía Đông Nam. Chúng ta cứ bình tĩnh đi từng bước một.
Lão gia tử vừa ăn vừa gật đầu:
- Được, chúng ta cũng an ổn được một thời gian. Chờ đến khi cái Luận Võ Đại Hội chó má kia diễn ra, rồi lại tính tiếp vậy. Ta chỉ sợ lúc đại hội có vấn đề.
Thanh Ngọc mỉm cười:
- Gia gia yên tâm, con đã có chút chuẩn bị. Đúng rồi, đám người Hạ gia mọi người định xử lý ra sao?
Phong trưởng lão trả lời:
- Không phải thiếu gia nói muốn thành lập một cái Ngự Đường sao? Ta đang xem xét, lấy nhân thủ Hạ gia ra bổ sung vào đó.
Thanh Ngọc suy ngẫm rồi nói:
- Cũng không cần thiết phải ép buộc làm gì, người nào tự nguyện muốn tham gia thì tham gia. Số còn lại Phong trưởng lão cứ tùy theo khả năng mà sắp xếp cho ổn thỏa nhất. Đám người Hạ gia bây giờ đã là tù nhân, nhưng mà thực sự thì bản thân họ không muốn việc đó chút nào. Nếu cứ làm việc theo kiểu chống đối, thì Nguyễn gia ta cũng không có dư tiền nuôi cơm một đám vô tích sự.
Gia chủ Nguyễn Thành gật đầu khen phải:
- Ngọc Nhi nói đúng đấy. Tùy theo khả năng của họ mà an bài công việc.
Thanh Ngọc nói tiếp:
- Về phần nữ đệ tử của Hạ gia cũng đừng đem họ ra làm thị nữ hay hạ nhân nữa. Cứ thu lấy linh hồn bản nguyên, sau đó thu nạp vào làm đệ tử khác họ của Nguyễn gia đi.
Lúc này, Đàm Bách Hương từ bên bàn tiệc nữ nhân đi đến sau lưng Thanh Ngọc nói:
- Đệ đệ, ta đã điều tra kỹ càng. Diễm Hương Môn ở Chu Tước Vực là một môn phái toàn là nữ tu. Người đứng đầu bây giờ tên Nhậm Hoa, tu vi Hợp Thể hậu kỳ. Nghe nói nửa năm trước, bà ta hợp tác với một tên trưởng lão Đại Thừa sơ kỳ của Tề gia, lật đổ Môn chủ tiền nhiệm, rồi đứng lên nắm đại quyền.
Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Tỷ, ngày mai tỷ dẫn theo một số nhân thủ Nguyễn gia và tinh anh Vạn Hoa Cốc, nhanh chóng tới Chu Tước Vực, bình định Diễm Hương Môn. Những ai về phe Tề gia tỷ cứ giết sạch toàn bộ, còn đâu lại di dời toàn bộ Diễm Hương Môn về đây. Có một nữ tử tên là Diễm Hoa bị bắt làm con tin, tỷ chú ý chiếu cố một chút. Sau khi trở về rồi đệ lại có sắp xếp.
Đàm Bách Hương gật đầu:
- Được rồi, để tỷ đi.
Thanh Ngọc đưa Tích Địa Châu và một Đế bảo phi hành cho Đàm Bách Hương, rồi nói:
- Binh quý thần tốc, đây là Thiên Mã Phi Xa, tỷ cầm lấy đi, mai khởi hành sớm!
…
Ngày hôm sau.
Đã lâu lắm rồi Thanh Ngọc chưa có thời gian để an ổn tu luyện, nên sau sự việc tứ đại gia tộc lần này hắn gấp rút muốn bế quan.
Trước hết, phải dạo qua xem xét tình hình Đế Quân Uyển một chút.
Thanh Ngọc đi thăm vườn thảo dược, sau đó lại ngó qua Tiểu Long và Tiểu Bàn.
Tiểu Long không biết đã tấn thăng Hóa Thần sơ kỳ từ lúc nào, dạo này nó và Tiểu Bàn hay ngao du trong Nội Hải, nên Thanh Ngọc cũng không cần quan tâm lắm.
Thân thể Tiểu Long sau khi đột phá vẫn giữ nguyên cái trạng thái nhỏ bé như vậy, không có chút thay đổi nào cả.
Thanh Ngọc lại đi qua xem Kiều Vân.
Tiểu cô nương này thì tâm tư linh mẫn, tu luyện rất nhanh. Cái gì chỉ cần dạy qua cô bé một chút, chắc chắn sẽ không bao giờ quên được. Ngoài giờ tu luyện ra, Kiều Vân lại chạy tới chơi cùng Tiểu Hôi và đám hồ ly nhỏ.
Thanh Ngọc dặn nàng chăm chỉ luyện công, sau đó còn đưa cho Kiều Vân rất nhiều tài nguyên.
Lúc này Vạn Hồn Chiến Trường không tiến vào được nữa, nên Thanh Ngọc mới có nhiều thời gian mà tăng lên tu vi Khí cảnh của mình.
Thu xếp đâu vào đó xong xuôi, hắn trở về Ngọc Viện.
Ngồi xếp bằng tĩnh lặng trên giường, Thanh Ngọc nhanh chóng thiền định.
...
...
Mn ơi có donate thì cho em xin TLT nhé, em cám ơn!