Thanh Ngọc kéo Dương Điệp lại, để nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Mấy vị trưởng lão nhìn thấy hành động này, lập tức hiểu ý, xem ra cũng nên chiếu cố cho Dương Bá kia một chút đấy.
Dương Điệp tâm tư thông tuệ, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu mỉm cười không làm gì cả. Thanh Ngọc nói:
- Gia gia, phụ thân, hai người xem nếu như chúng ta xây dựng một học viện thì thế nào?
Lão gia tử vuốt râu ngẫm nghĩ, còn gia chủ Nguyễn Thành thì hỏi:
- Mở học viện cũng là chuyện tốt, nhưng ta sợ nhân thủ bên này không đủ. Dạo gần đây Nguyễn gia ta có quá nhiều việc rồi.
Thanh Ngọc mỉm cười:
- Chúng ta chỉ cần xây dựng thôi, chứ chưa chính thức khai mở.
Lão gia tử nghe vậy, cũng gật đầu:
- Ngọc Nhi nói đúng đấy, chúng ta cứ xây dựng lên trước, dù gì cũng phải làm một lần cho xong.
Thanh Ngọc tiếp tục vấn đề:
- Phong trưởng lão, người xem một chút. Ta nghĩ việc kiến thiết của Nguyễn gia sau này còn rất nhiều việc cần dùng đến nhân thủ. Ngài nên tự thành lập một Ngự Đường, chuyên xây dựng các công trình cho gia tộc ta. Ở đây ta có một ngọc giản tài liệu, cùng với một đống gạch này, Phong trưởng lão xem qua.
Thanh Ngọc đưa cho Phong Chu Hải một cái nhẫn trữ vật, bên trong đó có một cái ngọc giản ghi lại cách kiến thiết kiến trúc cao tầng trước đây ở trái đất, cùng với đống gạch mà trước đây hắn thu được trong mật thất nuôi dưỡng Hóa Ma Thánh Liên.
Thanh Ngọc có rất nhiều dự định, dù gì việc kiến quốc và xưng bá Hằng Thiên tinh cũng không phải ngày một ngày hai.
Hắn tiếp tục nói:
- Các gia tộc nhất đẳng ở Trung Đô này cũng có đến năm mươi nhà. Tối nay ta sẽ mở một vài bàn tiệc ở Trọng Khải lâu, muốn mời toàn bộ các thiếu chủ của bọn họ tới, nhờ Đàm tỷ tỷ thông báo chuyện này ra ngoài. Những gia tộc nào có mặt trong bữa tiệc có khi sau này sẽ trở thành đồng minh với Nguyễn gia ta đấy.
Đàm Bách Hương và mọi người nhìn nhau gật đầu, rồi cũng truyền âm vào không trung.
…
Xế chiều, trời trong gió mát, Thanh Ngọc dẫn theo Cung Hà Trang và Dương Điệp rảo bước từ Đế Quân Uyển đi về phía Trọng Khải Lâu.
Ba người cũng không hề phi hành, mà chỉ từ từ đi tản bộ thưởng lãm nhân sinh.
Đi qua khu vực thí luyện, thì vẫn còn thấy vô số đệ tử Nguyễn gia đang nô nức bàn tán tụ tập ở đó. Xem ra tình hình phong trào tu hành ở đây vẫn rất tốt.
Dọc theo con đường nội bộ của thủ phủ, đến chập tối rồi mà vẫn còn kẻ mua người bán vô cùng náo nhiệt. Số lượng nhân khí trong Nguyễn gia lúc này đã phải tăng gấp rưỡi so với trước.
Hầu hết những người này đều là đệ tử khác họ của Dương gia và Trần gia, người thì mua vũ khí, người thì bán dược thảo, hối hả tấp nập.
Cung Hà Trang và Dương Điệp có vẻ rất thân nhau, bởi vì cả hai nàng đều là nữ nhân thông minh. Hơn nữa quan hệ của Ly Ly và Tâm Như rất tốt, nên dĩ nhiên hai tiểu thị nữ này cũng thường xuyên qua lại.
Nhị nữ mỗi người khoác lấy một cánh tay Thanh Ngọc, còn tay kia thì lại cầm một cái quạt ba tiêu nhỏ, phe phẩy nhẹ nhàng.
Thanh Ngọc mặc một thân bạch y, phong thần tuấn lãng, lại mang theo một chiếc quạt xếp, vừa đi vừa đập quạt vào tay, ngắm nhìn phường thị xung quanh.
Lúc này, lại có hai người mũ trùm đen, không biết từ đâu xuất hiện, đi theo sau lưng Thanh Ngọc. Cung Hà Trang lập tức phát giác, nhưng thấy Thanh Ngọc chạm nhẹ cây quạt vào tay nàng, nên cũng hiểu ý, không nói gì.
Một người đội mũ trùm nói nhỏ:
- Sắp xếp đã xong, dự kiến bên kia hai ngày nữa sẽ bắt đầu diễn kịch. Thiên Ma Cung theo an bài không từ chối một gia tộc nào cả, mà nhà nào cũng ủng hộ.
Thanh Ngọc đi đằng trước, mấp máy môi:
- Nhật Thần Điện và Chân Vũ Cung ủng hộ ai?
- Nhật Thần Điện thì cũng bắt cá hai tay, một bên ủng hộ Tề gia, nhưng ngấm ngầm nhận tiền của Hán gia. Còn Chân Vũ Cung chưa đưa ra quyết định.
Thanh Ngọc đập quạt đánh “Bốp” vào tay, cười nhẹ nhàng:
- Xem ra lão già Phương Hinh này cũng khá tham tiền đấy. Được rồi, cứ theo kế hoạch mà làm, à, trở về báo với Cung chủ của các ngươi, đầu năm tới Luận Võ Đại Hội diễn ra thì tới Trung Đô đi. Có sinh ý cần làm.
Hai người đội mũ trùm không nói lời nào, mà rẽ ngang qua một con hẻm nhỏ khác, biến mất không thấy đâu nữa. Cung Hà Trang và Dương Điệp tất nhiên là nữ nhân thông minh, vẫn khoác tay Thanh Ngọc mà nhìn ngắm phố phường, không hỏi han gì.
Thanh Ngọc đi cùng hai giai nhân thăm thú một hồi, rồi bước thẳng tới cổng Trọng Khải Lâu.
Nơi đây có vẻ đã được trang hoàng lại, diện tích cũng lớn hơn trước rất nhiều. Lầu son gác tía, sinh ý vô cùng tấp nập. Trọng Tần lão nhân gia không biết học được món lẩu ở đâu, mà cũng đem ra kinh doanh, hơn nữa nghe người ta nói có vẻ hương vị không tồi.
Lạp Ma đứng ở cửa, có vẻ vô cùng chuyên nghiệp, vắt chiếc khăn lau bàn lên vai, sau đó hô:
- Chào mừng vị quan khách này, Trọng Khải Lâu đã sắp xếp bàn tiệc cho ngài ở trên lầu ba, xin mời!
Thanh Ngọc cùng Cung Hà Trang và Dương Điệp đi qua, cười mắng:
- Lạp Phó Uyển chủ nên học thêm vài món ăn đặc sắc, sau này về còn thi triển tài nghệ cho ta được hưởng lộc nhờ!
Lạp Ma đầu đầy hắc tuyến nói:
- Ngày nào cũng xách xô nước đứng hai canh giờ, chân tay cứng đơ cả rồi, không cầm chảo được!
Thanh Ngọc lắc đầu cười cười, xem ra Trọng Tần lão nhân gia trong việc dạy dỗ cũng là khá nghiêm khắc đấy. Ba người bước lên bậc thang, khi lên tới lầu ba thì đã thấy chỉ có bốn nam tử ngồi ở cùng trước một chiếc bàn chờ nhỏ, đang nói chuyện với nhau.
Thấy Thanh Ngọc đến, tất cả bọn họ lập tức đứng dậy chắp tay hành lễ:
- Gặp qua Nguyễn công tử!
Thanh Ngọc nhanh chóng chắp tay đáp lại:
- Thất lễ, thất lễ rồi, để các vị huynh đệ chờ đợi đã lâu.
Mấy người kia nghe được Thanh Ngọc gọi mình là “các vị huynh đệ” thì cũng vô cùng bất ngờ. Họ cứ tưởng Nguyễn gia tiểu thái tử phải là người kiêu ngạo, coi trời bằng vung cơ, ai ngờ lại hiểu chuyện thấu đáo như vậy.
Một thanh niên thư sinh mỉm cười, mau chóng giới thiệu:
- Tại hạ Lý Bân, còn đây là ba vị huynh đệ Quách Sâm, Hùng Thái và Chiến Vu, hân hạnh gặp qua Nguyễn huynh rồi.
Thanh Ngọc mau chóng gật đầu, rồi đánh giá bốn người này một chút.
Lý Bân trông giống một thư sinh nho nhã trói gà không chặt, nhưng mà lại có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, nếu Thanh Ngọc nhớ không nhầm thì xếp hạng thứ hai mươi sáu trên Thiên Kiêu Bảng năm nay. Người này dung mạo đường hoàng, ăn vận một thân lam y, từ trên người toát ra vẻ hạo nhiên chính khí. Thanh Ngọc qua Hệ thống kiểm tra thì thấy hắn có thiện cảm với mình.
Quách Sâm thì lại là một tráng hán thân hình vạm vỡ, ăn mặc hoàng sam lộ cả hai bắp tay rắn rỏi ngăm đen ra ngoài. Hắn có tu vi Hóa Thần trung kỳ, Thanh Ngọc đánh giá đây là một người có tâm cơ, nhưng mà lại cố tình biến mình thành bộ dạng mạnh mẽ hào sảng, xem ra không tầm thường.
Hùng Thái có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, đích thực là một tên tiểu bạch kiểm giống Thanh Ngọc. Trước đây ở Trung Đô có rất nhiều lời bàn tán về người này. Hắn rất có hứng thú với nữ nhân, đã gây họa cho không biết bao nhiêu người rồi. Thanh Ngọc cũng có nghe qua, nhưng khi đối diện trực tiếp thì mới thấy hóa ra những lời bàn tán kia chưa chắc đã phải thực. Trong ánh mắt Hùng Thái khi nhìn về Cung Hà Trang và Dương Điệp thì lại không có chút sắc tâm nào cả.
Cuối cùng là Chiến Vu, Thanh Ngọc mới ngó qua mà tưởng một tên bặm trợn ở đầu đường xó chợ trà trộn vào đây. Đầu hắn trọc lốc, mắt xếch, quần áo xộc xệch, biểu cảm trên khuôn mặt cứ như sắp ăn thịt người tới nơi. Chiến Vu có tu vi Hóa Thần trung kỳ, theo Thanh Ngọc đánh giá thì trong bốn người này chỉ có hắn là không có tâm cơ, chân chính là người nghĩ gì nói đấy.
Một tổ hợp thật kỳ quái!
Thư sinh gầy còm, tráng hán cao to, tiểu dâm tặc và tăng nhân phá giới không biết làm sao lại đi cùng nhau!
Thanh Ngọc mặc dù suy nghĩ trong đầu nhưng mà vẫn hài hòa nói:
- Các vị huynh đệ, mời vào trong!
Bên trong gian phòng đã được bày biện sẵn, tất cả vị trí đều là ngồi bệt, hơn nữa mỗi người sẽ có một chỗ riêng.
Sau khi mỗi người đã tìm được một nơi an tọa cho mình, Thanh Ngọc mới hỏi:
- Hôm nay có lẽ chỉ có mấy huynh đệ ta thôi sao?
Lý Bân đang chỉnh sửa y phục, quay ra chắp tay nói:
- Nguyễn huynh cũng biết đấy, có rất nhiều người muốn đi, nhưng không có ai dám cả.
Thanh Ngọc cười ha ha nói:
- Vậy hóa ra Nguyễn mỗ tổ chức buổi tiệc mọn này là làm khó mọi người rồi?
Tên tiểu bạch kiểm Hùng Thái mặc dù không có râu, nhưng cũng vuốt cằm nói:
- Nguyễn huynh ra chiêu bài này cũng thật hiểm. Nếu ai tới tham dự buổi tiệc này chẳng phải là đã đưa chân lên thuyền rồi hay sao?
Quả thật đúng là như vậy. Thanh Ngọc đang có một tính toán lớn, nhưng trước khi thực hiện thì hắn còn phải suy xét xem có những ai ở Trung Đô muốn kết giao với mình. Nếu không đại sự xảy ra, lúc đó đánh nhầm phải quân mình thì cũng không tốt.
Bữa tiệc ngày hôm nay chính là để phân định, ai là đồng minh với Nguyễn gia. Nếu thiếu chủ nhà họ đã chấp nhận tới, có nghĩa là hai bên đã cùng bước trên một con thuyền rồi.
Không phải một gia tộc nhất đẳng nào cũng muốn nhảy lên con thuyền của Nguyễn gia, mà có khi họ lại muốn tọa sơn quan hổ đấu, nên Thanh Ngọc không có ý chờ mong lắm.