Nhưng mà lúc sau, Dương Điệp lại bất ngờ kinh ngạc mở mắt ra, khi thấy nam nhân kia không hề giết mình, mà hắn còn đang ôm nàng xuống hồ tắm.
Dương Điệp khóe mi vẫn còn vương lệ, nàng ngơ ngác hỏi:
- Ngươi không giết ta sao?
Thanh Ngọc đứng dưới hồ nước, ôm lấy thân thể Dương Điệp mà vuốt ve, nhẹ nhàng nói:
- Ta có nói sẽ giết nàng sao?
Dương Điệp không tin nổi sự thực này, không biết phải làm sao cho tốt. Nàng vẫn tiếp tục rơi nước mắt, nhưng hai cánh tay đã bất giác ôm eo hắn từ lúc nào.
Thanh Ngọc ôm chặt lấy Dương Điệp, để mặt nàng rúc vào trong ngực mình mà nói:
- Có biết tội chưa?
Dương Điệp là người thông minh, nàng mỉm cười thỏ thẻ:
- Thiếp biết tội rồi.
…
Màn đêm phủ kín Trung Đô, hôm nay là một ngày không trăng, mây mù giăng kín rải những đợt sương lạnh giá xuống tòa đại thành thị này.
Bên trong Ngọc Viện, sau khi song tu cùng với Dương Điệp, hiện tại Thanh Ngọc đang nằm ôm nàng trên giường lớn. Dương Điệp như là một con mèo nhỏ vậy, nép sát vào bên người hắn, tay nàng vẫn còn đang vẽ vòng tròn trên ngực Thanh Ngọc.
- Chủ nhân không sợ có ngày thiếp sẽ báo thù sao?
Thanh Ngọc vuốt ve tấm lưng trần mềm mịn kia, nhưng không nói gì cả. Thần thức của hắn vẫn đang bao trùm toàn bộ Nguyễn gia thủ phủ, chuẩn bị đối phó với bất kỳ dị động nào.
Đêm nay chắc chắn là một đêm không an tĩnh.
Lúc này, từ trong màn sương bỗng nhiên xuất hiện tám mươi thân ảnh đều ăn mặc hắc y, trùm kín cả mặt đang ngự kiếm phi hành sát tới gần. Mục đích của chúng chính là tới phá hủy phường thị mới còn đang xây dựng dang dở bên trong Nguyễn gia.
Dĩ nhiên việc này lão gia tử, gia chủ và các vị trưởng lão đều biết. Nhưng không một ai có động tĩnh gì cả, vẫn ngồi im trong đình viện của mình an tâm tu luyện.
Thanh Ngọc đang ôm Dương Điệp trong tay, bỗng dưng lấy ra một cái trận bàn, không biết có mưu đồ gì.
Bên ngoài kia, trên bầu trời thủ phủ Nguyễn gia, tám mươi tên hắc y nhân không thấy có khác thường gì thì nhìn nhau, gật đầu rồi ngự kiếm lao thẳng xuống phía dưới.
- Phá hủy đình viện đang xây là chính, đừng giết người, nếu không hậu quả khó lường.
Nhưng phi hành được hơn nửa quãng đường, thì đám hắc y nhân này phát hiện ra điểm bất thường. Tại sao Nguyễn gia lại không có đại trận hộ môn?
Nghe nói đại trận hộ môn Nguyễn gia là một khốn trận Tôn cấp hạ phẩm cơ mà?
Vì chuẩn bị vượt qua khốn trận này mà Tần gia đã xuất huyết, mạnh tay chi mười lăm ngàn vạn để mua một Tôn khí Phách Pháp Ô Truy, có thể khiến người ta lẻn qua trận pháp dưới Đế cấp mà không bị phát hiện.
Đúng lúc này…
Phừng…
Một đoàn hỏa diễm màu tím đậm không biết từ đâu xuất hiện, tràn ngập khắp cả bầu trời Nguyễn gia thủ phủ. Vô số người không biết là đang có dị biến gì, nhanh chóng tỉnh dậy.
Tiếng chuông cảnh báo của Nguyễn gia vang vọng toàn bộ Trung Đô, làm ai nấy hãi hùng.
Đoàn hỏa diễm màu tím kia như thể có linh tính vậy, nó hóa thành một vòng tròn, phủ tất cả đám hắc y nhân lại bên trong.
Muốn ra không được, muốn vào không xong.
Trên bầu trời Nguyễn gia lúc này người ta nhìn thấy một quả cầu lửa lớn màu tím, đang lơ lửng, nhưng không ai biết đang có chuyện gì.
Một tên hắc y Hợp Thể sơ kỳ thuộc Tần gia không biết sống chết, tự ý lấy ra một viên băng cầu Hoàng khí cực phẩm, sau đó tạo thành một lồng chắn bao quanh bản thân, nhanh chóng xông ra khỏi vòng vây của đám hỏa diễm kia.
Cảnh tượng tiếp theo khiến cho tất cả đám tử sĩ tứ đại gia tộc hãi hùng khiếp vía, tên hắc y nhân Tề gia chỉ vừa mới chạm vào đoàn hỏa diễm đã lập tức cháy tan thành tro bụi, không còn sót lại chút gì.
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong đầu bọn hắn:
- Ta khuyên các ngươi không nên cố gắng làm gì, đây là sát trận Đế cấp, có gan thì bước vào thử xem?
Thực ra Thanh Ngọc cũng chỉ muốn thử bọn chúng một phen mà thôi, bởi vì hắn biết tử sĩ khi đi chấp hành mệnh lệnh thì sẽ không quan tâm đến sống chết của bản thân.
Không ngoài dự đoán, đám hắc y nhân lập tức lấy hết pháp bảo phòng ngự ra kích hoạt, sau đó mau chóng đâm sầm vào đoàn hỏa diễm.
Bọn chúng đến lúc này làm sao còn không biết là mình đã mắc mưu?
Đằng nào cũng phải chết, vậy thì thà chết ở đây trong lúc chấp hành mệnh lệnh, còn hơn chạy trốn về tới gia tộc sau đó toàn bộ thân nhân đều bị bêu đầu.
Liên Hoàn Kích là một Đế trận hộ môn vô cùng ghê gớm, nó có thể tụ hội toàn bộ linh khí ngũ hành xung quanh Nguyễn gia thủ phủ lại, sau đó dung hợp chúng vào nhau, rồi tạo ra đòn tấn công hoặc khống chế tùy theo ý muốn của người điều khiển. Hiện tại, Thanh Ngọc đang vây khốn đám tử sĩ bằng ngũ hành chi hỏa, rất hữu dụng.
Dù gì nó cũng là sát trận Đế cấp, mấy con tôm nhỏ Hợp Thể kỳ này có thể chống chọi được sao?
Liên tiếp là những tiếng vang nhỏ “Bụp, bụp…” nổ tanh tách trong hư không. Thanh Ngọc đang nằm đó cũng âm thầm thở dài, xem ra đám người này đã quyết tâm rồi.
Đám tử sĩ nhanh chóng lao thân mình vào hỏa diễm, nhưng đến khi chỉ còn lại ba tên cuối cùng chưa kịp tự vẫn thì bỗng dưng hỏa diễm biến mất.
Bọn chúng hốt hoảng, chưa biết chuyện gì xảy ra cả thì đã bị lão gia tử phong bế kinh mạch toàn thân, sau đó lão nhân gia xách chúng như chó chết phi hành trên không trung, đi đâu không rõ.
Chuông cảnh báo của Nguyễn gia cũng kết thúc, sự việc diễn ra quá nhanh, toàn bộ Trung Đô đều chưa rõ ràng vừa rồi đã xảy ra đại sự gì.
Thanh Ngọc nằm trên giường lớn cười khà khà, sau đó lại vỗ vào bờ mông căng mịn của Dương Điệp, nói:
- Làm sao? Muốn báo thù? Vậy ta xem nàng có sức để báo thù hay không?
Tức thì, hắn làm bộ đưa tay lên nắm lấy bầu vú cao ngất của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp. Dương Điệp rùng mình, vẻ mặt van lơn nói:
- Chủ nhân, xin người, thiếp thật sự không chịu nổi nữa, đừng…
Thanh Ngọc ôm Dương Điệp thật chặt, vuốt ve thân thể nàng mà nói:
- Ngủ đi, còn lúc nào muốn báo thù thì cứ tới tìm ta, một mình ta đánh với nàng.
Dương Điệp rúc vào trong lồng ngực nam nhân, thỏ thẻ:
- Thiếp không dám báo thù nữa đâu. Xin chàng tha cho gia đình thiếp, được không?
…
Sáng ngày hôm sau, toàn bộ gia nhân Dương gia được thả ra ngoài. Dương Bá sau khi dâng lên linh hồn bản nguyên, được lão gia tử Nguyễn Nhạc giao cho đảm nhiệm việc quản lý xây dựng phường thị mới.
Dù sao Dương Bá cũng đã nắm quyền hành Dương gia bao nhiêu lâu rồi, nên tất nhiên quản lý công việc của một phường thị không có gì khó khăn cả.
Dương Bá năm nay hơn ngàn tuổi, là cường giả Đại Thừa sơ kỳ, trước đây do có một vị biểu muội của hắn được gả vào dòng chính Tề gia, dĩ nhiên là đã không ngại ngần mà bám vào cái bắp đùi lớn này.
Nhưng có ai ngờ đâu mấy đại gia tộc lớn phân tranh, dẫn đến cảnh nhà tan cửa nát như ngày hôm nay. Thực sự thâm tâm Dương Bá cũng vô cùng chán nản.
May là gia nhân và đệ tử dòng chính Dương gia đều không bị Nguyễn gia giết hại, nên căn cơ vẫn còn. Kể cả nữ nhân và phụ lão trong gia tộc cũng được đối xử tử tế, không hề tệ bạc.
Dương Bá đứng trong chính điện Nguyễn gia mà âm thầm lắc đầu, đúng là đi sai một nước cờ mà làm hỏng cả bàn cờ, đến giờ có muốn cứu vãn cũng không còn kịp nữa.
Lúc này, một âm thanh vang lên:
- Phụ thân!
Dương Bá ngạc nhiên ngoảnh đầu lại, khi thấy người đến thì vô cùng vui mừng, vội vàng nắm lấy tay con gái bảo bối, hỏi:
- Điệp Nhi, con có sao không?
Dương Bá nhìn qua nữ nhi, biết nàng đã thất thân, nhưng cũng không dám hỏi han gì nhiều, trong lòng lại âm thầm dằn vặt. Gia tộc điêu tàn, lấy đâu ra còn được tiểu thư khuê các?
Giữ được mạng là may mắn lắm rồi.
Dương Điệp lau đi dòng lệ trên mi, nhẹ nhàng nói:
- Phụ thân, người đừng lo, con không sao đâu. Thiếu gia đối xử với con rất tốt!
Dương Bá nghe được hai chữ thiếu gia này thì cũng đã hiểu được vài chuyện rồi. Lão quay sang nhìn Thanh Ngọc đang ngồi một bên, thì thấy hắn mỉm cười gật đầu với mình. Xem ra Dương Bá và tộc nhân Dương gia được thả ra ngoài cũng là có lý do cả đấy.
Chỉ khổ cho tiểu nha đầu Dương Điệp này thôi.
Lão gia tử ở trên Vương tọa nhẹ nhàng nói:
- Dương chấp sự, hậu bối tự có phúc phận của hậu bối. Ngươi không cần phải lo lắng quá nhiều, vị trí trưởng lão của Nguyễn gia này ngươi có ngồi được hay không là do chính bản thân mình rồi.
Dương Bá là người thông minh, làm sao còn không hiểu ẩn ý của lão gia tử. Hắn vội vàng chắp tay:
- Vâng, Dương Bá sẽ cố gắng hết mình!
Phong Chu Hải trưởng lão nói:
- Dương huynh đệ, Nguyễn gia đã đặc biệt sắp xếp cho huynh một tòa đại viện, huynh đi xem thu xếp cho tộc nhân đi, chiều nay chúng ta sẽ bắt đầu nói kỹ càng hơn về chuyện phường thị.
Dương Bá gật đầu với Dương Điệp, sau đó mau chóng đi theo một tên hạ nhân về phía đại viện của Dương gia. Dương Điệp lập tức biết điều, tiến lại đứng sau lưng Thanh Ngọc.