Đại Ma Chân Thân đánh ra một vòng xoáy Thái Cực Đồ khổng lồ giữa góc đông nam nơi mấy chục tên Quỷ Ảnh tộc đang đứng theo phương vị.
Vô số lôi điện từ dưới mặt đất chui lên, hòa vào trận đồ Lưỡng Nghi, tức tốc xoay tròn. Từ trên bầu trời, bỗng dưng hiển hiện ra vô số thanh lôi kiếm khổng lồ, tức tốc lao xuống cắm thẳng xuống mặt đất.
Vòng xoáy Thiên Địa Vô Cực càng ngày càng lớn, nó hút lấy vô số Hồn khí xung quanh, hóa thành sấm chớp lập lòe, khiến cho bọn lâu la Quỷ Ảnh tộc vô cùng sợ hãi.
Không biết mười mấy tên Quỷ Ảnh tộc tu vi Đại Ma kia gào lên cái gì, mà bọn chúng vẫn cứ đứng im duy trì trận pháp, không dám động đậy chút nào.
Nhưng Thanh Ngọc không hề để tâm tới việc đó, hắc kiếm của hắn vung vài đường theo một quỹ tích huyền ảo, rồi chỉ thẳng vào phía góc đông nam kia:
- Kiếm Phi Kình Thiênnnn…
Trên bầu trời hẻm núi tối sầm lại, vô số thanh lôi kiếm trên không trung một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa mười sáu… Cứ thế mà tỏa ra một khí tức tịch diệt khủng bố cắm xuống mặt đất.
Phập phập…Ầm…!
Vô số lôi kiếm như thiên phạt giáng xuống giữa vòng xoáy Thiên Địa Vô Cực, xuyên thẳng qua thân hình bọn Quỷ Ảnh tộc đang đứng kết trận kia, khiến cả thân thể và quỷ hồn của bọn chúng bị xé tan thành mảnh nhỏ.
Kiếm Phi Kình Thiên là biến chiêu của Vô Ngã Vô Kiếm, khi kết hợp cùng với Lưỡng Nghi Chân Khí của Hỗn Nguyên Thái Cực Công, sẽ hiển hóa ra vô vàn lôi kiếm oanh kích từ trường không, vô cùng cường đại, chính là sát chiêu của Thanh Ngọc.
Hắn đã dự đoán đúng, sinh môn của trận pháp đúng là ở hướng này, mặc dù tất cả mấy chục tên Quỷ Ảnh tộc ở góc đông nam đang điên cuồng phòng ngự, nhưng cuối cùng, vẫn không thành công.
Từ bên trên lôi kiếm giáng xuống chưa nói, thì lập tức vòng xoáy Thái Cực Đồ ở dưới mặt đất đã phát uy. Một làn cuồng phong ngập tràn sấm chớp rực rỡ bạo phát từ Đại Ma Chân Thân của Thanh Ngọc đã càn quét toàn bộ không gian xung quanh.
Ầm…Ầm…!
Rắc…rắc…!
Một âm thanh vang lên làm Thanh Ngọc vô cùng mừng rỡ, bởi vì cái lồng Hồn lực bao vây lấy hắn đã bị tan vỡ, do toàn bộ Quỷ Ảnh tộc ở phía đông nam đã bị diệt sát trong nháy mắt.
Thừa thắng xông lên, Đại Ma Chân Thân tiếp tục tung ra vô số dây xích, kéo toàn bộ đám quỷ hồn xung quanh lại cắn nuốt, làm đám Quỷ Ảnh tộc xung quanh điên cuồng ôm đầu mà gào lên đau đớn.
Thái Phi đứng ngoài, thấy được cơ hội, cũng không hề nhàn rỗi. Nàng vung kiếm hết lực, mở miệng quát:
- Băng Tâm Tiên Tử! Đi!
Băng Tuyết Tiên Tử Chân Thân của Thái Phi lập tức phi thẳng vào giữa chiến trường, khi đi tới đâu, lập tức rải ra vô số đạo băng châm nhỏ bé mà sắc bén vô cùng, xuyên thủng bọn Quỷ Ảnh tộc còn đang ôm đầu gào thét vì vừa mất đi quỷ hồn kia.
Mười một tên Quỷ Ảnh tộc tu vi Đại Ma, hiện giờ đã chết mất một tên, chúng mặc kệ đám lâu la Tiểu Ma này, nhanh chóng lắc mình đem theo quỷ hồn của bản thân bỏ chạy.
Thái Phi vốn muốn truy đuổi, nhưng Thanh Ngọc đang tung ra Vô Ngã Vô Kiếm diệt sát địch nhân lại hô:
- Chớ có đuổi theo!
Thái Phi nghe vậy, cũng chỉ đành ở lại, hỗ trợ Thanh Ngọc giết địch.
Gần hai trăm tên Quỷ Ảnh tộc bị mất đi quỷ hồn, không hề có lực mà chống trả lại từng chiêu kiếm sắc bén của hai người, mau chóng tan biến trong hư không. Không có tên nào chạy nổi cả, vì Đại Ma Chân Thân như một tôn Ma Thần, thoắt ẩn thoắt hiện giữa chiến trường, cứ đi tới đâu là lại vung ra lôi trảo to lớn của mình, giết địch không thương tiếc.
Tu vi Hồn cảnh của cả Thanh Ngọc và Thái Phi đều tăng lên mảng lớn, nhưng mà tình hình không hề có dấu hiệu lạc quan chút nào cả. Bởi vì từ đằng xa kia, hai người đã thấy được một chi đại quân, có khi phải gần tới cả vạn tên, dẫn đầu là mười lăm con Nhân Diện Ảnh Thù, đang kéo gần tới nơi này.
Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Thanh Ngọc chưa biết phải tính toán ra sao. Hắn kéo lấy tay Thái Phi, lui về phía hẻm núi.
Thái Phi thì vô cùng ngỡ ngàng, từ nhỏ tới giờ nàng chưa bị người khác giới nắm tay bao giờ đấy. Mặt nàng ngơ ngác một chút, nhưng mà cũng không nói gì cả.
Thanh Ngọc kéo Thái Phi về hẻm núi, tay vẫn nắm tay, nhưng mà mắt hắn thì vẫn còn nhìn đăm đăm về phía xa. Lão Chân Bá Thiên chết tiệt này muốn đưa người ta vào chỗ chết hay sao!
Lấy lại bình tĩnh, Thanh Ngọc hỏi:
- Chân lão không nói gì với nàng sao? Hai chúng ta làm sao mà đối chọi được với cả một đại quân kia?
Thái Phi nhẹ nhàng rút tay về gạt đi vết máu trên mặt, nói:
- Không, người không nói gì cả.
Thanh Ngọc thật sự là muốn vỗ tay lên trán, trong đầu hắn bây giờ đang có mấy trăm vạn con quạ bay qua.
Mẹ nó, sao lại đưa một tiểu cô nương ra chiến trường làm cái gì!
Bình tĩnh lại nhìn ngắm địa thế xung quanh, Thanh Ngọc trông vào hẻm núi.
Đúng rồi!
Hẻm núi!
Tại sao hắn không nghĩ ra từ sớm nhỉ?
Hẻm núi này vô cùng hẹp, cùng lắm như mấy con Nhân Diện Ảnh Thù kia cũng chỉ có một con tiến vào được một lần mà thôi, sẽ không bị bọn chúng dùng trận pháp vây công như vừa rồi!
Mau chóng kéo tay Thái Phi lui sâu vào trong hẻm núi, Thanh Ngọc đứng chặn phía trước, rồi nói:
- Mau chóng hồi phục thương thế một chút, rồi ở phía sau trợ công cho ta!
Thái Phi bỗng dưng thấy trong lòng có cảm giác là lạ, nhưng cũng không nói gì. Nàng lấy từ trong Hồn giới ra hai viên đan dược, tự dùng một viên, rồi lại tiến lên nhồi vào miệng Thanh Ngọc một viên.
Thanh Ngọc đang không biết có chuyện gì, tự nhiên lại thấy có một bàn tay đưa vào miệng mình thì vô cùng bất ngờ. Nhưng mà hóa ra là Thái Phi cho hắn ăn đan dược!
Nữ nhân này thật kỳ quái!
Đưa tận tay cho người ta không phải tốt hơn sao?
Còn phải nhồi tận miệng mới chịu?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn mở mồm ra ăn đấy.
Đan dược vừa vào miệng đã tan thành một đoàn Hồn lực khổng lồ, cấp tốc chữa lại những tổn thương vừa rồi khi chiến đấu, hơn nữa Thanh Ngọc còn cảm thấy hình như tu vi Hồn cảnh tăng thêm một ít.
Ai da!
Đồ tốt a!
Nhưng bây giờ chưa phải lúc suy nghĩ những chuyện đó, tại vì đám Quỷ Ảnh tộc đã đang tiến lại rất gần đây rồi. Từ đằng xa, lít nhít các đoàn bóng mờ trắng cùng mười lăm con nhện mặt người ghê tởm đang ùn ùn kéo lại gần hẻm núi này, đi theo bọn chúng là vô số quỷ hồn xấu xí dữ tợn trên không trung.
Thanh Ngọc và Thái Phi lùi sâu vào trong một chút, hắn nói:
- Nàng không bao giờ biết nói chuyện à?
Thái Phi ngơ ngác một lúc, nhưng vẫn kiên quyết không nói gì. Từ trước đến nay hình như Thanh Ngọc chỉ nghe thấy nàng nói chuyện khi hành lễ với Chân Bá Thiên mà thôi.
Hắn lắc lắc cái đầu, ai, xem ra lại là một nữ nhân không hiểu phong tình. Chán!
- Đinh! Hệ thống mở ra cho thiếu gia chức năng mới “Thông tin giai nhân”, từ chức năng này thiếu gia có thể phán đoán được trị số hảo cảm của nữ nhân khác với mình. Thang điểm là 100, định mức để người đẩy ngã nữ nhân yêu cầu hảo cảm trên 90 điểm!
Thanh Ngọc nghe âm thanh của Hệ thống mà muốn vỗ tay lên trán lần nữa. Mẹ nó, sống chết đến nơi rồi mà vẫn còn mở ra cái chức năng củ chuối này.
Nhưng không sao, giải tỏa tâm lý trước sinh tử chiến cũng không phải là chuyện xấu. Hắn lập tức kiểm tra thông tin của Thái Phi.
.
Giai nhân: Thái Phi
Linh căn: Băng thánh căn
Tư chất: Thánh giai
Thể chất: Thất Khiếu Linh Lung Thể
Huyết mạch: Không
Khí Vận: Không
Phong hào: Băng Lung Đan Quân
Hảo cảm: 59 (Quen biết)
.
Mẹ nó! Cứu nàng một mạng mà hảo cảm có 59! Lại còn quen biết nữa chứ!
Ừ, hình như nghĩ cũng đúng thật, mới chỉ quen biết mà thôi. Theo Hệ thống nói thì hảo cảm phải 90 mới đẩy được con người ta xuống giường, nên Thanh Ngọc cũng không vội.
Băng Lung Đan Quân?
Hóa ra nàng còn là luyện đan sư nữa à?
Mặc dù Thanh Ngọc còn chưa biết Quân cấp là mức độ nào, nhưng có vẻ sẽ cao hơn Đế cấp rồi. Vậy chắc chắn tu vi ở thế giới thực của Thái Phi cũng không thấp.
Nhưng mà đẩy được ngã nàng thì gánh nặng đường xa a!
Chẳng lẽ còn phải vượt qua vị diện mà đến tìm giai nhân?
Nghe thôi cũng đã thấy nản lòng rồi, hiện giờ một con kiến hôi như Thanh Ngọc còn chưa để ý tới chuyện đó.
Lúc này, đại quân của đám Quỷ Ảnh tộc đã ồn ã kéo tới nơi. Mười lăm con Nhân Diện Ảnh Thù không hề tiến vào trước, mà chúng lại để cho đám kiến hôi lâu la tu vi Tiểu Ma đi vào dò đường.
Thái Phi không biết lấy được từ đâu ra một cái đĩa bát quái màu vàng, nàng ném nó lên giữa không trung. Lập tức đĩa vàng biến lớn, hóa thành một cái lồng phòng hộ, chụp xuống giữa Thái Phi và Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc trông vậy mà hết hồn, cái này là Hồn bàn a!