Chương 167: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút. Theo Tuế Ninh Tiên Tử nói, thì ở trong Vô Tận Hải có bốn môn phái ẩn thế, lực lượng vô cùng cường đại, theo thứ tự là Nguyệt Thần Điện, Nhật Thần Điện, Thiên Ma Cung và Chân Vũ Cung. Mỗi một môn phái ẩn thế đều có ít nhất tám tu sĩ Hóa Chân kỳ tọa trấn, nhưng bình thường không hề đi rêu rao phô bày thực lực, mà chỉ đóng cửa khổ tu, nhất tâm truy cầu Đại Đạo.

Bây giờ ở Trung Đô lại có hai con lợn từ đâu lòi ra muốn tổ chức cái Đại Hội chết tiệt kia, đúng là chuyện đùa. Chuyện này có lẽ không thoát được liên quan tới mấy lão già ngu ngốc của mấy đại gia tộc rồi. Bây giờ mấy lão bất tử này chuyển qua dùng dương mưu, chứ chẳng thèm chơi âm mưu nữa.

Mục tiêu lần luận võ này nhắm vào ai thì có dùng mông mà nghĩ cũng biết được rõ ràng.

Thanh Ngọc nói:

- Truyền lời của Nguyễn gia, nơi này là Trung Đô, chứ không phải Nhật Thần Điện nhà bọn hắn. Nếu muốn người ta tham dự cái Đại Hội Luận Võ gì đó, thì tự tới cửa mà bái phỏng, không có chuyện truyền ra tin tức xong ngồi đó mà vuốt râu được. Còn muốn kiếm chuyện, thì cứ tới Nguyễn gia ta xem ai hơn ai.

Nguyễn Nhật trưởng lão nói:

- Nhưng mà như vậy bốn đại gia tộc kia sẽ có dịp hùa vào với nhau mà lên án Nguyễn gia ta!

Thanh Ngọc phong khinh vân đạm nói:

- Chúng ta đang đích xác cần việc đó đấy! Đã lâu rồi Nguyễn gia ta chưa gầm, bọn chúng lại tưởng chúng ta là mèo bệnh!

Lúc này, bỗng lão gia tử bước vào, vỗ tay, cười khà khà nói:

- Đúng đấy, không gầm lại tưởng chúng ta là mèo bệnh! Cứ y lời Ngọc Nhi mà làm!

Thanh Ngọc qua thăm hỏi Tuế Ninh Tiên Tử một chút, lấy thêm thông tin về cái môn phái Nhật Thần Điện kia. Lần trước hắn cũng để nàng được hưởng Tinh giáng từ ân, tăng tu vi lên tới Hóa Chân đỉnh phong, nên có lẽ nhờ vả một chút cũng không khó.

Thời gian này, Tuế Ninh Tiên Tử có vẻ nhân sinh rất nhàn nhã, thường xuyên đi dạo xung quanh, thưởng hoa, ngắm cảnh, có khi nổi hứng lên còn dạy Kiều Vân tu luyện.

Thanh Ngọc cũng đến đau đầu với đại cô nãi nãi này, rõ ràng có môn phái đàng hoàng thì không về, cứ nhăm nhe ở lại trong Đế Quân Uyển của hắn.

Nếu xung quanh Ngọc Viện mà không có trận pháp vượt qua Đế cấp, có khi bà cô này có thể nhảy vào ngủ cùng Thanh Ngọc chứ chẳng đùa!

Thấy Tuế Ninh Tiên Tử đang đứng bên hồ ngắm đám Tinh Linh Ngư, Thanh Ngọc tiến đến hỏi chuyện.

- Sao? Mấy lão già Nhật Thần Điện tổ chức luận võ? Trò cười! Đúng là trò cười!

Thanh Ngọc nghe vậy, cũng nghi vấn:

- Tự dưng đang yên đang lành mà chạy tới Trung Đô tổ chức luận võ làm gì?

Tuế Ninh Tiên Tử nói:

- Ngươi không biết uy danh của mình bây giờ lớn đến mức nào sao? Ta khẳng định với ngươi, vài hôm nữa người của Thiên Ma Cung và Chân Vũ Cung cũng tới đấy!

Thanh Ngọc trầm tư suy nghĩ, xem ra sự việc không đơn giản như vậy. Lời truyền ngôn kia khi hắn chưa về Trung Đô thì cũng thôi, nhưng nếu nay đã về rồi mà không xử lý ổn thỏa, tất gây ra tai họa khôn lường.

Mặc dù lời truyền ngôn đó đúng với nguyện vọng của Thanh Ngọc, nhưng cũng không thể để lộ ra lúc này được. Chẳng lẽ bây giờ hắn lại đi rêu rao khắp nơi: “Ta hiện chưa muốn thống nhất Hằng Thiên tinh” ư?

Trò cười!

Xem ra mấy lão bất tử của các đại gia tộc kia cũng là dựa vào điểm này, sau đó kêu gọi các môn phái ẩn thế, muốn diệt trừ đi mối tai họa là Thanh Ngọc đấy.

Lúc này, Tuế Ninh Tiên Tử lại nói:

- Bên trong môn phái ẩn thế cũng có phe này phe kia, chứ không phải ý kiến thống nhất, nên ngươi cũng đừng sợ sệt quá. Lúc nào cần ta ra mặt, tự khắc ta sẽ giúp ngươi một chút.

Thanh Ngọc nói ngay:

- Ngươi muốn gì?

Tuế Ninh Tiên Tử che miệng cười khẽ:

- Ta muốn ngươi, ngươi có cho ta không?

Thanh Ngọc vỗ tay lên trán!

Mẹ nó!

Lại là cái bài văn này à?

Nhưng mặt hắn thì vẫn tỏ ra bỉ ổi nói:

- Cho! Cho chứ! Bây giờ chúng ta đi đâu hành sự?

Tuế Ninh Tiên Tử lập tức trợn mắt há mồm, phì phò nói:

- Ngươi cái đồ hoa tâm đại củ cải, có hai mươi mấy nữ nhân rồi còn chưa biết đủ, có phải định trèo lên cả ta hay không?

- Ngươi cái lão xú phụ nhân này ta mà thèm ư? Không phải vừa rồi ngươi câu dẫn ta sao?

Nói xong, Thanh Ngọc chạy thẳng một hơi về Ngọc Viện, mặc kệ Tuế Ninh Tiên Tử đang đứng chửi rủa.

Thanh Ngọc trở về Ngọc Viện, lấy ra cái ghế nứa ố vàng ra, ngồi lắc lư trên đó mà ngẫm nghĩ thế sự một chút. Không biết từ bao giờ Cung Hà Trang đã tới đằng sau, bóp vai cho hắn.

Thanh Ngọc kéo giật nàng xuống, ngồi trong lòng mình, rồi nói:

- Yên nào, để ta suy nghĩ một chút.

Cung Hà Trang cũng không nói gì cả, nàng yên lặng ngồi trên đùi hắn, mở đôi mắt to tinh mỹ mà đánh giá nam nhân trước mặt này.

Thật là một dung nhan hoàn mỹ, không chê vào đâu được.

Cung Hà Trang ngẩn người hồi lâu, đắm chìm trong gương mặt đó mà không tài nào dứt ra.

Thanh Ngọc thì lúc này đang trầm tư.

Mấy môn phái ẩn thế kia trừ Nguyệt Thần Điện cứ cho là mỗi nhà phái hai tu sĩ Hóa Chân tới Trung Đô, vậy cũng có đến sáu người rồi, cộng thêm bốn lão già mắc dịch kia, là mười người.

Mười tu sĩ Hóa Chân kỳ không phải hiện tại lực lượng Nguyễn gia có thể đối kháng được.

Trong Nguyễn gia lúc này mới chỉ có ba tu sĩ Hóa Chân mà thôi, đó là lão gia tử Nguyễn Nhạc, Tuế Ninh Tiên Tử cùng với Trương Bá trưởng lão thì vài tháng trước mới tấn thăng Hóa Chân sơ kỳ.

Thanh Ngọc nhớ tới cái tên Thiên Ma Cung, có phải là môn phái này toàn Ma nhân hay không?

Nếu là Ma nhân hay là người tu luyện Ma công thì dễ nói rồi, Thanh Ngọc có thể thử áp chế bọn họ xem sao. Bởi vì Thiết A Bân nói hắn trời sinh khắc chế Ma nhân khác, nhưng Thanh Ngọc cũng chưa thử bao giờ cả, có lẽ ngày mai vào Vạn Hồn Chiến Trường vẫn là phải đi trang bức một phen.

Còn mấy môn phái khác, xem ra vẫn là cần lợi ích đi trao đổi đấy.

Một lúc sau, không biết Thanh Ngọc suy nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì mà lại âm thầm cười lạnh, sau đó vỗ thật mạnh vào mông Cung Hà Trang, rồi cười ha hả.

Cung Hà Trang thấy mình bị vỗ mông, mặt nàng đỏ ửng lên, nhưng cũng không dám nói gì, mà chỉ vòng tay qua cổ, ôm chặt lấy Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc đang ngồi tự nhiên lại ngửi thấy một mùi ôn nhu hương nhè nhẹ bên cạnh, mới chợt nhớ ra mình đang ôm Cung Hà Trang, vừa rồi còn đánh cái mông nhỏ của nàng nữa.

Tay hắn mạnh dạn xoa xoa chỗ vừa đánh, nhẹ nhàng hỏi:

- Có đau không?

Cung Hà Trang thỏ thẻ đáp:

- Không, không đau.

Thanh Ngọc lại nói một câu làm nàng rúc mặt vào cổ hắn không dám thò ra:

- Việc chuẩn bị làm còn đau hơn nhiều đấy.

Nói xong tới đây, Thanh Ngọc bế Cung Hà Trang lên, sau đó đưa nàng vào phòng tắm. Đến nơi, hắn đặt Cung Hà Trang xuống nệm, rồi quan sát một lượt thân thể nàng từ trên xuống dưới.

Đệ lục Bách Hoa Bảng, cũng không phải là chuyện chơi. Cô nàng Cung Hà Trang này tâm tư sâu nặng, nhưng dạo gần đây Thanh Ngọc thấy có vẻ rất ngoan hiền, đến độ Ly Ly cũng phải tấm tắc khen.

Hôm nay đại nương tử của hắn đi hết rồi, nên Hà Trang tiểu nữ nhân này cũng không buông tha cơ hội, muốn sà vào lòng Thanh Ngọc đây.

Mi loan mục phượng, khuôn mặt thon nhỏ, tinh xảo vô cùng. Từ trên người Hà Trang tỏa ra một loại khí phái cao sang, khiến cho người ta say mê mà lại không muốn chạm tới, sợ làm dơ bẩn đi nét kiêu sa thánh khiết kia.

Thanh Ngọc cười cười, tay giật lấy đai lưng của nàng, hỏi:

- Câu dẫn ta có mục đích gì không?

Cung Hà Trang lập tức trả lời:

- Sau này chàng chiếu cố Cung gia một chút là được rồi.

Thanh Ngọc đã từng gặp qua nhiều nữ nhân thông minh, nhưng chưa hề có ai mang lại cảm giác giống Cung Hà Trang cả.

Ly Ly, Phù Hoa, Tử Nhược, tất cả các nàng mỗi người lại mang theo một phong thái thông minh khác nhau, lúc nào cũng khiến hắn nhớ nhung tha thiết.

Còn Cung Hà Trang lại là một cảm giác khác, đó là sự thông tuệ của một tiểu thư lá ngọc cành vàng, không bá đạo như Ly Ly, không tinh tế như Phù Hoa, cũng không hề sắc sảo như Tử Nhược.

Đây là một nữ nhân dám yêu dám hận, một khi đã đưa ra quyết định gì, thì lập tức sẽ cố gắng mà theo đuổi. Hơn nữa nàng không hề giấu diếm đi sự thông minh và mục đích của mình.

Có lẽ Cung Hà Trang muốn sống theo đúng bản tâm, không lừa gạt, cũng không điệu bộ giả nai. Thanh Ngọc thu nhận nàng cũng chính là lý do như vậy.

So với một tồn tại có thể suy tính cả nhân quả cách mấy vạn năm như Ly Ly, Cung Hà Trang có vẻ non kém hơn nhiều lắm, nên nàng cũng rất biết điều, an phận mà sống qua ngày.

Lúc này khuôn mặt kiều diễm kia đã ửng hồng mê ly, tóc tơ suôn mềm xõa ra phía sau, hai tay thì ôm chặt lấy cổ Thanh Ngọc. Cung Hà Trang nhẹ nhàng nói:

- Thiếp yêu chàng!