Chương 166: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc nghe xong cũng là lấy làm kỳ, không biết làm sao mà lúc còn tu vi Hư Ma hắn đã thả được cả núi lửa vào đầu người ta rồi.

Là do Sơn Hà Quan Tưởng Pháp chăng?

Không đúng! Vô Ngã Vô Kiếm Thanh Ngọc cũng triển khai lúc còn là Hư Ma mà?

Một con sóng lớn toàn là Hắc Hoa Xà tràn tới cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Ngọc. Đám rắn này khi đối diện trực tiếp mới thấy sự kinh khủng của chúng. Con nào con nấy dài hơn chục trượng, miệng rắn há to đủ nuốt được hai mươi người như Thanh Ngọc vẫn vừa.

Liên tiếp thi triển Vô Ngã Vô Kiếm, bắn thẳng về phía trước, lại vận chuyển Sơn Hà Quan Tưởng Pháp để hồi phục Hồn lực, Thanh Ngọc và bốn huynh đệ Thiết Ma tộc cứ thế tiến về phía trước.

Khi nào đông Hắc Hoa Xà quá, mấy huynh đệ Thiết A Bân lại điều khiển Chân Thân, giáng một cú đấm thật mạnh vào đám rắn phía trước, sau đó thu về phòng thủ.

Thanh Ngọc đang mải mê tấn công, bỗng dưng sắc mặt đại biến:

- Không xong, đằng sau có bốn tên Đằng Mộc tộc tiến vào, muốn làm ngư ông đắc lợi!

Qua ngọc giản của Thiết A Bân, Thanh Ngọc biết được tên người gỗ đầu nấm lần trước hắn giết là Đằng Mộc nhân, thành thị của chúng ở ngay gần Bạch Ma Thành. Đây là một tộc chuyên về kỹ năng Mộc hệ, Chân Thân của chúng gọi là Oải Linh Chi, có thể tung ra rất nhiều Hồn kỹ quỷ dị. Lần trước Thanh Ngọc cũng đã được chứng kiến qua.

Thiết A Bân mau chóng nói:

- Lộc huynh đệ có thể xử lý được không? Tu vi chúng ra sao? Bọn ta ở đây cố gắng cầm cự một chút!

Thanh Ngọc quyết định ngay:

- Chỉ có bốn tên Tiểu Ma mà thôi, ráng cầm cự, ta quay lại ngay!

Nói tới đây, Thanh Ngọc thi triển ra Vô Ngã Vô Kiếm, bước lên đại lôi kiếm, sau đó để Tiểu Ma bắn mình ra tới lối vào sơn động.

Vừa đến nơi, hắn đã thấy bốn tên Đằng Mộc nhân đang xì xà xì xồ bàn bạc gì đó. Chúng nhìn thấy Thanh Ngọc thì tức tốc triệu hồi Chân Thân.

Bốn cây Oải Linh Chi dần dần hiển hiện sau lưng bốn tên người gỗ, không hề nói nhảm nhiều mà lập tức phóng ra vô số dây gai về Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc không hề sợ hãi, thi triển Kinh Sơn, thả một ngọn núi lửa ra chặn đứng lối ra của sơn động. Không thể để bọn này chạy thoát, thả hổ về rừng được!

Mau chóng dùng thân pháp xảo diệu của mình né tránh mấy đoạn dây gai, hắn tung ra Vô Ngã Vô Kiếm về phía một tên Đằng Mộc nhân gần nhất.

Một thanh lôi kiếm nhỏ cùng một thanh lôi kiếm lớn trắng sáng lập lòe tức tốc mà đi, khiến cho đám người gỗ đầu nấm kia sợ hãi. Một tên Đằng Mộc nhân đứng ra, niệm chú, lập tức Chân Thân Oải Linh Chi của hắn ngả đầu xuống, tạo thành một lá chắn hình tròn để phòng thủ.

Ầm…

Lôi kiếm của Thanh Ngọc đâm trúng Oải Linh Chi, tạo thành một vụ nổ lớn. Nhưng Thanh Ngọc bất ngờ nhận thấy rằng bốn tên người gỗ không bị tổn thương chút nào cả!

Lực phòng ngự thật ghê gớm!

Lúc này, ba tên Đằng Mộc nhân còn lại kia tức tốc thi triển Hồn kỹ, Chân Thân Oải Linh Chi của bọn chúng bắn ra ba đạo hoàng sắc quang mang về phía Thanh Ngọc.

Đã từng thấy qua trận tử chiến lúc trước giữa tên người gỗ và hỏa nhân kia, Thanh Ngọc cũng không dám lơ là để đám Đằng Mộc nhân này đánh trúng. Nhưng trong sơn động không gian hẹp, mà ba đạo quang mang kia quá lớn rồi, không biết phải tránh né đi đâu.

Thanh Ngọc tâm tư xoay chuyển, nhanh chóng bước lên trên một lôi kiếm, sau đó để Tiểu Ma bắn mình về phía sau. Chân Thân thì không thể bị thương được, nhưng mà con người thì có đấy! Hơn nữa, Chân Thân có thể tức tốc quay lại bên cạnh chủ thể bất cứ lúc nào, nên Thanh Ngọc mới nghĩ ra trò ngự kiếm chiêu phi hành như vậy.

Không ngoài dự đoán, mấy đạo quang mang kia phóng ra được một lúc thì tan biến, lúc này mấy tên Đằng Mộc nhân gào thét lên, nghe rất quái dị.

Thanh Ngọc đang lo lắng cho bốn người Thiết A Bân ở phía trước, nên cũng muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu này. Hắn lập tức tung ra sát chiêu.

Thanh Ngọc chạy nhanh, tiến thẳng về bốn tên người gỗ, sau đó liên tiếp thả ba ngọn hỏa sơn lên đầu chúng. Hắn không tin cái cây Oải Linh Chi kia có thể đơn giản đỡ được chiêu này.

Không ngoài dự đoán, bọn Đằng Mộc nhân phải giơ Oải Linh Chi lên đầu đón đỡ, không biết làm sao, bởi vì lối ra sơn động đã bị Thanh Ngọc bít kín rồi.

Thanh Ngọc vừa chạy, vừa xuất ra rất nhiều lôi kiếm, sau đó dồn kiếm đạo của mình vào trong, lập tức để Tiểu Ma dùng Thiểm Kích Mục Xạ bắn thẳng tới phía trước.

Bọn Đằng Mộc nhân kia đang phải đỡ lấy ngọn hỏa sơn trên đầu, không thể rảnh tay mà phòng thủ được, nên cả bốn tên đều niệm một loại Hồn kỹ nào đó.

Thanh Ngọc cười lạnh, có phải các ngươi định biến ra hai mươi tư cái dây gai đâm ta không?

Không có cửa đâu!

Hắn lúc thì tiến lên, lúc lại lùi lại, cứ chạy vòng vòng xung quanh một chỗ, làm bọn người gỗ kia không định vị được mà gào lên tức giận!

Vừa chạy, Thanh Ngọc vừa liên tiếp bắn ra Vô Ngã Vô Kiếm, khiến đám Đằng Mộc nhân khốn khổ không thôi.

Bọn người gỗ đỡ được ba chiêu, đến đạo lôi kiếm thứ tư, thì bỗng nhiên nó lại cách không bắn ra một đạo kiếm quang!

Lần này đám Đằng Mộc nhân bất ngờ, không kịp trở tay rồi, bị làn kiếm quang sắc bén kia đâm qua thân thể, lập tức ngã quỵ xuống.

Phía trên đầu ba ngọn hỏa sơn nặng nề chồng lên nhau rơi đánh “Ầm…” một phát, bốn tên này tan thành tro bụi. Vô số điểm sáng li ti bay tới nhập vào người Thanh Ngọc, làm hắn mừng rỡ.

Sát chiêu Vô Ngã Vô Kiếm kết hợp kiếm quang kia đúng là không làm Thanh Ngọc thất vọng.

Lúc mới đầu hắn không tung ra ngay, bởi vì Thanh Ngọc chỉ có hai chiêu thức tấn công mà thôi. Muốn đánh thắng đối phương thì phải tạo ra ưu thế bất ngờ.

Vô Ngã Vô Kiếm là Kiếm Hồn kỹ, dĩ nhiên có thể mang theo kiếm quang. Chỉ cần lúc bọn Đằng Mộc nhân sơ ý, Thanh Ngọc sẽ kích phát kiếm quang, một chiêu đắc thủ!

Bọn người gỗ kia trúng kiếm, không thể duy trì Chân Thân tung ra Hồn kỹ phòng thủ nữa, sẽ lập tức bị Kinh Sơn đè xuống chết là điều hiển nhiên đấy.

Thanh Ngọc chạy tới, thu bốn cái Hồn giới vào, không xem vội, mà nhanh chóng bay lại chỗ bốn người Thiết A Bân.

Bên này, tình hình có vẻ vô cùng căng thẳng, bởi vì không có lực tấn công, chỉ có thể phòng thủ mà thôi, nên bốn người Thiết A Bân đang phải dần dần lùi lại. Đám Hắc Hoa Xà quá đông, bọn họ không thể chống đỡ được trong thời gian dài.

Thanh Ngọc vừa lao đến, lập tức phóng ra ba lôi kiếm, mang theo kiếm quang sắc nhọn, lập tức giảm bớt áp lực cho mấy người Thiết Ma tộc.

Thiết A Bân vội vàng hô:

- Lộc huynh đệ trở lại rồi! Tiến lên!

Thanh Ngọc đứng đằng sau, không nói gì mà liên tục tấn công thẳng về phía trước. Cứ một tia lôi kiếm đi qua là lại có hơn mười con Hắc Hoa Xà tiêu biến.

Nhưng số rắn này càng ngày tới càng đông hơn, giết mãi mà không hết. Thanh Ngọc nói:

- Không ổn rồi, ta tiêu hao quá nhiều, hơn nữa sắp hết thời gian, các vị huynh đệ, rút, ngày mai tiếp tục!

Thiết A Bân nghe vậy, cũng chỉ đành vừa đánh vừa lui dần. Khi năm người thoát khỏi sơn động, thì đã gần đến lúc phải truyền tống ra ngoài. Thanh Ngọc nói:

- Ngày mai chúng ta hẹn nhau ở cổng Bạch Ma Thành, không gặp không về!

Bốn tráng hán Thiết Ma tộc chắp tay:

- Nhất ngôn vi định!

Vừa mới nói xong được câu này, thì thân ảnh cả năm người bị truyền tống đi, không thấy đâu nữa.

Ngồi trong Ngọc Viện, Thanh Ngọc kiểm kê lại thành quả hôm nay một chút. Chỉ còn ba ngàn bảy trăm năm khổ tu nữa, hắn sẽ đột phá Đại Ma. Điều này làm Thanh Ngọc vô cùng mừng rỡ, hôm nay hắn có thu hoạch lớn, chiến đấu một hồi, tấn thăng vô cùng nhanh.

Không biết tại sao Vạn Hồn Chiến Trường không thu hồn lực khi giết được địch nhân của Thanh Ngọc, nhưng hắn nghĩ ngày nào cũng được như vậy thì tốt!

Lôi bốn cái Hồn giới kia ra kiểm tra, Thanh Ngọc thu được sáu trăm hai mươi hồn đồng, cùng với một đan phương Tiểu Hồn Đan.

Hắn tự hỏi không biết cái chức năng Tự động luyện đan của mình có thể luyện ra Tiểu Hồn Đan hay không nữa. Sau khi được Hệ thống xác nhận là có, Thanh Ngọc vô cùng vui mừng!

Nguyên liệu cần thiết để luyện chế Tiểu Hồn Đan gồm ba loại Hồn dược, đó là Kinh Hồn Du Mộc, Thiểu Hoa Lam và Bích Tu Hồn Sâm. Mấy loại này ở trong Vạn Hồn Chiến Trường thi thoảng sẽ gặp được, nhưng không nhiều.

Thanh Ngọc hi vọng ngày mai khi tiến vào thăm dò động rắn kia, sẽ gặp được một ít.

Nếu có thể chế ra Tiểu Hồn Đan, vậy thì tốt, không cần phải đi mua nữa. Bây giờ hắn đang có 1025 hồn đồng, một bộ Hồn giáp không biết bán được bao nhiêu, và bốn cái Hồn giới.

Lúc này, Kim An mới chạy vào tất tả nói:

- Thiếu gia, Nguyễn Nhật trưởng lão truyền tin tức, nói mời người đi gặp mặt gấp!

Thanh Ngọc đứng dậy, nhanh chóng chạy ra Nguyễn Thị Thương Hội.

- Thiếu gia, không biết từ đâu lòi ra một môn phái ẩn thế tên là Nhật Thần Điện, nói nửa năm sau muốn tổ chức một đợt Đại Hội Luận Võ ở Trung Đô, yêu cầu tất cả các đệ tử dòng chính dưới hai trăm tuổi của các đại gia tộc Trung Đô đều phải tham gia. Lúc này đã có hai tên trưởng lão Hóa Chân kỳ của môn phái đó đến đây, đang ở trong Phi Hương Khách Lâu. Không biết ý của thiếu gia thế nào?