Những kiếm khí này làm Thanh Ngọc có một tia cảm ngộ đặc biệt khó hiểu. Rất lâu rồi hắn chưa tu tập ra được đạo kiếm khí thứ mười, mà không hiểu tại sao, cuồn điển tịch của vị Đàm Dương tiền bối kia cũng không ghi lại.
Giơ Huyễn Diệt lên gạt bỏ những kiếm khí này, Thanh Ngọc mới từ từ tiến lên phía trước.
Âm thanh Ly Ly nói:
- Ở đây không chỉ có kiếm thôi đâu, còn có một loại kỳ hỏa trong thiên địa nữa đấy.
Thanh Ngọc hơi kinh ngạc một chút, xem ra người để lại kiếm chủng này cũng không phải dạng vừa. Vừa đi vừa gạt bỏ kiếm khí, Thanh Ngọc lại lâm vào một trạng thái cảm ngộ khó hiểu.
Miệng hắn lầm bầm:
- Nhân kiếm hợp nhất, Ma Đạo kiếm ý, huyền nhất vô tượng!…
Một lúc sau, khi đã đến gần chín thanh kiếm kia, Thanh Ngọc mới gào to lên:
- Nhân kiếm hợp nhất! Hóa ra là nhân ta chưa hợp nhất với kiếm!…
Lúc này, dị biến xảy ra.
Thanh Ngọc hai tay cầm song kiếm, bỗng dưng múa loạn theo một hình thái khó hiểu trong không trung. Chín thanh kiếm đang bay trên cao kia cũng ngừng tấn công, mà lại phi theo đường múa của hắn, vô cùng quỷ dị.
Một thanh, hai thanh, ba thanh, rồi toàn bộ những thanh kiếm trong kiếm chủng đểu rung động.
Ong…! Ong…!
Thanh Ngọc quát một tiếng:
- Tinh hợp!
Hắn dồn toàn bộ lực lượng thân thể vào trong thân Trảm Thiên và Huyễn Diệt, rồi vung kiếm lên một cách ưu mỹ.
Liên tiếp là những đường múa theo một quỹ tích vô cùng xảo diệu khó mà nói lên bằng lời được. Lúc này, dần dần, cả thung lũng kia và hòn đảo bên ngoài cũng rung động ầm ầm lên theo. Vô số thanh kiếm từ khắp nơi dần dần cũng tự động bay lên cao, hóa thành một vòng xoay, quay xung quanh nơi Thanh Ngọc đang múa kiếm.
Sau một lúc, Thanh Ngọc lại quát:
- Khí hợp!
Cửu Thải Quang Long trong đan điền Thanh Ngọc gầm lên những tiếng cuồng nộ, điên cuồng tràn ra chân khí, dung hợp vào hai thanh kiếm nơi tay.
Thanh Ngọc vẫn tiếp tục múa, không có chiêu thức, không có gì cả, chỉ là truyền lực lượng vào hai kiếm mà vẽ lên những đường kiếm trong không trung.
Lúc này, đến hai phần ba kiếm trong kiếm chủng cũng đã bay lên, đều đang quay vòng vòng bên xoay quanh Thanh Ngọc. Hắn đứng giữa cơn lốc xoáy kiếm khổng lồ, trông như một vị thần giáng lâm.
Cuối cùng, Thanh Ngọc rống lớn:
- Thần hợpppppp…!
Từ tòa Ma cung trong thức hải tràn ra hai tia sáng một đen một đỏ, dung hòa vào Trảm Thiên và Huyễn Diệt, thì toàn bộ kiếm ở trong kiếm chủng đều đã bay lên, uốn lượn thành tạo hình một con Kiếm Long khổng lồ, reng reng gào thét, từng âm thanh kim loại réo rắt chói tai, không lúc nào ngừng.
Kiếm Long tỏa ra uy thế cường đại, bay liệng xung quanh nơi Thanh Ngọc đang đứng, hình ảnh kích thích thị giác vô cùng.
Thung lũng run rẩy, kể cả ngoài bí cảnh cũng bị một trận địa chấn làm cho cả hòn đảo nhỏ nứt toác ra thành hai phần, cứ như có ai đó bổ đôi nó ra vậy.
Thanh Ngọc dừng lại động tác, nhìn thẳng lên trần của địa động dưới lòng đất, chém ra tám mươi mốt kiếm chiêu, miệng thét to:
- Diệt Thần Trảm!
Ầm ầm ầm ầm…
Cả con Kiếm Long to lớn kia hòa theo đường kiếm khí của Thanh Ngọc, lao thẳng lên trần địa động, gây ra một vụ nổ lớn, vô số kiếm khí lao lên thẳng không trung, đến tận khi cả thân hình hắn bay lên được tới mặt đất mới thôi.
Cả hòn tiểu đảo trực tiếp bị tách làm đôi, lộ ra địa động kiếm chủng bên dưới.
Ngàn vạn thanh kiếm bao vây xung quanh Thanh Ngọc, chúng phát ra thanh âm “Ông…Ông…” như đón chào vương giả mới được sinh ra.
Thanh Ngọc cảm nhận được hắn đã bước ra được một bước lớn trong con đường kiếm đạo!
Trước đây hắn chỉ nghĩ dồn chân khí và đạo vào thân kiếm, mà không hề nghĩ rằng mình chưa dùng hết sức mạnh của bản thân.
Cũng phải thôi, vì bí điển của vị Đàm Dương tiền bối kia dành cho người luyện kiếm chỉ dùng Khí không, còn Thanh Ngọc lại là tam tu.
Chỉ khi nào dồn hết cả Tinh, Khí, Thần vào trong kiếm thì đường kiếm mới được toàn mỹ.
Hiện tại, Thanh Ngọc đã chân chính tấn thăng Phong Hào Kiếm Vương!
Lúc này, cái Hắc Long Bảng ở trên tường thành Ma cung bỗng sáng lên, rung động một chút, rồi ngay lập tức ở Ma giới và Thánh giới, âm thanh của lão thái thái vang vọng khắp nơi:
- Tộc nhân Thánh tộc Nguyễn Ngọc tấn thăng Kiếm Vương, Ma Đạo Vĩnh Hằng tứ ban Phong hào “Ma Kiếm Vương”!
Đất trời ầm ầm rung động, làm các ma nhân khắp nơi giơ hai tay lên cao hưởng ứng mà hô rằng:
- Ma Kiếm Vương vĩnh tồn! Thánh tộc vĩnh tồn!
Trúc Tố My lúc này đang ở trong một tòa Thánh điện, nghe được như vậy cũng giật mình sửng sốt.
Kiếm Vương!
Hắn đã tấn thăng tới Kiếm Vương!
Chẳng biết làm sao mà nàng lại trào ra một giọt nước mắt. Trúc Tố My đứng dậy, quyết định làm ra một lựa chọn nào đó.
Dĩ nhiên là Thanh Ngọc không hề biết được chuyện này, vì bây giờ hắn đang mải mê thu đám kiếm xung quanh vào nhẫn trữ vật.
Đây đều là kiếm a!
Cái nào thấp cũng là Vương khí, cái nào cao thì là Tôn khí!
Không có kiếm tu nào chê kiếm cả, trừ Thanh Ngọc, vì chúng cũng tương xứng với điểm tích lũy a!
Riêng chỉ có chín thanh kiếm cuối cùng, lúc này đang bao vây xung quanh dò xét Thanh Ngọc. Chín thanh kiếm này đều đã có linh, chứ không vô hồn vô chất như những thanh kiếm còn lại.
Thanh Ngọc lập tức tỏa ra Diệt Kiếm Thế áp bức chín thanh kiếm lại, sau đó vung ra chín giọt tinh huyết vào chúng.
Ong…Ong…
Chín thanh kiếm run lên bần bật, rồi tỏ ý thân mật với Thanh Ngọc, như những đứa trẻ gặp cha mình vậy. Sau khi tiếp nhận thông tin, hắn mới biết chín thanh kiếm này hòa vào một bộ, được đúc lên bởi chín kỳ vật thiên địa mang theo chín thuộc tính khác nhau.
Chín là số cực, chí lý của thiên địa.
Tên của chúng lần lượt là: Chấn Kim Kiếm, Âm Mộc Kiếm, Liệt Hỏa Kiếm, Triều Thủy Kiếm, Cang Thổ Kiếm, Phá Phong Kiếm, Kích Lôi Kiếm, Ly Quang Kiếm, Sát Ám Kiếm.
Chín thanh kiếm này đều có phẩm cấp Hoàng khí sơ kỳ, nhưng theo thời gian dài ôn dưỡng, hoặc cắn nuốt các loại thiên địa kỳ trân, uy lực của chúng có thể dần dần tăng lên. Đặc biệt là khả năng tự động hộ chủ.
Thanh Ngọc nhận xong tin tức mà mừng rỡ không thôi, thu hết chúng vào đan điền, sau đó mới lại chui xuống địa động dưới lòng đất kia.
Ở một góc tối, Thanh Ngọc nhìn thấy một bộ xương, bên cạnh đó có một cái hộp gỗ. Giám định qua thì Thanh Ngọc mới biết bên trong có một loại Thiên hỏa, tên là Hư Hồn Chuy Viêm, là loại lửa tốt nhất để rèn đúc binh khí trong thiên địa.
Đây là đồ tốt!
Nhưng mà chủ nhân của nó thì không hề tốt, bởi vì Thanh Ngọc biết được bên trên chiếc hộp kia có một đạo tàn hồn, chỉ cần chạm tay vào một cái thì ngay lập tức sẽ bị đoạt xá.
Xem ra chủ nhân của kiếm chủng này vẫn chưa chết tặc tâm a!
Nếu không phải Thanh Ngọc có Ma Pháp mục thì đã để lão đắc thủ rồi. Nhưng hắn cũng chẳng sợ, bởi vì Thanh Ngọc còn Cửu Đỉnh Tháp.
Thanh Ngọc cười nhạt, nói:
- Tiền bối sống lâu quá rồi! Đi vào luân hồi đi thôi!
Nói xong, Hư Ma Chân Thân hiện ra, rồi phóng ra hai đạo xiềng xích về phía đoạn tàn hồn kia, kéo về cắn nuốt sạch sẽ. Trên đường tàn hồn bị kéo về, lão còn vô cùng hoảng sợ, khi thấy Thanh Ngọc đang vẫy vẫy tay với mình.
Xem ra lão già này tính toán cũng đủ lâu, còn để một Giao Long và tà vật hình con mắt kia để khảo nghiệm người tới, người nào cường đại thì lão mới đoạt xá, còn nếu không thì cứ chết ở bên ngoài đi. Cuối cùng vẫn là tiện nghi của lão vẫn không thoát khỏi tay Thanh Ngọc đấy.
Một hồi mưu kế không biết bao nhiêu năm tháng cứ thế đi vào quên lãng.
Thanh Ngọc cười nhạt, thu Hư Hồn Chuy Viêm vào tay, rồi phá không bay về hướng lối ra bí cảnh. Lần này ra ngoài lịch luyện thu hoạch phong phú, cũng đã đến lúc phải trở về.
…
Lúc này lão gia tử Nguyễn Nhạc cùng gia chủ Nguyễn Thành và Nguyễn Nhật trưởng lão đang trong phòng đàm luận, bỗng dưng có tiếng truyền âm vào tai:
- Gia gia, tối nay có thịt yêu thú Hợp Thể kỳ ăn, lúc nữa người cùng phụ thân mẫu thân và Nguyễn Nhật trưởng lão tới nhé!
Lão gia tử xoa xoa tay vào nhau:
- Khà khà, tối nay lại có lộc ăn, ha ha!