Cầm Dạ Quang Thần Thạch đi tận sâu vào bên trong, thì Thanh Ngọc mới phát hiện ra một cái vỏ trai khổng lồ, chắc phải lớn bằng nửa cái Đế Quân Uyển của hắn, đang mở ra.
Bên trong có một viên ngọc trai tỏa ra hào quang sặc sỡ muôn màu, cùng loại lá cây mà Thanh Ngọc không biết chúng là thứ gì, bởi vì không giám định được!
Ly Ly nói:
- Thu hết vào mau lên, ngơ ra làm gì, chàng ngốc này!
Thanh Ngọc giật mình, mau mau chóng chóng phá trận pháp Đế cấp ngăn trở khí tức ở ngoài, sau đó lao vào vơ vét toàn bộ, không để lại cái gì cả. Hắn cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao con Hắc Diện Chương Ngư kia lại canh chừng ở đây.
Lúc này, Ly Ly mới nói:
- Hai thứ này đều là Tiên Thiên Linh Vật, không biết ai đã để chúng ở nơi này. Chắc chắn bọn Quỷ Ảnh tộc kia tham muốn, nên mới tới đây. Khi đi gần tới thì gặp đàn Tinh Linh Ngư, nên chúng vây bắt. Tinh Linh Ngư này vô cùng tốt, chàng về thả vào trong hồ ở Đế Quân Uyển, chúng sẽ tự khắc dẫn dụ khí vận và linh khí đến cho chàng. Bọn cá này rất quý hiếm đấy! Mau chóng rời khỏi đây, đêm dài lắm mộng, mau lên!
Thanh Ngọc nghe xong, hớt ha hớt hải leo lên lưng Tiểu Bàn, sau đó mau chóng rời đi, trước khi đi còn không quên xóa sạch toàn bộ dấu vết.
Khi ra khỏi đó một đoạn xa, Thanh Ngọc mới thở phào một hơi, rồi tiếp tục tiến về phía động phủ mà Hằng Thiên tinh cung cấp thông tin.
…
Ba ngày sau.
Ở dưới lòng biển sâu hơn ngàn trượng, Thanh Ngọc tìm thấy một cái cửa động phủ trong một cái thông đạo ngầm.
Cửa động phủ này không hề có một trận pháp hay là một thứ ngăn trở nào cả. Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu, thu hai thú vào trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, sau đó mới cầm Dạ Quang Thần Thạch tiến tới. Vừa bước chân vào động phủ, Thanh Ngọc đã bị một lực hút vô cùng cường đại kéo vào trong.
Hoa mắt một cái, hắn mới nhận ra mình đang ở trên một hòn đảo nhỏ ở giữa biển.
Hóa ra nơi đây cất giấu một bí cảnh.
Thu lại Dạ Quang Thần Thạch, Thanh Ngọc chậm rãi tiến tới tòa kiến trúc đổ nát trên hòn đảo nhỏ bé này. Hai tay cầm sẵn hai kiếm, Thanh Ngọc từ từ bước lên.
Bỗng dưng, hai tiếng uồm uồm từ mãi đằng xa vọng lại.
Một lúc sau khói bụi mịt mờ, Thanh Ngọc lúc này mới nhìn ra vật đang tiến đến gần. Đó là một con Xích Viêm Giao Long, tu vi Hợp Thể trung kỳ.
Thanh Ngọc hơi hoảng một chút, lập tức thả Tiểu Bàn ra ngoài. Tiểu Bàn nhìn thấy giao long, có vẻ vô cùng hưng phấn, trực tiếp biến hình thành một con cá voi khổng lồ màu xanh, có cặp cánh dài xanh biếc, trên thân còn có vô số luồng Đạo vận đang di chuyển. Nó gào lên một tiếng kinh thiên động địa, sau đó lập tức bắn ra một luồng sóng âm vô hình vô chất về con Giao Long kia.
Hai thú lao vào điên cuồng tấn công, con Giao Long không hề yếu thế chút nào, cũng há mồm phun ra vô số hỏa cầu đáp trả.
Qua một hồi giao chiến, có vẻ như hai con thú đều ngang sức ngang tài.
Đại yêu Hợp Thể kỳ đánh nhau, Thanh Ngọc không thể hỗ trợ được gì, mau chóng thả Tiểu Long ra để nó dẫn đường đi tìm chỗ tốt.
Tiểu Long nhanh chóng dùng móng vuốt chỉ về một phương hướng, Thanh Ngọc lập tức thuấn di mà đi, để lại vô số tàn ảnh trong không gian.
Con Giao Long thấy vậy, há mồm phun ra một đạo hỏa cầu, muốn trực tiếp diệt sát Thanh Ngọc.
Không thể làm gì hơn, Thanh Ngọc chỉ có thể dùng hết sức bình sinh, tung ra một Lạc Nhật Trảm về phía hỏa cầu đang lao tới kia, sau đó thuấn di ra xa.
Ầm…Ầm…
Lực phản chấn làm Thanh Ngọc và Tiểu Long bị chấn bay ra một đoạn xa, mồm phun ra máu tươi, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy chạy thục mạng.
Lúc này Tiểu Bàn thấy vậy, gào lên, bắt đầu sử dụng Thần thông, nó hóa vô số nước biển xung quanh thành thủy tiễn, nhanh chóng bắn về phía con Giao Long này.
Đại chiến diễn ra hết sức căng thẳng.
Chạy sâu vào hòn đảo, Thanh Ngọc theo lời Tiểu Long lập tức độn địa xuống đất.
Vừa mới đặt chân xuống, thì hắn đã hãi hùng không thôi.
Ở phía trước mặt Thanh Ngọc là một huyệt động, nơi đó có một con mắt lớn màu đen đang mở to. Con mắt này quan sát hắn, rồi bỗng dưng bắn ra một đạo tia chớp đen kịt, trúng thẳng vào ngực Thanh Ngọc, làm huyết nhục tiêu biến ngay tức khắc, xung quanh thân thể hắn chỉ còn lại mỗi xương cốt và trái tim được phù văn bảo vệ.
Thanh Ngọc đau đớn vô cùng, xung quanh lồng ngực bây giờ đã không còn nội tạng, thậm chí con Cửu Thải Quang Long kia cũng lộ ra ngoài.
Con mắt kia thấy Thanh Ngọc không chết thì vô cùng kinh ngạc. Nhưng chưa để nó kịp bắn ra tia sáng thứ hai, thì một Ma ảnh khổng lồ đã nhìn nó chằm chằm làm con mắt vô cùng hoảng sợ.
Ma ảnh kia quăng ra hai sợi dây xích khổng lồ, đâm xuyên qua con mắt, sau đó giật mạnh.
Con mắt không tài nào nhúc nhích, chỉ có thể cam chịu số phận bị Hư Ma Chân Thân nuốt vào trong cái miệng đen khổng lồ kia.
Thanh Ngọc cắn răng chịu đựng đau đớn, gầm lên một tiếng dữ tợn. Lúc này, những đạo Thần văn của Tâm Như đang từ từ tái sinh lại da thịt mới cho Thanh Ngọc.
Đến gần một canh giờ sau, Thanh Ngọc mới có thể bình phục.
May mắn là có phù văn Đạo Nguyên, nếu không chắc chắn bây giờ hắn đã một mạng ô hô.
Trong đầu Thanh Ngọc lúc này đang được Vương luân truyền cho một lượng tinh thần lực khổng lồ, xem ra lần này trở về phải cố gắng tiêu hóa hết.
Đột nhiên, hai mắt Thanh Ngọc đau nhói.
Hắn ôm chặt lấy đầu mà gào lên đau đớn, đây chính là hoàn cảnh lúc dung hợp Ma Thần Chi Nhãn đã xảy ra.
Tiểu Long thấy Thanh Ngọc đau đớn cũng không biết làm gì, chỉ đứng im trên vai hắn. Sau nửa canh giờ vật lộn, thì Thanh Ngọc mới mở được mắt ra.
Vẫn là tròng mắt màu xanh dương ấy, nhưng bây giờ trông nó sâu thẳm vô cùng, hơn nữa còn có vài vì tinh tú và phù văn bao quanh, vô cùng thần dị.
Thanh Ngọc biết Ma Linh mục đã tấn thăng thành Ma Pháp mục rồi, hơn nữa hắn còn còn đạt được kỹ năng mới. Chính là “Thiểm Kích Mục Xạ”, bây giờ Thanh Ngọc có thể điều khiển phi kiếm, chỉ cần đối tượng trong phạm vi thần thức, hắn có thể đứng từ xa liên tục kích phát tấn công.
Thiểm Kích Mục Xạ chỉ vừa lĩnh hội được một chút, nhưng Thanh Ngọc thấy nó khủng bố vô cùng. Chỉ cần trong phạm vi thần thức, hắn có thể điều khiển hai thanh phi kiếm kích sát từ xa, vô cùng hiệu quả. Nếu luyện đến cao thâm còn có thể dùng phi kiếm bắn ra kiếm khí.
Thử nghĩ xem, ngoài ngàn dặm tự nhiên có hai thanh phi kiếm lao tới giết người là có cái chuyện quái quỷ gì? Mấy tên tu sĩ khu sử phi kiếm kia chỉ được năm mươi dặm là hết cỡ, kể cả tu sĩ Hóa Chân cũng chỉ có hơn trăm dặm mà thôi.
Thanh Ngọc lập tức mang Tiểu Long trở lại đất liền, thì thấy chiến cuộc đang vô cùng căng thẳng. Trên người cả Tiểu Bàn và Giao Long đã tràn đầy vết thương. Thân thể Tiểu Bàn đã có vài vết móng vuốt cào rách, tràn ra máu vàng thần tính, nhiều chỗ còn lại cũng bị đốt cháy sém.
Con Giao Long kia cũng không khá hơn là bao, quanh thân tràn đầy vết cắt, hơn nữa ở tai nó đã tràn ra máu đỏ như dung nham, có vẻ là bị Tiểu Bàn dùng âm ba công kích thương, đã bị điếc.
Không suy nghĩ, Thanh Ngọc lấy ra hai thanh phi kiếm Hoàng Khí trung phẩm, chém về phía Giao Long từ phía xa. Giao Long lúc này giật mình, lập tức phân tâm kiểm tra xem là có chuyện gì, hóa ra có con kiến hôi không rõ tu vi vừa rồi đang đánh lén nó.
Tiểu Bàn nhân cơ hội trời cho này, lập tức tung ra sát chiêu.
Toàn bộ nước biển xung quanh bị nó hút vào khoang miệng, rồi bắn ra một đạo thiên phú thần thông màu xanh khổng lồ về phía Giao Long.
Không kịp tránh né, Giao Long trên người bị thủng một lỗ to, gào lên một tiếng rồi lập tức rơi xuống đất mà chết đến không thể chết hơn được nữa.
Thanh Ngọc và Tiểu Long từ xa mau chóng tới gần, ôm lấy thân thể Tiểu Bàn lúc này đã trở về hình dạng cá mập, sau đó nhét mấy loại linh dược vào mồm nó.
Thanh Ngọc lúc này mới an tâm, đưa Tiểu Bàn vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, sau đó nhanh chóng thu cả xác Giao Long lại.
…
Bên dưới lòng đất.
Thanh Ngọc và Tiểu Long đi từng bước từng bước thật chậm tiến về phía trước, rồi chợt giật mình.
Ở phía trước có một thung lũng màu đen to lớn, bên trong không có yêu thú hay thứ gì quỷ dị nữa. Đây là một địa động ngầm trong lòng đất, chính là từ chỗ con mắt đen kia đi thẳng lên. Địa động này rất gần mặt đất, nơi đây âm u quỷ dị, nhưng lại không có nguy hiểm nào cả.
Mà chỉ có kiếm!
Vô số kiếm!
Đây là kiếm chủng!
Thanh Ngọc không đếm được bao nhiêu thanh cả, nhưng phải nói là vô cùng nhiều. Ở trung tâm thung lũng, có chín thanh kiếm mang theo chín màu sắc khác nhau đang lơ lửng trên không.
Không biết có nguy hiểm gì hay không, Thanh Ngọc rút ra Trảm Thiên và Huyễn Diệt nắm trên tay.
Hóa ra loại tà vật hình con mắt vừa rồi là do người để lại kiếm chủng này cố ý sắp đặt ở đó, để bảo vệ nơi đây.
Từ từ tiến từng bước lên, Thanh Ngọc bất ngờ thấy chín thanh kiếm trên không kia bỗng dưng chĩa mũi về phía hắn. Sau đó chúng bắn ra vô số đạo kiếm khí, mang theo chín thuộc tính khác nhau ầm ầm lao về phía Thanh Ngọc.