Chương 131: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Tức thì, có hai hộ vệ đi ra, ném ra hai quả cầu lửa đốt cháy hai cái xác chết, cũng không nói một lời nào cả. Khách nhân xung quanh thấy Thanh Ngọc tiến vào mà không cần xếp hàng cũng không ai có ý kiến, cứ như vậy lặng im chờ đợi.

Trên một phòng khách quý ở lầu ba, Trọng Tần lão nhân gia khi vừa thấy đám người Thanh Ngọc thì đã đứng dậy cười nói:

- Tiểu tử, lâu ngày không gặp, tu vi lại có tiến bộ rồi!

Thanh Ngọc và tất cả mọi người phía sau đều cung kính hành lễ, không có chút sơ sót nào cả. Sau khi nhập bàn, Trọng Tần nói:

- Thế nào, tiểu tử, hôm nay đến đưa miễn phí cho ta hai tiểu bồi bàn phải không?

Nguyễn Anh và Nguyễn Trường kinh ngạc, sau lưng toát mồ hôi. Xem ra cuộc trò chuyện hôm qua là không thoát được tai vị lão nhân gia này rồi. Có thể nghe từ trong cấm chế cách âm của cường giả Hóa Chân đỉnh phong, dùng mông mà nghĩ cũng có thể tưởng tượng được đó là cái thực lực gì.

Hai người tự giác đến bên cạnh Trọng Tần, quỳ xuống dập đầu nói:

- Xin tiền bối thu lưu.

Trọng Tần nâng chén rượu nhẹ nhàng nói:

- Tiểu nhị vất vả, đế vương cũng vất vả. Làm tiểu nhị rồi chắc chắn sẽ làm được đế vương, nhưng mà làm đế vương rồi thì chưa chắc có thể làm tiểu nhị.

Thanh Ngọc và chúng nữ nghe xong câu này cũng phải âm thầm nể phục. Đúng là gia học uyên nguyên, mỗi một câu nói đều mang theo đạo nghĩa chi lý.

Nguyễn Anh lập tức nói:

- Bọn vãn bối không sợ vất vả!

- Một núi không có hai hổ, một nước không thể có hai vua. Ai làm vua, chọn lấy một.

Thanh Ngọc hứng thú ngồi xem hai vị đệ đệ của mình chọn lựa ra sao. Nguyễn Trường nói:

- Vãn bối không thích hợp làm vua, vãn bối chỉ một lòng cầu sức mạnh, không có tâm ý như Nguyễn Anh đại ca, xin tiền bối thu nhận đại ca, vãn bối xin rút lui.

Trọng Tần vuốt râu, rồi nói:

- Được rồi, hai tiểu tử này lưu lại, cả tiểu tử Lạp Ma kia nữa, có muốn ở đây làm tiểu nhị không?

Lạp Ma mừng rỡ, lập tức đứng dậy quỳ xuống nói:

- Tiểu tử nguyện ý! Nguyện ý!

Thanh Ngọc cũng hé môi nở nụ cười, rồi mọi người bắt đầu đàm luận ăn uống vui vẻ. Trọng Tần nói:

- Xong xuôi thì qua bên bà già kia một chút. Mấy tiểu nha đầu này gửi gắm bên đó sẽ tốt hơn.

Thanh Ngọc gật đầu thưa vâng, rồi nói:

- Tiền bối, có phải Tinh cầu này bị phong ấn một pháp tắc nào đó không?

- Đúng rồi, nhưng ta khuyên ngươi bây giờ chưa nên đi làm chuyện đó. Đợi tới Hợp Thể kỳ rồi đi. Có mời thêm cao thủ nào cũng vô dụng, chỉ có ngươi mới mở được chỗ đó thôi.

Sau khi để lại Lạp Ma và Nguyễn Anh, Nguyễn Trường ở lại Trọng Khải lâu, Thanh Ngọc và chúng nữ tiến vào Vân Y Quan ở bên cạnh. Nơi này thì không được hào hoa phong nhã như bên kia, mà lại mang theo nét giản dị trầm ấm. Y Quan cũng không hề có khách nhân nào, đối lập hoàn toàn với sự ồn ào náo nhiệt bên Trọng Khải lâu.

Không gian nơi đây hoàn toàn được làm bằng gỗ, đơn sơ hài hòa, ở bên trong cũng chỉ có một vài khay tầng chứa dược thảo mà thôi.

Vừa bước vào trong, Thanh Ngọc đã chợt lao tới, nắm lấy tay rồi quỳ trước mặt một người mà hành lễ:

- Nãi nãi! Tiểu Ngọc bái kiến nãi nãi!

Chúng nữ ở đằng sau, kể cả Nguyễn Tú và Nguyễn Nhung cũng tiến vào, quỳ xuống theo, nhưng không nói lời nào.

Lão thái thái hiền hòa, tay cầm quải trượng, cũng nở nụ cười:

- Được rồi, từ nay không được gọi là nãi nãi nữa, nếu không người ta lại tưởng ta là vợ của Nguyễn Nhạc thì không hay. Ta tên Mai Khinh Vũ, từ nay các con đều gọi là Mai bà bà đi!

Chúng nữ đằng sau hô lên:

- Bái kiến Mai bà bà!

Lão thái thái cười cười, đưa tay ra vuốt ve mặt Thanh Ngọc, rồi nói:

- Làm sao, bây giờ tới đây ăn vạ bà già này phải không?

Thanh Ngọc lập tức đứng dậy, tiến tới đằng sau bóp vai cho lão nhân gia, rồi nói:

- Hì hì, sao lại gọi là ăn vạ được ạ? Chúng con tới đây làm dược đồng dược nữ không công cho người mà!

Lão thái thái chống gậy xuống đất làm bộ giận dỗi nói:

- Có thật không?

Phù Hoa vẫn quỳ trên gối lết đến chân lão thái thái rồi làm nũng nói:

- Bà bà đừng giận, đừng giận mà.

Lão thái thái lập tức cười tươi roi rói, lắc đầu nói:

- Ai nha ai nha, thua mấy đứa các ngươi! Thôi, buổi sáng hàng ngày đến đây dọn dẹp, tối lúc nào đóng cửa lại về! Đứng dậy!

Chúng nữ nghe vậy lập tức vui mừng hớn hở, mau chóng đứng dậy, người cầm chổi, người cầm khăn đi dọn dẹp lại Vân Y Quan. Lúc này, lão thái thái nói dù nhỏ với Thanh Ngọc nhưng tất cả mọi người đều nghe được:

- Hài tử! Con có biết cái gì là mạnh nhất trong thiên địa này không?

Thanh Ngọc vẫn đang bóp vai cho lão thái thái, thành thực trả lời:

- Dạ, con không biết.

Lão thái thái hỏi tiếp:

- Nếu bây giờ ta bảo con là tất cả vũ trụ này được diễn sinh ra từ cơ thể một con người, con có tin không?

Thanh Ngọc và chúng nữ nghe xong đều phải ngơ ngác dừng việc đang làm lại, nhưng lúc sau thì lại tiếp tục.

Lão thái thái nói:

- Trong cơ thể con có gì?

Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, rồi hoảng hốt hỏi:

- Là phù văn ạ?

Lão thái thái chống gậy xuống đất một cái, nói:

- Đúng rồi, thông minh. Con nên biết, phù văn đại diện cho Đại Đạo chí lý, diễn sinh ra từ muôn ngàn Chân Đạo. Trong người con bây giờ mới có vài loại mà thôi. Hơn nữa người ta muốn nắm giữ sức mạnh phù văn thì phải đào sâu nghiên cứu, lại còn phải sáng chế chiêu thức, nhưng còn con thì sao?

Thanh Ngọc nghe tới đây mà như được mở ra một bầu trời kiến thức mới!

Đúng là Đại Đạo khó lường, vô biên vô hạn, học có khi đến cả đời này cũng chưa thể nào hết được.

Bản thân Thanh Ngọc mang trong mình Thôn Thiên Ma Thể, có thể hấp thụ phù văn vào trong người để tăng sức mạnh. Chính Hệ thống đã nói với hắn như thế.

Lão thái thái lại nói:

- Phù văn xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, từ trong một hạt bụi nhỏ ly ty cho tới tận vũ trụ khổng lồ. Đi, đi làm việc đi, mỗi ngày ta sẽ dành hai canh giờ dạy các con học về phù văn.

Thanh Ngọc nghe vậy, lập tức vui mừng, nhanh nhanh chóng chóng thu xếp dọn dẹp trong Vân Y Quan.

Thế là sự lạ xảy ra, hai đại công tử Nguyễn gia thì đi làm tiểu nhị tửu lâu, còn hai đại tiểu thư, cùng tiểu thái tử và phu nhân thì lại đi làm dược đồng dược nữ, hơn nữa còn vô cùng cam tâm tình nguyện.

Mọi việc an ổn được một lúc, thì lại có chuyện xảy ra.

Tên tiểu bạch kiểm Tề Văn Khôi kia lúc này lại dẫn theo hơn ba mươi thủ hạ, tu vi cao nhất trong đó có ba tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đang đằng đằng sát khí, tiến tới Vân Y Quan.

Từ đằng xa, Thanh Ngọc đang sơn sửa lại bảng hiệu thì lập tức bỏ bút lông xuống.

Xem ra chưa mất mạng là vẫn chưa an ổn được đâu đấy.

Thanh Ngọc suy tính một chút, xem xử lý thế nào cho tốt.

Hắn cười cười, lập tức đứng ra giữa đường, không có chút ý tứ né tránh nào cả. Từ đằng xa, Thanh Ngọc đã cảm nhận được hai hơi thở cường đại, có lẽ là tu sĩ Đại Thừa, đang ẩn thân đi theo tên tiểu bạch kiểm này. Nhưng hắn cũng không hề lo lắng.

Chưa nói tới chuyện có năm luồng khí tức ở trong Nguyễn gia đang theo dõi về phía này, thì còn lão thái thái đang ngồi nhắm mắt để Phù Hoa bóp vai ở ngay bên kia, và Trọng Tần lão nhân gia còn đang hé cửa sổ ra xem náo nhiệt nữa.

Thanh Ngọc cười cười, xem ra không tránh khỏi một trận chiến.

Tên Tề Văn Khôi lúc này đã thay lại y phục, bộ dạng ta đây là bố thiên hạ, lập tức đến trước mặt Thanh Ngọc, hất hàm nói:

- Sao? Tiểu tử? Ngươi ương bướng nữa cho ta xem?

Thanh Ngọc đứng im khoanh tay, không hề nói gì cả.

Nhưng đến khi tên này đưa tay ra muốn đấm vào ngực Thanh Ngọc thì bỗng nhiên cả người hắn bị chẻ ra làm đôi, máu tươi văng tung tóe.

Người đi đường hai bên lập tức sợ hãi chạy mất, nhưng vẫn có một số tu sĩ nán lại xem náo nhiệt.

Thanh Ngọc hai tay cầm song kiếm, đứng im giữa đường, nói nhỏ nhưng làm ai cũng nghe thấy:

- Không định đi lên à?

Lập tức, ba tên Hóa Thần hậu kỳ rút ra Hoàng khí của mình. Một tên cầm một cây đại đao, còn hai tên khác lại cầm kiếm, lăm lăm thủ thế, chưa lập tức tràn lên tấn công.

Thanh Ngọc động.

Chân đạp Thập Lý Bộ, để lại vô số tàn ảnh, Thanh Ngọc tung ra một chiêu Kinh Tuyết Trảm. Kiếm khí như hồng, ba đào hãi lãng, mỗi tia kiếm khí trên đường bay lại tách thành chín tia, mang theo lôi điện lập lờ chém về phía đám người Tề gia.

Ba tên tu sĩ Hóa Thần thì kích hoạt Vương giáp phòng ngự, đỡ được một chiêu, nhưng còn tất cả đám binh tôm tướng cua ở đằng sau thì không được may mắn như vậy.

Tất cả bọn chúng đều bị kiếm khí xoắn thành mưa máu, chết không toàn thây, vài tên nguyên anh cũng không thể chạy thoát.