Chương 130: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc trong đầu còn đang nghĩ cách kiếm điểm Uy danh, giờ tự nhiên lòi ra cái Thiên Kiêu bảng này, xem ra cũng khá thú vị. Hắn hỏi:

- Thiên Kiêu bảng là từ đâu mà sắp xếp ra được vậy?

Nguyễn Tú nói:

- Ca, Thiên Kiêu và Bách Hoa nhị bảng là do Vạn Sự Các sắp xếp, qua hàng năm lại có sự thay đổi đấy. Vạn Sự Các này tin tức linh thông, chuyện gì cũng biết, họ buôn bán tình báo vô cùng có uy tín.

Thanh Ngọc nghe xong, cũng ngẫm nghĩ một chút.

Khi bắt đầu khai tiệc, Trần Yên từ trong hậu viện dẫn ra chín đại nương tử của Thanh Ngọc, cùng với một hàng tiểu thị nữ theo sau mà làm mọi người ở đây cũng phải trợn mắt há mồm.

Nguyễn Nhung nói:

- Ca, đây đều là thê tử của huynh sao, muội thấy, muội thấy…

Thanh Ngọc cười cười, hỏi:

- Thấy gì?

- Thấy mấy nữ nhân trên Bách Hoa Bảng kia xách dép cũng không bằng! Trời ạ, huynh kiếm ở đâu ra mấy vị thần tiên tỷ tỷ này vậy, đến cả nha hoàn cũng đẹp nữa, đến muội cũng phải mê…Trời ơi…

Thanh Ngọc và đám thanh niên cười khà khà, sau đó tiến vào đình viện.

Mấy hàng nữ nhân tay bưng các món ăn tinh xảo hấp dẫn, bày lên mặt bàn trước mặt mỗi người. Thanh Ngọc cũng không hề muốn bữa ăn gia đình phải câu nệ làm gì, nên để tất cả nam nhân ngồi cùng một bàn, còn bên kia mấy nữ nhân cũng ngồi lại với nhau, nói chuyện rôm rả.

Thanh Ngọc đưa ra Quế Hoa Ngọc Lộ Tửu, được chưng cất đặc biệt, lại bỏ thêm tinh túy của Cửu Hoa Ngọc Lộ Quả vào đó, rượu vừa có hương thơm mà lại có thể bài trừ bệnh tật, làm mấy vị trưởng bối tấm tắc khen. Ngồi bên trái Thanh Ngọc là Lạp Ma, và hai vị đệ đệ, còn bên phải là Nguyễn Nhật trưởng lão.

Lão gia tử uống một chén rượu xong chép miệng nói:

- Ngọc Nhi, tiến tới con định làm gì?

Thanh Ngọc trả lời:

- Dạ, con định có cơ hội ra ngoài thăm thú một chút.

Lão gia tử ánh mắt thâm ý:

- Con yên tâm, nơi này toàn bộ là người nhà chúng ta, kể cả nha hoàn mẫu thân con đưa tới. Những nam nhân ở đây đều là tinh túy dòng chính của gia tộc, không cần câu nệ đề phòng, có việc gì cứ nói tự nhiên, lúc vào ta đã bày cấm chế cách âm cả cung điện này rồi.

Thanh Ngọc nghe vậy, chậm rãi gật đầu. Hắn nói:

- Đầu tiên là lũng đoạn kinh thương, sau đó bóp nát mấy quả hồng mềm trước. Ném đá giấu tay cũng được, thậm chí họa thủy đông di cũng là không tệ. Sau đó, con định…

Nguyễn Nhật trưởng lão nghe đến đây, cũng là bỏ chén rượu từ trên tay xuống, rồi nhìn hắn chăm chú. Thanh Ngọc nói hai chữ nhẹ nhàng mà khiến tất cả mọi người hoảng hốt một chút.

- …kiến quốc!

Lão gia tử và mấy vị trung niên nam nhân nhìn nhau hồi lâu, rồi Nguyễn Khánh đưa mặt lại gần hỏi:

- Con với tới đâu?

Thanh Ngọc lúc này cũng chia sẻ thẳng thừng:

- Ở đây không có người ngoài, con nói cho mọi người biết. Tiên giới bây giờ đang bị một thế lực thao túng, không biết khi nào sẽ đánh tới đây, hẳn mọi người cũng nghe về trận chiến năm ngàn năm trước rồi. Nếu bây giờ không tụ tập lực lượng cả tinh cầu này lại, chúng ta hoặc chết hoặc bị bắt làm nô lệ là chuyện ngay trước mắt.

Mọi người nghe xong cũng toát một thân mồ hôi lạnh. Năm ngàn năm trước, trận chiến đó chết đi không biết bao nhiêu cường giả đỉnh phong của nhân tộc, dù đánh đuổi được bè lũ Tiên tộc kia nhưng cũng giết địch một ngàn mà tổn thất tám trăm. Lão gia tử nói:

- Bây giờ chúng ta ở đây là tương lai của gia tộc. Mọi người phải cùng nhau đoàn kết một lòng, trước tiên là phải nắm Trung Đô về tay đã. Ngọc Nhi, mấy đại gia tộc kia đã có dị động, bọn chúng đòi mười năm sau tổ chức một buổi Luận Đạo Hội, nói trắng ra là muốn tìm cơ hội dùng đám trẻ ranh bên đó chèn ép, thậm chí giết con đấy.

Thanh Ngọc nghe vậy cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào. Hắn nói:

- Việc đó thì con không lo lắng lắm. Khánh thúc, Hiển thúc, từ nay hai người cứ để mấy vị tiểu đệ tiểu muội thường xuyên lại đây chơi, con chưa biết nhiều về Trung Đô, cũng cần có người dạo chơi cùng.

Nguyễn Khánh nói:

- Khà khà, mấy đứa này đi theo con chắc chắn sẽ có tương lai hơn đấy.

- Con ở đây cũng nói luôn, con không hề có ý định chưởng quản gia tộc này, con chỉ muốn bảo vệ nó mà thôi. Mục đích của con không xa xa ở tinh cầu này, nên gia gia và phụ thân cũng đừng buồn lòng. Nói gì thì nói, dù đi đâu thì cuối cùng con cũng sẽ trở về, nhà con ở đây, đó là chuyện không bao giờ thay đổi. Còn bây giờ, thì con muốn bồi dưỡng một trong hai vị đệ đệ đi trên Đế vương chi lộ.

Mọi người nghe xong, hết từ bàng hoàng này đến bàng hoàng khác. Xem ra đúng tiểu tử này không phải vật trong ao a!

Lão gia tử trầm mặt hỏi:

- Đế lộ vô tình, thực sự hợp với Nguyễn gia ta sao?

Thanh Ngọc nhẹ nhàng nâng chén rượu lên nói:

- Vô tình hay hữu tình là do bản tâm, do rèn luyện, do trải nghiệm của bản thân mà có. Con có quen biết một vị lão nhân gia, bác học tài tình, rất đáng để hai vị đệ đệ đi theo học tập. Hiện giờ người đó đang kinh doanh một nơi gọi là Trọng Khải lâu thì phải?

Lão gia tử ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Trọng Khải lâu? Hình như ở đối diện tiền phủ Nguyễn gia ta mà? Còn có một cái gì nhỉ? Cái gì Y Quan…

Thanh Ngọc kinh ngạc nói ngay:

- Vân Y Quan?

Lão gia tử đập bàn:

- Đúng rồi, Vân Y Quan! Làm sao con biết?

Thanh Ngọc nghiêm mặt:

- Gia gia, người phải cảnh báo toàn bộ gia tộc, không được trêu chọc được hai nơi đó. Thánh Quân của tiên giới so với người ta chỉ là mấy con kiến hôi mà thôi, không cần dùng tay cũng giết được dễ dàng.

Lão gia tử và mấy vị trưởng bối, kể cả Lạp Ma và hai vị tiểu đệ cũng hốt hoảng không ngừng. Lão gia tử gấp gáp truyền âm gì đó vào hư không, rồi mới uống một chén rượu lấy lại bình tĩnh.

Thanh Ngọc nói với Nguyễn Anh và Nguyễn Trường:

- Ngày mai đi theo ta tới thăm hỏi lão nhân gia, nhớ phải ăn mặc giản dị thôi, nếu được phép ở lại thì dù là làm tiểu nhị của tửu lâu cũng phải vui vẻ mà làm, có biết không?

Nguyễn Hiển nói:

- Ca các con nói phải đấy, kể cả làm tiểu nhị cũng phải làm, không được nửa lời trách móc. Một lời vàng ngọc của tiền bối cao nhân cũng khiến các con được lợi cả đời, phải chăm chú mà học hành, biết chưa?

Sáng ngày hôm sau.

Trời không nắng, thời tiết có chút hơi âm u mang theo hơi thở mát lạnh của thiên địa, có khi trời sắp mưa.

Tiểu Ngọc dẫn theo Lạp Ma, mấy vị đại nương tử của mình và bốn người Nguyễn Anh đi ra khỏi Nguyễn gia thủ phủ, thì đã thấy bên phía đối diện có một Tửu lâu lớn, vô cùng xa hoa, có ba tầng. Gác tía lầu son, bên trong đã thấy oanh oanh yến yến mấy vị giai nhân hoa lệ đang từ tốn điềm đạm bưng những khay đồ ăn ra phục vụ quan khách.

Bên ngoài dòng người xếp hàng vô cùng đông đúc, có cả tu sĩ và phàm nhân, sinh ý vô cùng náo nhiệt.

Mấy vị đại nương tử của Thanh Ngọc dù đã dùng mạng che mặt, nhưng vẫn khiến người ta phải trầm trồ bàn tán. Nhưng không có ai có dự định thất lễ cả, vì đây là người từ trong Nguyễn gia đi ra.

Lúc này, có một tên tiểu bạch kiểm tu vi Kim Đan sơ kỳ tay cầm quạt xếp, trông đúng là điển hình của phong cách nhị thế tổ, tiến lại gần, bỏ qua Thanh Ngọc mà chắp tay:

- Tề gia Tề Văn Khôi gặp qua mấy vị tiên tử, không biết có hân hạnh được mời mấy vị tiên tử tiến vào Trọng Khải lâu này dùng bữa một phen?

Chúng nữ thấy tên này thì vô cùng khinh miệt, không ai nói một lời nào. Ở đằng sau, mấy người Nguyễn Anh và Nguyễn Trường nhìn về phía Thanh Ngọc. Ở đây Thanh Ngọc là lớn nhất, bọn họ dĩ nhiên phải để huynh trưởng đứng ra xử lý rồi.

Thanh Ngọc cười cười, phun ra một chữ:

- Cút!

Tên tiểu bạch kiểm kia sầm mặt lại, quát:

- Tên tiểu súc sinh này, ngươi dám gây sự với bổn đại…

Chưa để hắn nói xong, Thanh Ngọc đã đạp ra một cước, tên này lập tức bị bắn dính vào tường Trọng Khải lâu, nhưng không hề gây ra vết nứt nào cả, hộc ra một ngụm máu, rơi xuống đất.

Hai tên hộ vệ Nguyên Anh kỳ đi theo hắn thì chưa kịp rút kiếm ra đã tự dưng nổ đầu mà chết, máu văng tung tóe, không ai biết là có chuyện gì xảy ra.

Đây là do Bạo Hồn Thức, kỹ năng tiếp theo của Đế pháp Kích Hồn thuật mà thời gian gần đây Thanh Ngọc lĩnh ngộ được. Chỉ cần là người có tu vi luyện Khí và luyện Thần kém hơn hắn một đại cảnh giới, thì chỉ cần dùng Ma Linh mục thi triển thôi, lập tức sẽ vỡ hồn nổ đầu mà chết không thể nghi ngờ.

Chiêu này tiêu hao rất lớn, nhưng Thanh Ngọc đang cần chính là cái loại hiệu quả gây chấn động này. Hắn tiến lại gần, xách cổ tên Tề Văn Khôi lên, nói:

- Nhìn thấy Nguyễn Ngọc ta ở đâu thì cút xa xa một chút, không lần sau thì…hừ…

Nói xong, Thanh Ngọc còn nở một nụ cười như ác ma giáng thế, làm tên Tề Văn Khôi kia sợ đến nỗi dưới quần đã ướt sũng.

Sau khi ném tên rác rưởi này qua một bên, cũng không có ai tiến lên mà truy tra gì Thanh Ngọc cả.

Quá tà môn rồi, không cần làm gì mà hai người lăn ra chết.

Lúc này, một vị cung trang mỹ phụ bước ra từ Trọng Khải lâu, thi lễ với Thanh Ngọc rồi nói:

- Hoan nghênh Nguyễn công tử quang lâm! Lão bản chờ người đã lâu, kính xin đi theo tiểu nữ.