Thanh Ngọc lấy Kỳ Lân Đỉnh ra, mở khóa tiếp chín đạo cấm chế bên trong. Cái đỉnh này làm Thanh Ngọc vô cùng tò mò, không biết khi mở được hết một trăm lẻ tám đạo cấm chế thì sẽ ra sao. Bây giờ hắn mới mở được hai mươi bảy đạo thôi, lập tức nó đã tăng đẳng cấp lên tới Hoàng khí thượng phẩm. Lần này, không để Thanh Ngọc thất vọng, từ Kỳ Lân Đỉnh truyền sang thông tin là nó có thể tự kích phát hộ chủ, hơn nữa Thanh Ngọc cũng có thể đưa nó vào thể nội ôn dưỡng.
Vậy là bây giờ trong đan điền Thanh Ngọc, ngoài một con Cửu Thải Quang Long, còn có một chiếc đỉnh màu đỏ và hai thanh kiếm.
Thanh Ngọc bước ra ngoài, đã thấy chúng nữ đang tụ tập ngoài sân. Khi thấy hắn ra, tất cả các nàng đều vây lại hỏi han, quan tâm, làm Thanh Ngọc vô cùng vui mừng.
Xem ra có lão bà vẫn là tốt a!
Phù Hoa nói:
- Chàng ngồi xuống đi, thiếp nói cho chàng nghe.
Thanh Ngọc và tất cả chúng nữ cũng đều ngồi xuống ghế, còn mấy tiểu thị nữ thì đứng sau lưng chủ nhân mình.
Phù Hoa đứng bóp vai cho Thanh Ngọc rồi kể:
- Hai trăm năm trước, ở Trung đô đã lưu truyền một câu tiên đoán của một vị Đế cơ nhân: “Bạch Long Trình Tường, Quân Lâm Thiên Hạ, Tứ Thần Phủ Phục, Nhất Thống Hằng Thiên.” Mà ngày chàng sinh ra thì trên trời lại có thiên địa dị tượng Bạch Long Trình Tường…
Thanh Ngọc nghe vậy, cũng đã hiểu một chút vấn đề, nhưng cũng im lặng chờ Phù Hoa nói hết.
- … Khi đó chàng hạ sinh, lão gia tử đã phong bế toàn bộ tin tức. Nhưng không biết làm sao mà bà đỡ khi đó lại mật báo cho Dương gia.
Thanh Ngọc lại hỏi:
- Trong lục đại gia tộc làm gì có Dương gia?
- Dương gia thông gia với Tề gia, ở Trung Đô không được coi là gia tộc siêu cấp, nhưng cũng xếp vào hàng nhất lưu. Từ đó một đồn mười, mười đồn trăm, về sau thì chàng biết rồi đấy. Mấy lão già từ mấy đại gia tộc liên hợp lại, ép Nguyễn gia đưa chàng ra cho bọn họ giam cầm một trăm năm, nhưng lão gia tử kiên quyết không chịu. Về sau, lão gia tử dùng kế điệu hổ ly sơn, đưa mười tám đứa bé mới sinh đi về mười tám hướng khác nhau, thiếp và A Phong thì bế chàng đi tới Thiên Long Vực này. Nghe nói mười tám đứa bé kia chỉ còn lại năm đứa còn sống mà thôi.
Thanh Ngọc nghe tới câu này mà cũng nắm tay thật chặt, xem ra cũng không phải là bản thân hắn bị vứt bỏ, mà là bị người ta o ép. Mấy đại gia tộc từng truy sát hắn, Thanh Ngọc chưa bao giờ quên. Bây giờ xem ra chuyển cả Vạn Hoa cốc đến Trung Đô, sẽ làm tấm bia cho người ta nhắm vào. Thanh Ngọc hỏi:
- Chuyện chuyển Vạn Hoa cốc tới Trung Đô nàng nghĩ sao?
- Trung Đô vô cùng rộng lớn, chỉ một tòa thành thôi cũng to bằng nửa Thiên Long Vực rồi. Nguyễn gia có riêng một thủ phủ, chàng có chuyển mười cái Vạn Hoa cốc tới thì cũng vừa. Chàng yên tâm, an toàn tuyệt đối, một khi đã bước chân vào cửa Nguyễn gia thì không ai dám tới gây sự. Chẳng qua…
Thanh Ngọc thấy Phù Hoa lấp lửng, lại nói:
- Chẳng qua cái gì?
- Để tranh đoạt quyền lực của Trung Đô, sẽ thường xuyên xảy ra tình trạng hậu bối tham gia tỷ thí, từ văn tới võ, đi săn, bắn cung, lôi đài,… hay là hơn một trăm năm nữa sẽ diễn ra Luận Hùng Đại Hội, xem gia tộc nào có thể quản lý Trung Đô. Nguyễn gia ta đời này bỗng dưng tầng lớp hậu bối thiếu thốn, không còn bao nhiêu người cả. Có khi lần này sẽ bị người ta kéo xuống, không được quản lý Trung Đô nữa. Lúc đó các đại gia tộc chèn ép, diệt vong là trong tầm tay.
Thanh Ngọc nghe xong, ngẫm nghĩ một chút, cũng không coi mấy việc này vào đâu. Đối thủ của hắn hướng tới là bè lũ Tiên tộc kia, mấy đại gia tộc này chưa nhằm nhò gì. Thậm chí kẻ đứng đằng sau lưng Tiên tộc Thanh Ngọc cũng giao thủ qua mấy lần rồi, chưa có gì đáng sợ hãi cả. Dù sao mấy đại gia tộc cũng là nhân loại mà thôi, có thể cường đại hơn mấy tên Quỷ Ảnh kia hay sao?
Đối với Thanh Ngọc, mấy bản tính tham lam, nịnh hót, bợ đỡ, tranh giành quyền lực của đám lão già đó không đủ thành Đạo.
Thanh Ngọc bỗng dưng quay ra nói với Tử Nhược:
- Nhược Nhi, ta khiêu chiến nàng.
Tử Nhược bấm ngón tay tính toán một chút, rồi thân thể run lên nhè nhẹ, đi đến bên Thanh Ngọc, quỳ xuống trước mặt hắn rơi nước mắt mà nói:
- Chủ nhân, vị Đế cơ nhân trước kia tung ra lời tiên đoán về chàng chính là gia gia của Nhược Nhi, chàng có hận Nhược Nhi không?
Thanh Ngọc trong lòng cũng hiểu ra, vậy là trước đây gia gia của Nhược Nhi đã tính toán ra số mệnh của mình, sau đó một thời gian thì âm thầm hối hận, sợ sẽ tạo ra một tràng sinh linh đồ thán. Chắc hẳn đến đời Tử Nhược, để bù đắp sai lầm nên đã để nàng tới dùng một thân trinh nguyên mà hầu hạ tạ lỗi. Trong lòng Thanh Ngọc vốn có oán niệm với lão Đế cơ nhân kia, nhưng nhìn thấy Tử Nhược trước mặt mình mà hắn không kìm lòng được. Tử Nhược một thân nữ nhi, vì ân oán năm xưa mà phải đem mình đi trả nợ. Năm xưa nếu không có Tử Nhược giúp đỡ, chưa chắc hắn đã có thành quả ngày hôm nay. Thanh Ngọc đưa tay lên lau nước mắt cho nàng mà nói:
- Nhược Nhi ngoan, không phải gọi là chủ nhân, gọi phu quân, nghe không?
Tử Nhược nước mắt nhạt nhòa, vội vàng nói:
- Chủ nhân, thiếp không đánh lại chàng, thiếp nhận thua, từ nay thiếp sẽ làm nha hoàn của chàng! Nhược Nhi mãi mãi sẽ làm nha hoàn của chàng, không muốn làm phu nhân đâu.
Thanh Ngọc kéo Tử Nhược tới, ôm nàng vào lòng, đánh cái mông của nàng mà nói:
- Được rồi, nha hoàn thì nha hoàn, để xem ta có hành hạ nàng đến chết hay không!
- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Thu tiểu nha hoàn lần hai”, nhận được phần thưởng một đôi Băng Phượng Thần Mục, 3000 điểm tích lũy!
Thanh âm của hệ thống vang lên trong đầu Thanh Ngọc, khiến hắn hài lòng, xem ra đến lúc phải làm chính sự rồi!
Thanh Ngọc để mấy tiểu thị nữ ở ngoài, sau đó đưa toàn bộ các đại nương tử vào dòng thác nhỏ bên trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ. Hắn nói một câu làm chúng nữ cười tủm tỉm:
- Hôm nay phu quân phải hảo hảo yêu thương các nàng một phen!
Thanh Ngọc còn chưa kịp làm gì, thì từ trên trời lại rơi xuống một cái bệ đá rộng lớn hình tròn, bên trên còn có một lớp lông thú mềm mịn. Cái bệ đá này rơi xuống chính giữa dòng suối, ở gần cái thác, làm cho bè trúc đang trôi nổi tự động tránh qua một bên.
Thanh Ngọc cảm thán. Giới linh đúng là biết chiều lòng người rồi. Hành sự ở trên dòng suối mát, phong cảnh nên thơ trữ tình là không còn gì hơn. Các lão thụ xào xạc xào xạc một chút, tỏa ra linh khí và hương thơm thoang thoảng, khiến Thanh Ngọc và chúng nữ sảng khoái vô cùng.
- Hầu hạ phu quân đi!
Trương Phù Hoa nói đầu tiên, sau đó tự mình thoát y phục, rồi tiến tới gần mở đai lưng ra cho Thanh Ngọc. Chúng nữ cũng đành tự động thoát y, rồi đưa người bay tới giữa cái bệ đá tròn kia, ngồi xuống lớp lông thú mềm mịn trắng phau mà chờ đợi hắn.
Sau khi tất cả đã thoát y, Thanh Ngọc và Phù Hoa cũng tung thân mình lên theo.
- Oa, mềm mại quá, thích thật đấy!
Nhìn tất cả nữ nhân như hoa như ngọc xung quanh mình, bên dưới Thanh Ngọc không thể kiềm chế thêm được nữa, vật anh khí của nam nhân đã từ từ ngẩng lên cao. Chúng nữ nhìn như vậy thì khúc khích cười, sau đó Phù Hoa nói:
- Chàng nói đi, hôm nay muốn hành hạ chúng thiếp kiểu gì, chúng thiếp sẽ mặc chàng xử lý!
Thanh Ngọc nghe vậy, nhìn xung quanh, đã thấy chín nữ nhân, mỗi người đều quỳ dậy, ngồi lên hai cẳng chân, xếp thành một vòng tròn xung quanh hắn.
Chín khuôn mặt tuyệt mỹ, người nào cũng là tuyệt đại giai nhân, ngàn vạn người mới có một. Phù Hoa thành thục chín mọng, hồng lệ tuyết trang, cặp ngực to lớn ngạo nhân, mang theo phong vị nữ nhân trưởng thành, vô cùng quyến rũ.
Mỵ Nương lại là vẻ diễm lệ đài các, mặt nàng còn hơi ửng hồng, đường nét trên khuôn mặt tinh mỹ tận cùng, hoa nhan nguyệt mạo, thân hình thon thả, còn đang chống một ngón tay vào môi xinh mà yêu kiều nhìn hắn.
Mai Sương Sương yêu nữ thành tinh, hương diễm đoạt mục, từng cử chỉ, đường nét trên cơ thể nàng đều toát ra vô vàn mị hoặc, khiến cho Thanh Ngọc nhìn vào mà chỉ muốn đè nàng xuống hung hăng hành hạ.
Tử Nhược với vẻ đẹp thông mẫn linh tuệ, gương mặt tinh xảo, đôi mắt sâu xa, khinh vân xuất tụ, lúc này nàng còn đang cố tình liếm môi, làm Thanh Ngọc không tài nào chịu đựng nổi.
Nhìn qua A Lan, lại là vẻ đẹp nữ vương cao quý, không dính bụi trần, nước da khi sương tái bạch, trắng mịn như bông tuyết đầu đông, tuyệt mỹ vô cùng.
Đến Tô Hân, đôi mắt lấp lánh kiêu sa, chỉ nhìn vào bên trong đã thấy vô vàn mị ý. Bây giờ Thanh Ngọc nhìn nàng không còn bị rơi vào ảo cảnh mỹ nữ vây quanh nữa, nhưng vẫn thấy được nét đẹp hiền hòa của một mỹ nhân ngư e lệ thẹn thùng.
Qua Hạ Tuyết, lại là gương mặt thánh khiết đoan trang, lan tâm huệ chất, vô cùng dịu dàng mà lại kiều tiếu linh lung. Hạ Tuyết cũng nhìn hắn, rồi còn bạo dạn đưa tay ra, vuốt ve lấy đường eo săn chắc làm Thanh Ngọc rùng mình không thôi.
Mộng Nguyệt thì không cần phải bàn rồi, yêu mị nữ nhân, mạo tự thiên tiên, vừa nhìn nàng thoát y thôi mà Thanh Ngọc đã không kìm nổi. Hai bầu vú cao ngất căng mịn, eo thon chân dài, phía bên dưới âm huyệt kia còn phớt hồng tinh xảo, quả đúng là vưu vật mê người.
Cuối cùng là Thụy Nhi, gương mặt điên đảo chúng sinh, tỏa ra từng cơn dâm ý vô hạn, nàng lúc này còn đang nhìn hắn, cái lưỡi không yên vị mà liếm một vòng quanh đôi môi đỏ mọng. Hai bầu ngực với hai điểm đỏ chót đong qua đưa lại, làm Thanh Ngọc hạ thân muốn bùng nổ.
Chín nữ nhân, mỗi người mang theo một hương vị khác nhau, đang quỳ xung quanh người Thanh Ngọc, làm hắn nhất thời chưa biết phải làm thế nào, chỉ có thể miệng đắng lưỡi khô. Phù Hoa thấy vậy thì cười:
- Chàng muốn từng người một hay là muốn tất cả chúng thiếp?
Thanh Ngọc hơi hoang mang một chút, nhưng chưa kịp hoang mang xong thì Phù Hoa đã kéo lưng hắn lại, để hắn gối đầu lên ngực nàng, sau đó nhìn hắn mà nói:
- Hôm nay là ngày nữ quyền, chúng thiếp sẽ cho chàng bò đi mới thôi, các tỷ muội, hành hạ chàng!