Nếu có thể tu luyện như vậy thì cần quái gì sợ bọn Tiên tộc nhãi nhép kia nữa?
Không được, phải nhanh chóng khôi phục lại nơi đây, ở đây cũng xem như chân chính là nhà của mình rồi!
Thanh Ngọc nhanh chóng nắm bắt tọa độ đầu tiên mà tinh cầu đưa ra, sau đó không cần pháp khí mà hóa thành một đạo trường hồng bay vút về phía xa.
Hắn cũng không hề định sử dụng cái chức năng Tự động luyện đan kia vội, để qua vài năm, khi nào tích lũy nhiều nhiều chút rồi luyện.
…
Hai tháng sau.
Bên bờ Vô Tận Hải.
Nơi đây là một hang động rộng lớn vô cùng tăm tối, nằm sâu dưới lòng biển, Thanh Ngọc phải đi theo hướng dẫn của bản nguyên tinh cầu rất lâu mới tìm được nơi này.
Thanh Ngọc cầm một viên Dạ Quang Thần Thạch, tiến từ từ vào trong hang động. Bỗng nhiên, từ đằng xa, có một đàn cá to lớn với đôi mắt đỏ lừ từ sâu bên trong trào ra, muốn nuốt chửng Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc giám định qua một chút, đây là Hải Trùy Ngư, sống theo bầy đàn, chúng chỉ là Chân yêu mà thôi, nhưng vô cùng đông, lại bị ma khí ăn mòn cho nên vô cùng hiếu sát.
Thanh Ngọc lập tức thả Tiểu Bàn và Tiểu Long ra ngoài.
Nói gì chứ cá là hai đứa này thích nhất đấy.
Tiểu Bàn ở mãi trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, giờ được trở lại biển khơi, vô cùng thích thú. Nó há ra cái miệng cá mập khổng lồ, bắn ra một luồng thanh âm khủng bố, tất cả đám Hải Trùy Ngư kia đều mất đi thần hồn, nổi lềnh phềnh trong sơn động.
Tiểu Long và Tiểu Bàn có một bữa tiệc thịnh soạn, Thanh Ngọc cũng không quên thu lấy một ít cho đám nhóc tiểu hồ ly và Tiểu Hôi ở trong kia.
Một người hai thú tiến lên, Thanh Ngọc hỏi Tiểu Bàn:
- Này, con cá mập chết bầm kia, sao ngươi lâu như vậy mà chưa tấn thăng Hợp Thể kỳ?
- Uồm uồm, uồm uồm uồm?
Thanh Ngọc hỏi Tiểu Long thì nó nói hóa ra Tiểu Bàn cần rất nhiều linh khí, gom góp mãi mà không đủ, chắc phải tới hai mươi năm nữa.
Xem ra Ly Ly nói đúng, con cá mập chết bầm này không tầm thường. Hai người một thú tiến nhanh về phía trước, thì nhìn thấy một kiến trúc kiểu thành thị rộng lớn ở dưới đáy biển. Thanh Ngọc lấy làm kỳ lạ, tại sao ở đây lại có một thành thị?
Bỗng nhiên, lại có một đoàn bóng mờ dần dần hiện ra trước mặt Thanh Ngọc. Thanh Ngọc cảm thấy chán nản không thôi, bọn này có định ngưng lại không vậy?
Tên kia đã có tu vi Hóa Thần sơ kỳ, cao hơn Thanh Ngọc hẳn một đại cảnh giới, nó không hề e sợ Tiểu Bàn đang đứng sau lưng hắn chút nào.
Thanh Ngọc lập tức thu Tiểu Bàn và Tiểu Long vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, nếu không bị đoạt xá thì được không bù mất.
Lần này tên Quỷ Ảnh tộc có vẻ khá hơn một chút, không hề nói nhảm mà rút ra song chùy lao lên tấn công. Không biết tại sao hắn không hề ẩn mình vào hư không nữa, mà chỉ đơn thuần di ảnh về phía Thanh Ngọc.
- Đinh! Hằng Thiên tinh cho thiếu gia biết, qua một lần tháo bỏ phong ấn, pháp tắc của tinh cầu đã mạnh lên rất nhiều, từ nay không ai có thể sử dụng lực lượng pháp tắc ở đây, trừ khi tinh cầu giải phong đến lần cuối cùng!
Thanh Ngọc hiểu ra, hóa ra bây giờ căn cơ Hằng Thiên tinh đã vững chắc hơn rồi. Không hề nao núng, hắn cũng tràn lên tấn công.
Trảm Thiên và Huyễn Diệt ở trong tay, Thanh Ngọc so uy lực với song chùy của đối phương!
Keng!
Một lực phản chấn cường đại đẩy bay Thanh Ngọc ra ngoài. Trong lòng hắn cảm thán, xem ra lực lượng của Hóa Thần kỳ lớn hơn Nguyên Anh kỳ rất nhiều.
Không thể mạnh mẽ đối công, Thanh Ngọc bắt đầu thay đổi chiến thuật, công kích từ xa, không muốn dây dưa với tên này chút nào. Vô số đường Vọng Nguyệt Trảm bạo phát mà ra, lao theo những yếu điểm trên người bóng mờ mà lao đến.
Bóng mờ kia cầm song chùy, nhanh như điện chớp, gạt phăng hết toàn bộ kiếm khí màu đỏ sắc bén của Thanh Ngọc, rồi hắn lại triệu hồi một quỷ đầu ra ngoài.
Quỷ đầu này không muốn đoạt xá Thanh Ngọc, mà nó lại gào lên một tiếng rùng rợn, khiến hắn bị cố định tại chỗ, không thể nào di chuyển. Một con dao găm không biết từ đâu phóng ra, xuyên qua bụng Thanh Ngọc, làm hắn tràn ra máu tươi màu vàng kim hòa lẫn với nước biển trôi nổi.
Thanh Ngọc hoảng hốt, chưa kịp làm gì thì đã bị ăn một chùy vào ngực, bay vút ra một đoạn xa, đập vào một tòa kiến trúc bên trong thành thị.
Điên cuồng vận chuyển Đạo Nguyên Kinh, Thanh Ngọc chăm chú nhìn con quỷ hồn. Lúc này, nó lại bắt đầu gào lên, muốn cố định Thanh Ngọc một chỗ.
Tên bóng mờ kia không bỏ qua cơ hội, lại phóng ra con dao sắc bén đi trước, rồi lập tức nhanh chóng dùng song chùy lướt theo sau, muốn dứt điểm Thanh Ngọc ở một lượt tấn công này.
Lập tức, Thanh Ngọc động, từ đằng sau lưng hắn bay ra một vòng Pháp luân màu hồng sẫm, rồi từ Pháp luân lại hiển hóa thành một chiếc Ma thủ to lớn, có hai con mắt đỏ rực và một cái miệng màu đen.
Hai con mắt đỏ rực bắn một đạo tử quang khổng lồ về phía quỷ hồn, sau đó từ trong cái miệng màu đen phóng ra hai sợi dây xích to lớn, muốn bắt nó về mà từ từ nhai nuốt.
Quỷ hồn sợ hãi, lập tức ngưng gào thét, Thanh Ngọc được tự do di chuyển. Huyễn Diệt trong tay hắn gạt bay con dao đánh lén kia, sau đó từ con Cửu Thải Quang Long trong đan điền trào ra một ngọn lửa xanh trên thân Trảm Thiên.
Đoàn bóng mờ thấy quỷ hồn bị bắn xuyên qua, lại thấy nó đang bị dây xích lôi về phía cái Ma thủ khổng lồ sau lưng Thanh Ngọc thì lập tức quay người định trốn chạy!
Tên này ở đâu ra mà kinh khủng như vậy?
Cái Ma thủ đằng sau kia là cái gì?
Đây là chiêu thức đầu tiên mà Pháp luân truyền thụ cho Thanh Ngọc sau khi thu đủ chín nguyên âm của các nữ tử mang trong mình thể chất trời sinh, kể cả nguyên âm thần hồn của Ly Ly và Tâm Như.
Chiêu pháp thuật này vô cùng cường đại, Pháp luân gọi nó là “Hư Ma Chân Thân”, có thể triệu hồi ra Ma thủ để tấn công và cắn nuốt tất cả các loại sức mạnh tà ác trong thiên địa.
Dĩ nhiên con quỷ hồn này không phải thứ tốt đẹp gì rồi, nên số phận của nó đã được định sẵn.
Còn về phần Thanh Ngọc, hắn tung Huyễn Diệt lên, đạp Thập Lý Bộ tới sát lưng đoàn bóng mờ, tỏa ra Diệt Kiếm Thế, để cho chắc chắn còn thi triển Toái Hồn Đao, rồi chém một chiêu Lạc Nhật Trảm về phía lưng hắn.
Đoàn bóng mờ đang chạy, cảm nhận được nguy hiểm, còn đang định niệm loại thuật pháp nào đó thoát thân, thì bỗng dưng tâm thần nhói một cái, gào lên đau đớn.
Chưa dừng lại ở đó, con quỷ hồn của hắn bị Hư Ma Chân Thân của Thanh Ngọc nuốt trọn không còn thứ gì, lập tức khiến chủ nhân trông mờ nhạt hẳn đi, tu vi tụt xuống Nguyên Anh hậu kỳ.
Đến đây, một đường kiếm sắc bén mang theo Băng Liên Pháp Hỏa một đường mà qua, chẻ hắn ra làm đôi, một lúc sau thì gào thét thê thảm mà chết.
Thiên Hỏa đốt sạch sẽ, không để lại bất cứ thứ gì.
- Đinh! Pháp luân cho thiếu gia biết trước đây nó đã thu được một đôi Ma Thần Chi Nhãn, hiện tại muốn dung hợp với mắt của người, phải chăng đồng ý muốn dung hợp?
Thanh Ngọc bỗng nhiên nhớ tới đôi mắt đỏ rực ở trong khảo nghiệm thứ hai của Tô Thượng Khiêm trong Hải Thần Cung. Đó là đôi mắt của một Ma Thần ư?
Thanh Ngọc trả lời:
- Chờ khi nào hoàn thành nhiệm vụ lần này ta sẽ tìm một nơi dung hợp.
Thanh Ngọc tiếp tục tiến theo chỉ dẫn của bản nguyên tinh cầu, mà không biết rằng trong thức hải của hắn đã xuất hiện thêm một vì tinh tú, lập tức đã tiến vào Trụ cung tam tinh. Hư Ma Chân Thân sau khi cắn nuốt tà vật có thể tinh lọc lại tinh thần lực tinh thuần, cung cấp cho thức hải. Ma cung của Thanh Ngọc lúc này đang biến đổi từng giây từng phút, chưa biết khi nào xong nên hắn chưa hề quan tâm đến.
Tiến sâu vào phía bên trong thành thị, Thanh Ngọc mới biết được trước đây nơi này là đất liền, nhưng từ lúc Hằng Thiên tinh bị phong ấn đã chìm xuống lòng biển.
Khi tới điểm cuối của thành thị, Thanh Ngọc thấy được một truyền tống trận cỡ nhỏ. Sau khi được bản nguyên tinh cầu xác nhận, hắn lắp ba mươi hai viên linh tinh cực phẩm vào đó, rồi truyền tống đi.
…
Khi Thanh Ngọc hiện ra thì đã đứng ở trong một căn mật thất, xung quanh tường bao đều màu vàng óng, không biết ở nơi đâu. Mặt đất nơi này có vô số xương cốt vỡ vụn, Thanh Ngọc liền thu vào trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ cho chúng thú.
Ở cuối gian mật thất, Thanh Ngọc thấy có một cấm chế vô cùng phức tạp và khó hiểu, đã vượt ra khỏi nhận biết của tinh cầu này.
Thanh Ngọc đứng im một chỗ, rồi bắt đầu quan sát cấm chế.
Muốn phá vỡ cấm chế Thanh Ngọc có một cách, nhưng tốn đến tận chín Tôn khí, nên Thanh Ngọc đang do dự một chút.
- Đinh! Hằng Thiên tinh cho thiếu gia biết động phủ trong phần thưởng của nhiệm vụ lần này có gấp mười lần số tiêu hao của người!
Thanh Ngọc lập tức vỗ tay lên trán!
Cái hành tinh này càng ngày càng hài hước, giờ còn biết mặc cả nữa!
Thanh Ngọc lẩm bẩm nói:
- Có động phủ cũng phải còn mạng mới thu được a!
- Đinh! Hằng Thiên tinh cho thiếu gia biết động phủ đó có cơ duyên khiến thiếu gia không thể nào ngờ tới được!
Vẫn mặc cả à!
Không nghĩ nhiều nữa, Thanh Ngọc lấy ra chín món Tôn khí ra, đưa vào trong cấm chế, sau đó kích hoạt tự bạo, rồi lập tức chui vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ.