Hàm Quang Quân đột nhiên sống lại, tuy là một chuyện vui mừng nhưng cũng là một thắc mắc vô cùng to lớn của toàn bộ tu chân giới, người đã chết mười năm, sống lại chỉ có thể dùng tà thuật đoạt xác, thế mà y lại sống lại trên cơ thể của chính mình, nhưng họ cũng e ngại gia thế Cô Tô và những chuyện tốt trước đây Hàm Quang Quân đã làm nên tuyệt đối cũng không có nhiều ý kiến.
Duy chỉ có một việc Cô Tô Lam Thị đã cảnh cáo với toàn bộ tu chân giới, tuyệt đối không nên nhắc lại chuyện xưa, nếu không nhất định Cô Tô sẽ không bỏ qua. Hừ, mời tiệc chỉ là một cái cớ, cảnh báo mới chính là chuyện quan trọng của buổi tiệc.
Những ngày sau đó, Hàm Quang Quân cùng Trạch Vu Quân trở lại như cũ, hằng ngày lên lớp dạy đệ tử Cô Tô kiếm pháp, duy chỉ có hai đệ tử còn thiếu niên là Lam Cảnh Nghi cùng Lam Nguyện được lựa chọn làm đệ tử chân chuyền của Trạch Vu Quân cùng Hàm Quang Quân. Lam Nguyện theo Lam Vong Cơ học cổ cầm, Lam Cảnh Nghi theo Lam Hi Thần học thổi sáo.
"Huynh trưởng, đứa nhỏ Lam Nguyện ấy, lai lịch như thế nào"
"Đệ thật sự không còn nhớ gì sao"
"Đệ chỉ cảm thấy rất thích nó, muốn bảo hộ nó thật tốt"
"Vong Cơ, trước khi đệ bỏ mạng trên Bất Dạ Thiên có để lại cho ta một phong thư, căn dặn ta phải hảo hảo chiếu cố nó như con ruột của đệ"
"Thì ra là vậy"
"Đứa nhỏ này rất tốt"
Lam Vong Cơ chỉ gật đầu cúi chào với huynh trưởng, bản thân cũng không nói thêm lời nào rồi chỉ lẳng lặng rời đi. Đứa trẻ Lam Nguyện ấy thì ra là được hắn nhặt về, nhưng vì sao hắn lại muốn chiếu cố đứa nhỏ ấy như con ruột của mình, hắn cũng không hiểu vì sao.
Càng khiến hắn không hiểu nhiều hơn, chính là mỗi lần nhìn thấy hai tiểu bạch thỏ, hắn lại đau lòng.
Vì sao, hắn vốn chỉ giống như ngủ một giấc, tỉnh lại rồi, bản thân hắn mới nhận ra mình đã lãng quên thật nhiều chuyện. Kí ức từ năm mười lăm tuổi của hắn đều vỡ ra từng mảnh vụn nhỏ, không cách nào có thể ghép lại hoàn chỉnh, là vì sao cơ chứ.