Nghe tiếng sáo cô độc muộn phiền.
Mây đen phủ đêm dài đằng đẵng.
Thị phi đều đã là quá khứ.
Đã tỉnh rồi sao có thể xem là một giấc mộng.
Được mất vinh nhục chốn hồng trần nào đo đếm hết.
Nhiệt huyết lòng, đao kiếm sắc lạnh.
Nơi núi cao sông dài vọng lên tiếng đàn.
Tình xưa chưa dứt.
Nằm trên đồng hoa sậy, ánh trăng phủ tựa sương.
Một bình sinh tử bi hoan kính chàng thiếu niên.
Trăng vẫn sáng nào đâu vẻ thẫn thờ.
Chi bằng ung dung mà bước qua bão gió.
Chân trời một khúc cùng du dương.
[Cre: Lời bài hát Vong Tiện]
Tĩnh thất vắng lạnh như sương, chàng thiếu niên trẻ tuổi năm ấy đã chẳng còn, chỉ còn lại một Lam Vong Cơ ký ức không đầy đủ, rời xa chốn náo nhiệt ngoài kia, hắn chỉ muốn an an tĩnh tĩnh tại đây đàn cổ cầm Vong Cơ của hắn. Có lẽ sự tĩnh lặng này sẽ khiến hắn an an ổn ổn suy nghĩ ra bản thân mình đã quên mất thứ gì. Ngoài cửa dường như có tiếng chân, Lam Vong Cơ lòng đầy cảnh giác dừng lại tiếng đàn, nắm trong tay thanh kiếm Tị Trần của y.
"Ai"
"Hàm Quang Quân, con là Lam Nguyện, Trạch Vu Quân bảo con đem điểm tâm buổi tối đến cho người"
"Để ngoài cửa là được"
Lam Vong Cơ chỉ nghe thấy tiếng hộp đồ ăn ở ngoài cửa, bước chân nhẹ nhàng cũng dần dần mờ nhạt rồi biến mất trong màn đêm. Thì ra là môn sinh Cô Tô. Lam Vong Cơ hắn cũng không biết, đứa trẻ này là ai, vì sao lại được huynh trưởng cho phép đến gần Tĩnh Thất, đứa trẻ này có vẻ như rất quen thuộc nơi này.
Nhưng y nghĩ rồi cũng lại thôi, huynh trưởng làm việc nhất định sẽ có lý do riêng của hắn.
Lam Vong Cơ bước ra phía ngoài hành lang tĩnh thất, ánh mắt dừng lại ở hai tiểu bạch thỏ đang quận vào nhau nằm ngủ kia. Hắn chợt nghĩ, không biết là vị bằng hữu nào quan trọng đến mức có thể khiến hắn nguyện ý làm trái gia quy Cô Tô mà nuôi sủng vật, nhưng thấy hai tiểu bạch thỏ này vẫn an an ổn ổn như vậy, hắn liền biết rằng bản thân trước khi chết đã vô cùng bảo hộ chúng, vì vậy đám thỏ này cũng được bảo hộ vô cùng tốt.
Nhưng vì sao y lại chết, y cũng không còn nhớ nữa.