CHƯƠNG THỨ NHẤT
editor: Jung Tiểu Kú
“Tam Lượng, nói cho ngươi biết nha, nơi ngươi đến, đó không phải là địa phương tầm thường, bình thường người khác muốn vào cũng vào không được. Hạ nhân của nơi đó, chính là những người thừa sức vào hầu hạ trong hoàng cung nha, lần này nếu không phải cung chủ ra lệnh, với thân phận của ngươi, đi làm người cào phân của nhà người ta, còn chưa chắc người ta đã thu ngươi đâu.”
Sáng sớm trên đường phố yên tĩnh, lão nhân cùng người trẻ tuổi sóng vai cùng nhau, đi tới cửa sau trang nghiêm lộng lẫy của Ma Cung Giang Độ.
“Lưu thúc, ngươi yên tâm đi, ta đây khẳng định sẽ không làm lão mất mặt đâu. Người còn không hiểu tính con sao? Duy nhất được đó là tính chịu khổ.” Người thanh niên tên Tam Lượng ngây ngô cười, ưỡn thẳng *g ngực, vỗ vỗ.
Lưu thúc lại liếc mắt nhìn thân thể Tần Tam Lượng không to hơn mầu đậu là mấy kia, còn có khuôn mặt thanh tú, một chút cũng không giống đứa trẻ sinh ra ở nông thôn, khẽ lắc đầu: Ai, nếu không phải Lương tổng quản đằng kia nói không cần người thô to cũng không cần nữ nhân, hắn làm sao dám đem đứa trẻ nhà bà con xa của mình đi tới đây chứ.
Mặc dù trước nay vẫn được coi là chịu khó, người cũng cơ trí, lại thông minh, nhanh nhạy, đã thế còn thành thật. Nhưng những cái này cũng không đại biểu cho việc y có tư cách được hầu hạ vị chủ nhân kia. Suy nghĩ một chút, mặc dù cùng sống tại thành Yên Kinh, nhưng chưa có người nào thật sự nhìn thấy chủ nhân Ma Cung Giang Độ này, cũng không biết là dạng chủ tử như thế nào.
“Dạ, Lưu lão đầu à?” Cửa sau hơi hơi mở ra, một người hầu tuổi còn trẻ ngáp dài tựa vào cạnh cửa, gã trên dưới đánh giá Tần Tam mấy lần, sau đó mới đem cửa mở rộng ra một chút, đưa tay về phía sau ngăn lại: “Được rồi, người vào đi. Lương tổng quản đã nói với ta rồi. Về phần ngươi, dừng ở đây thôi.”
Lưu thúc khom lưng cúi người cười, cầu xin người hầu trẻ tuổi coi chừng Tần Tam một chút, người hầu kia không kiên nhẫn đáp một tiếng, sau đó liền “cách cách” đem cửa đóng lại.
Tần Tam Lượng đi hồi lâu, người hầu dẫn y quẹo năm chỗ, rốt cục cuối cùng đi đến một viện vô cùng tinh sảo, có một thanh niên rất đẹp chắp tay đứng ở bậc thang, nhìn thấy gã cùng một người hầu khác, thanh niên này nhíu mày, thản nhiên nói: “Người này chính là Tần Tam Lượng?”
“Dạ, ta đây chính là Tần Tam Lượng.” Tần Tam Lượng cười gật đầu, sau đó dường như như nhớ ra cái gì, dập đầu hai cái trước người thanh niên, sau đó y nhanh nhẹn bò dậy, cười hỏi:”Đại ca, cái kia…Ta đây sau này sẽ làm cái gì?”
Xưng hô đại ca này khiến cho người thanh niên càng nhíu mày sâu hơn, khóe miệng khẽ gương lên: “Ta cũng sắp 40 rồi, ngươi vẫn gọi ta một tiếng Minh thúc đi.”
“Minh…Minh thúc?” Tần Tam Lượng bị làm cho sợ, khẽ quát lên một tiếng, thân thể không nhịn được, lui về sau mấy bước, nhỏ giọng lầm bầm: “Đã sắp 40 rồi mà sao hình dáng lại như thế? Chẳng lẽ là yêu quái sao?”
Lời còn chưa dứt, thanh niên phía sau liền trừng mắt quay lại liếc y một cái, Tần Tam Lượng sợ hết hồn, nghĩ thầm không phải chứ? Ta nói nhỏ như vậy mà cũng có thể nghe thấy sao?
Trên mặt lại vội vàng nặn ra một nụ cười, hắc hắc cười xòa nói: “Đại ca, … Nga, không, Minh thúc, Minh thúc ngươi thật trẻ tuổi nha, quả nhiên là người thành phó sẽ có cách chăm sóc mình, chính là so với bọn người ở quê như chúng ta tốt hơn.”
“Từ hôm nay bắt đầu, ngươi liền phụ trách chiếu cố cái nhà này, những chuyện khác không cần ngươi quan tâm, chỉ cần sân nhà sạch sẽ, mỗi tháng trừ một lượng bạc tiền lương còn có năm trăm đồng tiền thưởng.” Khuynh Minh hừ một tiếng, thật sự là không nên cùng tên nhà quê không có kiến thức này nhiều lời, xoay người liền đi vào đại sảnh.
Nam Cung Giang Độ vừa mới được bọn nha đầu hầu hạ rửa mặt xong, hắn liền ngồi ở trên ghế tròn bằng lim bên cửa sổ, thấy Khuynh Minh tiến vào, nhàn nhạt hỏi: “ Là người trẻ tuổi kia sao? Ngươi đánh giá xem như thế nào? Ta thế nhưng không muốn loại chuyện kia phát sinh lần thứ năm.”
“Dạ cung chủ, Lương Hiểu đã xem xét cần thận, người này tại quê nhà đã có hôn sự với một nữ nhân, lần này vào thành chính là muốn tìm một công việc, kiếm đủ tiền sẽ về cưới nàng. Hơn nữa, mới vừa rồi thuộc hạ cũng đã đánh giá xong, đây là một người trung hậu, đàng hoàng. Lại là nông dân, là một nông dân cơ bản, chắc chắn sẽ không có mấy chuyện long dương cổ quái…”
Nghe xong Khuynh Minh nói một hồi, Nam Cung Giang Độ rút cục yên tâm.
Kể từ khi A Đức trước kia quét sân cùng nữ nhân tâm đầu ý hợp dọn ra ở riêng, được điều đến bên phân đà kia làm việc, mấy người quét sân mới đến, không biết là bị trúng tà gì, tới một người liền yêu mình một người, nếu lén lén yêu thương chỉ mấy lần nhìn nhìn thì cũng không nói làm gì, đằng này không, tất cả đều chạy đến trước mặt mình bày tỏ, khiến Nam Cung Giang Độ vô cùng giận dữ, cả đám đều bị cho xuất cung.
Cũng chính bởi vì như thế mới bảo Lương tổng quan ra ngoài tìm người, tìm năm ba ngày, cho đến khi nhìn thấy Tần Tam Lương, Lương quản gia lúc này mới an tâm, nông dân, không có kiến thức, vào Giang Độ Ma cung cũng không biết nơi này tột cùng là địa phương nào, huống chi một người không có công phu, dáng vẻ lại quê mùa, không thể nói muốn ngụy trang liền có thể ngụy trang được.
…
Tần Tam Lượng cứ như vậy ở lại Ma cung Giang Độ, trong cái viện lớn như thế ở đây, ở tường rào phía tây có hai gian phòng nhỏ, bởi vì là người ngoài đến, lại không có võ công, cho nên y cũng không biết chỗ ở của những người khác. Bất quá chỉ hai gian phòng nhỏ, đã khiến y vô cùng hài lòng, trong lòng cảm kích không ngừng chủ tử này xuất thủ hào phóng.
Nhắc cũng kì quái, y làm việc ở đây cũng được một tháng rồi, nhưng kì lạ ở chỗ là không thấy mặt của chủ tử. cùng đại đa số thiếu nam thiếu nữ giống nhau, đối với thân phận cao quý thần bí của chủ tử, Tần Tam Lượng cũng có chút lòng hiếu kì bát quái.
Song một tháng trôi qua, chủ tử chẳng bao giờ bước chân ra khỏi phòng, khiến hi vọng của y tan thành mây khói, trong lòng cũng có thêm một cái suy đoán to gan: Thì ra chủ tử là một người tàn phế cả hai chân.
Mỗi ngày đều phải quét sân, nhưng thật ra công việc vô cùng nhẹ nhàng. Tần Tam Lương, một đại thanh niên tốt, cần lao, rảnh rỗi hơn một tháng, xương cũng có chút đau, mọi người trong viện hết lần này tới lần khác vô cùng lạnh lùng, có đôi khi nghĩ muốn giúp đám người đó một tay nhưng người ta đều không cần.
Tần Tam Lương chán muốn chết rồi, chợt phát hiện sân này thực ra không hề nhỏ, không cần phải nói, chỉ cần một mảnh đất trước phòng mình thôi cũng đủ làm một vườn rau cải nho nhỏ.
Cái này còn chưa tính, sân phía đông kia có hai mảnh đất, một mảnh là hoa viên y biết là không thể động vào, nhưng còn một mảnh khác, tất cả đều là cỏ dại, này cũng có chút lãng phí.
Động tâm không bằng động thủ, Tần Tam Lượng lập tức bắt đầu hành động, không tới hai ngày sau, liền đem đám đất trước phòng mình canh tác tốt. Một ngày vừa lúc không có việc gì, liền cùng Lương quản gia nói một tiếng, ra đường mua chút cải trắng chờ gieo mầm.
Sáng sớm ngày thứ hai thức dậy, thừa dịp mặt trời còn chưa ló rạng, bận rộn tưới nước, đang làm vô cùng vui vẻ liền nghe ở phía sau vang lên một thanh âm nghi ngờ: “Này, ngươi đang làm cái gì đó?”
“Trồng rau a, ngay cả điều này cũng không biết sao?” Tần Tam Lương kiêu ngạo đứng thẳng thân, quay đầu nhìn người phía sau, trong nháy mắt bị dọa cho sợ hai mắt trợn to nhìn, sau đó lui về phía sau vài bước, chỉ thẳng vào người nọ hét to: “Này, ngươi… ngươi, ngươi… là ai?”
Nam Cung Giang Độ không nhịn được liếc mắt một cái, cũng khó trách người ta nói y là một tên nhà quê, đủ ngu ngốc, xuất hiện ở trong viện này còn có thể là ai chứ?
Bất quá xem tiểu nhà quê này bị làm cho sợ mà tái cả mặt mũi, nếu lại kêu lên: “Người đâu lại đây bắt thích khách”,… các loại, chắc chắn trong viện sẽ vô cùng náo nhiệt, mà hắn không muốn xem loại náo nhiệt này, vì vậy mặc dù khinh thường nhưng vẫn hừ một tiếng: “Còn có thể là ai? Ta là chủ tử của ngươi.”
“Chủ tử? Ngươi nói nhảm.” Ngoài ý muốn, Tần Tam Lượng không chỉ không sợ hãi run rẩy quỳ xuống, ngược lại càng thêm ưỡn ngực, vẻ mặt đại nghĩa lẫm nhiên chỉ vào lỗ mũi Nam Cung Giang Độ kêu lên: “Chủ tử hai chân tê liệt, cho nên không thể ra khỏi phòng, ngươi đừng khi dễ ta chưa từng thấy hắn, đừng đứng trước mặt ta nói láo, nói láo là sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
Phốc…
Nam Cung Giang Độ thiếu chút nữa nghẹn một búm máu, hắn tức suýt nữa tung chưởng đánh chết tên nhà quê láo toét này, gương mặt tuấn tú vặn vẹo một lúc lâu mới khôi phục nguyên trạng, hắn gắng trấn định hỏi: “Người nào nói với ngươi là chủ tử hai chân bị liệt?” Chỉ bất quá giọng nói mặc dù trấn định nhưng lại lộ ra vẻ u ám.
Không biết là tên khốn kiếp nào vì trả lời có lệ với tên nhà quê này mà ngay cả cái lý do ác độc như thế mà cũng dám nói, mụ nó, tốt nhất là không nên để ta tìm được, nếu không cái tội “nguyền rủa cung chủ”có thể đem ngươi đến Miêu Cương uy độc trùng.
“Ta…Ta đoán…” Tần Tam Lượng lo lắng nói không rõ ràng câu, lạnh run rụt người về phía sau, nhìn Nam Cung Giang Độ từ trên xuống dưới, nhưng vẫn không nhịn được cố nói thêm hai câu: “ Ngươi, ngươi… thật sự là cung chủ sao? Kia…kia nếu hai chân của ngươi không có bị liệt, làm sao…làm sao cho tới bây giờ chưa từng ra khỏi phòng?”
“Chẳng lẽ trước khi tới nơi này, không một ai nói cho ngươi biết không được nhiều chuyện sao?” Nhìn tên nhà quê rốt cục cũng có một chút sợ hãi, Nam Cung Giang Độ rất hài lòng, bày ra bộ dạng mười phần là chủ tử.
Những ngày qua hắn cũng đều tại hậu viện bế quan, hôm nay mới xuất quan, không nghĩ tới sẽ khiến tên nhà quê này làm mình tức giận một phen.
“Kia…Ta đây ta đây không nhiều chuyện, vạn nhất ngươi không phải chủ tử, kia là…cường đạo, ta đây… ta đây nếu không hỏi rõ, kia, kia… ta đây sẽ phải bị thôi việc.” Tần Tam Lượng co lại phía sau, trong lòng thầm hô không xong rồi, nhìn người này quần áo hoa lệ quý khí mười phần, sẽ không thực sự là chủ tử chứ?
“Cung chủ…” Một thanh âm quen thuộc truyền đến, Tần Tam Lượng quay đầu lại nhìn, liền thấy được Minh thúc ngày mới vào đây có thấy qua, y mừng rỡ chào hỏi: “A, đại ca, ngươi tới đây? Sống ở đây lâu như vậy mà chưa được gặp lại ngươi, ngươi đi đâu vậy? Người này nói hắn là chủ tử, rốt cục có phải không? Phải không?”
Đại…Đại ca? Nam Cung Giang Độ hốt hoảng nhìn gương mặt Minh thúc trong nháy mắt biến đen, một lúc sau bỗng cười to, khom lưng chỉ vào Minh thúc cười nói: “Rất thú vị, rất thú vị, nguyên lai là Minh ca, như thế nào? Dạo gần đây phát tài ở đâu thế?”
Nghiến nghiếng hai hàm răng, Khuynh Minh lại tàn bạo trợn mắt nhìn Tần Tam Lượng một cái, oán hận nói: “Ngươi không có việc gì làm sao, ngày mai đi ra ngoài, đến trướng phòng lãnh tiền lương tháng này của mình, chết tiệt Lương Hiểu, làm sao tìm được người này đây?”
“A? Tại sao? Ta đây… Ta đây vốn không biết chủ tử nha, ta đây lại không có làm gì sai, ta đây quét sân vô cùng sạch sẽ, ngươi, … ngươi nếu tìm được một chiếc lá rụng nào, ta đây … ta đây sẽ không nói hai lời mà đi.” bộ dạng Tần Tam Lượng thoạt nhìn là rất sợ bị đuổi đi nhưng y vẫn thẳng lưng thay mình phân trần.
Nam Cung Giang Độ ngừng cười, nhìn về phía Tần Tam Lượng, không nhịn được lại cười ha ha: “Oa, rất thông minh nha. Tìm một chiếc lá rụng, đây là đầu hè, lá trên cây cũng chỉ mới mọc không lâu. Ngươi bảo Minh thúc đi tìm lá rụng, ha ha ha, không tệ không tệ, ngươi rất được, tên là gì thế?”
Mặt Tần Tam Lượng phút chốc đã hồng đến mang tai, y mới vừa rồi chẳng qua tức giận quá mới nói như vậy, không nghĩ tới đây là có ý lợi dụng gì, nhưng khi Nam Cung Giang Độ nói xong, thật giống như y là đang cố ý, y cho tới bây giờ luôn lấy việc bản thân “cần lao thành thật” làm kiêu ngạo, làm sao có thể chịu đựng được những lời này.
Nhưng nghĩ cái gì nói cái đó, thế mà cái gì cũng không thể nói ra được. Cũng may Nam Cung Giang Độ trải qua sự kiện của Minh thúc cũng không còn cùng y so đo việc kia nữa, khoát khoát tay, hắn nói với Minh thúc: “Tại sao lại để y đi chứ? Thật thú vị. Giữ lại đi. Đúng rồi, trong khoảng thời gian ta bế quan, Vương Đường chủ Giang Tây hẳn là có tới đây? Hiện tại hắn đang ở đâu?”
Minh thúc nói một chỗ, sau đó cùng Nam Cung Giang Độ rời đi, Tần Tam Lượng đứng ở chỗ này nhìn bóng lưng của bọn họ, thật lâu sau mới thở ra một hơi, vỗ ngực nói: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, không nghĩ tới hắn là chủ tử thật, ân, nhìn qua rất trẻ tuổi, rất tuấn tú, oa, thật là không thể tin nổi.”
Y vừa nói vừa ngồi xổm xuống loay hoay nhìn đám đất trồng của mình.
Đầu mùa hè, ánh mắt trời cùng nước mưa đều đầy đủ, vườn rau xanh của Tần Tam Lượng không tới hai ngày đã thành một vườn mầm non mơn mỡn, lại qua nửa tháng nữa, đậu tây đã nở hoa, những mầm trắng trắng khác cũng đã lớn xanh biếc, mình qua một màu xanh non mơn mỡn như thế thật vô cùng xinh đẹp.
Trong lòng Tần Tam Lượng vô cùng vui sướng, cuộc sống ở Giang Độ Ma cung mà nói rất tự tại ung dung, y mỗi ngày chỉ cần dậy sớm quét sân sạch sẽ hai lần là được, thời gian dư dả còn lại chỉ loay hoay, lúi cúi trong vườn rau của mình, nếu vẫn còn rảnh rỗi, liền làm thêm một chút việc thủ công khác, tay của y rất khéo, công việc thợ mộc làm cũng không tệ.
…
Ai ngờ ngày tốt không hề tồn tại lâu dài, lại qua hai ba ngày. Những cây trắng trắng kia đã có thể làm thức ăn, vườn rau nhỏ kia liền bị Nam Cung Giang Độ để ý.
Gần đây Nam Cung cung chủ không có chuyện gì làm, trừ luyện công và đi dạo phố ra cũng chẳng có thêm thú tiêu khiển nào khác. Hết lần này đến lần khác, sau khi thức dậy, đối mặt với thời tiết nóng nực khó chịu, hắn lại càng lười ra ngoài, mỗi ngày luyện kiếm, luyện công cũng chỉ một lát lúc sang sớm mà thôi, tự nhiên không thể giúp hắn trải qua một ngày dài đằng đẵng được.
Cũng chính tại lúc này, khi hắn chán muốn chết, Nam Cung Giang Độ lại phát hiện trước phòng Tần Tam Lượng có hai dãy vườn. Do đó, vị cung chủ này đột nhiên nổi hứng, ba bước liền hai bước phi tới đây, vừa nhìn thấy những mầm non xanh tươi kia thì chậc chậc cười nói: “Lớn lên thật mau nha, rõ ràng lúc trước mới vừa gieo xuống mà, hôm nay đã lớn như vậy rồi.”
“Này, người nào đấy? Không được lộn xộn với đám đồ ăn của ta.” Nơi xa truyền đến tiếng rống uy phong lẫm lẫm, tiếp theo “thịch thịch thịch” tiếng bước chân đến đây, một bóng người thật nhanh lao qua nơi này.
“Này, khinh công luyện cũng không biết sao?” Nam Cung Giang Độ giận dỗi ngẩng đầu, sau đó nhìn gương mặt Tần Tam Lượng thanh tú dưới ánh mặt trời trước mặt, đột nhiên nhớ tới tên quê mùa duy nhất trong cung nhà mình, đừng nói khinh công, ngay cả các phòng mình cũng không biết đi, nghĩ tới đây liền không nhịn được lại bật cười.
Lúc tên nhà quê này đứng trước mặt mình, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, tóc trên trán cũng bị làm ướt đẫm, một túm lại một túm đen nhánh dán trên trán cùng hai gò má, có một chút tư vị động lòng người.
Màu da tuy không phải trắng khi sương thắng tuyết, nhưng cũng không đơn thuần chỉ một màu lúa mạch, mà chỉ nhàn nhạt, còn có chút trơn bóng. Một nông dân hằng ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, không bị phơi thành một dạng đen xì, đã là may mắn lắm rồi.
“Chủ…chủ tử?” Nhận ra Nam Cung Giang Độ, Tần Tam Lượng co rúm người lại chút, bất quá vì chợt nghĩ mình cũng chẳng làm chuyện gì xấu, *g ngực kia rất nhanh lại ưỡn thẳng, giọng nói thế nhưng vẫn một bộ khiêm tốn: “Chủ tử quá bộ qua bên này có việc gì không ạ?”
“Nga, tùy tiện đi xem một chút thôi, đã nhìn thấy vườn rau của ngươi.” Nam Cung Giang Độ vỗ vỗ bả vai Tần Tam Lương: “Được a, đã có thể làm món ăn, vườn rau xanh mơn mỡn như thế này thực khiến người ta yêu thích.”
Nhắc tới cái này, mặt mày Tần Tam Lượng lại tươi rói, hưng phấn gật đầu: “Dạ, chủ tử. Ngươi nếu muốn nói chuyện khác thì ta không được nhưng nếu về chuyện nhà nông thì không phải ta đây thì còn là ai. Trong thôn ta mà nhận là thứ hai thì không ai dám nhận mình thứ nhất đâu. Hơn nữa, đất trong viện này của chủ tử khá tốt, cho nên những cây rau này lớn lên đặc biệt xanh…”
“Các cây rau này hiện tại có thể ăn được chưa?” Nam Cung Giang Độ hai mắt lóe sáng, tham lam ngó chừng đám rau, mới nhìn thôi mà đã cảm thấy nước miếng nhiễu ra.
Hắn trước kia có đi phòng bếp nhìn một chút, nhưng những cây rau kia đều rũ héo mà không tươi như thế này, nhìn đã không thích ăn rồi, các đầu bếp nói chợ bán thức ăn đều là những cái này. Hôm nay nhìn các loại rau xanh mới mẻ trong đất này, quả thật những thứ kia quả là không bao giờ ngon được như vậy, ăn vào thì chắc chắn sẽ không bằng này.
Tần Tam Lượng không ý thức được vị chủ tử trước mặt này chính là một con đại hôi lang tham lam muốn chiếm thành quả lao động của y, thế nên còn hung hăng gật đầu lia lịa: “Ân, không sai, mấy cây rau cải thìa lúc này là ăn ngon nhất, hơn nữa có thể làm súp, nếu có chút thịt vào, mùi vị kia a, oa, nghĩ đã thấy chảy nước miếng rồi.”
“Ực ực” một tiếng, giống như phối hợp với lời nói của y, Nam Cung cung chủ lập tức liền nuốt từng ngụm nước miếng, lien tục gật đầu nói: “Là cây rau cải thìa phải không? Tốt, ta nhớ kĩ rồi… Có ai không, đem những cây rau này nhổ lên, buổi tối bảo phòng bếp làm món canh rau cải với thịt, hôm nay ta phải nếm thử mùi vị của món rau mới lạ này mới được.”
Nụ cười của Tần Tam Lượng thoáng cái cương cứng, nháy nháy mắt hồi lâu mới rốt cục phản ứng lại lời nói của Nam Cung Giang Độ, lúc này mới “ngao” một tiếng nhảy dựng lên, hét to: “Không được, không được, đây là món ăn của ta, ta đây còn chưa được ăn gì cả, ngươi… ngươi tại sao có thể ngồi mát ăn bát vàng được?”
“Thật là buồn cười, lời này là ngươi nói với ta sao? Ta muốn ngồi mát ăn bát vàng? Ta không phải chủ tử của ngươi à?” Nam Cung Giang Độ nở nụ cười, Tần Tam Lương đang nổi giận đùng đùng thật có chút thú vị, giống như một con gà trống đang dựng mào, hơn nữa cặp mắt kia, lóe lên tia tức giận tinh khiết lại phá lệ động lòng người.
“Người nào quy định chủ tử có thể ngồi mát ăn bát vàng chứ? Không làm mà hưởng là rất đáng xấu hổ, chỉ có con chuột, hồ ly mới làm loại chuyện này thôi.”
Tần Tam Lượng không thể hiện chút yếu thế thế nào, có lẽ Nam Cung Giang Độ cười cong cả mặt khiêu khích y, có lẽ là tức giận vì bị cướp món ăn, tóm lại, lúc này, Tần Tam Lượng hoàn toàn quên sợ hãi.
“Chủ tử là ngồi mát ăn bát vàng. Hơn nữa, không chỉ có chuột cùng hồ ly … là không làm mà hưởng đâu? Những con mãnh thú cũng như thế. Tỷ như con cọp, sói này, gấu đen này, ngươi đã thấy bọn chúng trồng trọt bao giờ chưa? Không làm nhưng vẫn có thịt ăn đó thôi!” Nếu so về tài ăn nói, Tần Tam Lượng làm sao là đối thủ của Nam Cung Giang Độ được?
“Kia…kia…kia…” Tần Tam Lượng liên tiếp nói ba chữ “kia” nhưng không tài nào nói tiếp được, cảm giác lời của Nam Cung Giang Độ có chỗ nào đó không đúng nhưng y lại không thể nào nhận ra.
“Tóm lại, đây là món ăn của ta, không cho ngươi động vào.” Đến cuối cùng, Tần Tam Lượng cũng chỉ có thể nói như vậy, giống như một con gà mẹ đang bảo vệ đàn gà con trước sự tấn công của chim ưng xấu xa, y đứng trước vườn rau của mình, giang rộng hai cánh tay, dạng hai chân ra, tư thế kia khiếm nhã kia khiến Nam Cung Giang Độ cười muốn chết.
“Ngươi phản rồi, ai dạy ngươi nói chuyện với chủ tử như thế?” quát to một tiếng, quản gia Lương Hiểu đằng đằng sát khí chạy qua đây, sau đó nhìn về phía Nam Cung Giang Độ: “Cung chủ, loại hạ nhân không hiểu quy củ này hay là tống xuất ra ngoài đi, lần trước Minh đại tổng quản có nói qua với tiểu nhân rồi, sau lại vì ngài muốn giữ lại, coi như xong, hôm nay nói gì đi nữa cũng không thể tha thứ cho y được.”
Tần Tam Lương thật thà cúi đầu, giống như con chuột khi nhìn thấy con mèo hung ác, Lương Hiểu khinh thường liếc qua, đối với mấy người phía sau nói: “Tất cả cùng lại đây đi, đem tới nhà bếp nấu súp.”
Nam Cung Giang Độ tò mò nhìn, lại thấy tên nhà quê kia cúi đầu càng thấp hơn, đôi tay thô ráp có chút vặn vẹo, xoắn vạt áo, hiểu nhiên là đang vô cùng đau lòng, nhưng một tiếng lại không dám nói ra khỏi miệng.
Nam Cung Giang Độ liền thấy kì quái, nghĩ thầm chẳng lẽ uy nghiêm của chủ tử ta lại kém một quản gia nho nhỏ sao? Tên nhà quê này vừa mới rồi cùng ta cãi nhau đi đâu mất rồi?
Hắn lại quay đầu nhìn Lương Hiểu đang một bộ đằng đằng sát khi, nhìn lại nhìn một chút Tần Tam Lương giận mà không dám nói gì, trong lòng chẳng hiểu sao bỗng nhiên có chút thương tiếc không thôi.
“Đủ rồi, đủ rồi. cũng không phải nuôi lợn, một bữa này là đủ rồi, những thứ dư lại có thể ăn.” Nam Cung Giang Độ ngăn lại những thô nhân trong bếp kia dừng tay, sau đó phát tay một cái: “Tốt lắm, các ngươi lui ra ngoài.”
Đợi Lương Hiểu cùng một đám hạ nhân đều lui đi cả, Tần Tam Lương vẫn không có tiếng động nào.
Nam Cung Giang Độ trêu chọc y nói, nhưng là vẫn một mực không chịu ngẩng đầu, cuối cùng đại cung chủ thực sự không nhịn được nữa, lấy tay nâng cằm của thổ bao tử lên, lại thấy đối phương đang phồng mang trợn má, hung hăn nhìn mình, sau đó hừ một tiếng quay đầu về phòng luôn.
“Ha hả, còn rất khả ái nha.” Nam Cung Giang Độ cười lắc đầu, lại liếc mắt nhìn đám rau xanh biếc kia, trong lòng dâng lên khát vọng đối với bữa ăn tối, suy nghĩ chốc lát, rốt cục ở bên ngoài phòng la to một tiếng: “Tối hôm nay ngươi đến chỗ ta ăn cơm đi, yên tâm, ta sẽ không ăn không món rau cải thìa này của ngươi đâu.”
Nói xong rồi cũng quay người đi về phía phòng mình.
Thời gian thấm thoát qua đi, trong nháy mắt mặt trời liền xuống núi. Nam Cung Giang Độ ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, không được tự nhiên hướng trong viện nhìn quanh, bên ngoài phòng là Khuynh Minh đang chiếu cố hắn, đứng bên cạnh vẽ tranh.
Chỉ chốc lát sau, trong tầm mắt xuất hiện thân ảnh quen thuộc.
Một bộ y phục áo choàng ngắn được làm bằng vải dệt thủ công màu lam, tay áo vén đến trên cùi chỏ, hạ thân cũng chỉ mặc một cái quần vải bố trắng bệch, ống quần cũng được săn lên đến quá đầu gối. Song dù trang phục thô lậu như thế, nhưng dưới ánh trời chiều thoạt nhìn không hề giản đị, ngược lại có chút mỹ cảm dã tính không nói nên lời.
“Ha hả, người này, không ngờ y đến thật.” Nam Cung Giang Độ nhấc một ngụm trà, không nhịn được cười lên.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thanh âm của Tần Tam Lương ở bên ngoài phòng vang lên: “Này, Minh đại ca, ngươi ở nơi này làm gì? … Oa. Ngươi đang vẽ tranh sao? Trời ạ, ngươi lại có thể vẽ tranh sao? Không phải chứ? Xem ngươi lạnh lung nghiêm túc như thế, thế nhưng… Trời ạ, còn vẽ đẹp như vậy, những bông hoa khoai langnày ngươi vẽ như thật đó.”
“Phốc…” một tiếng, Nam Cung Giang Độ một ngụm nước trà cứ như vậy phun cả ra.
Trong lòng hắn nghĩ, hoa khoai lang? Thế nào lại là hoa khoai lang chứ? Ta mới nhìn thoáng qua, Minh thúc vẽ rõ ràng là hoa cúc mà? Vừa nghĩ tới đây, người đã sớm chạy đi ra ngoài.
Đập vào mắt là mặt Minh thúc đang đen như đít nồi, nhìn xuống chút nữa, là tay đang cầm bút lông không ngừng run rẩy, đang lúc Nam Cung Giang Độ sợ một bức họa hoa cúc đẹp như thế cứ như vậy mà bị hủy, lại nghe Minh thúc bình tĩnh mở miệng.
“Hoa khoai lang là hoa gì?” Khẩu khí coi như là bình tĩnh. Nam Cung Giang Độ nghĩ thầm định lực của Minh thúc quả thật chính là rất tốt, loại khẩu khí này thế mà có thể nói trấn định như thế.
“A, Minh đại ca, ngươi thật khiêm tốn đó, lại còn hướng ta thỉnh giáo nữa chứ.” Tần Tam Lượng có chút ngượng ngùng cười cười, lộ ra một chiếc răng trắng tinh.
“Ngu ngốc, Minh thúc chẳng qua là ôm hi vọng cuối cùng mà thôi, ông thật hi vọng hoa khoai lang mà ngươi nói còn có thể là biệt xưng khác của hoa cúc.”
Nam Cung Giang Độ thực sự nhìn không nổi nữa, lại quay đầu đối Khuynh Minh nói: “Minh thúc, ngươi không cần mong đợi, hoa khoai lang chính là tên của loại mẫu đơn Thiên Trúc (người Trung Quốc gọi Ấn Độ ngày xưa) mà chúng ta hay nói, ở phía sau vườn, khắp nơi đều thấy, cũng không có người dọn dẹp qua, ngày khác ngươi đến nhìn sẽ thấy.”
1