Chương 82: Muốn Làm Gì Cũng Được

Mở cửa vào trong, bên trong là một phòng khách rộng lớn, Thiên Vô Cực nhìn thấy Diễm Phượng đang ngồi uống rượu, chính giữa phòng có ba người đang dựa vào nhau ngồi dưới đất.

Hai nam một nữ, hai tên nam nhân thì máu me đầy người, hai tay và chân đều bị đốt cháy đen, còn nữ nhân thì khuôn mặt trắng bệch, cơ thể đang run lẩy bẩy.

Thiên Vô Cực nhìn nữ nhân này một chút, khuôn mặt nàng cũng rất đẹp, nhìn nàng khoảng ba mươi mấy tuổi, có thể nàng xinh đẹp không bằng Tần Nguyệt Cơ hoặc các nữ nhân khác của hắn, nhưng dáng vẻ thành thuc của nàng, nếu rơi vào trong mắt người thường thì đây cũng là cực phẩm mỹ phụ.

Nhìn một chút, Thiên Vô Cực liền liếc sang hai tên nam nhân, một người đàn ông trung niên khoản bốn mươi mấy tuổi, mặt mày rất nghiêm nghị, vừa nhìn là biết tên này không phải người tầm thường, nhưng bây giờ nhìn có chút thảm.

Một tên khác rất trẻ tuổi, khoảng mười tám đến hai mươi, rất là đẹp trai, Thiên Vô Cực vừa thấy hắn liền biết hắn là Hàn Phong, tên này từ lúc hắn vào phòng con mắt liền sát khí nhìn hắn, khóe miệng còn lắp bắp như muốn gào thét lên, nhưng trong miệng chỉ trào ra máu chứ không ra tiếng.

"Chủ Nhân"

Diễm Phượng ngồi trên ghế thấy Thiên Vô Cực đi vào liền bật dậy đi nhanh tới dịu dàng kêu một tiếng.

"Ừm, Ngươi làm tốt lắm"

Thiên Vô Cực mỉm cười đưa tay xoa đầu Diễm Phượng nói.

"Chủ nhân, Ta đã bắt ba người bọn hắn lại chờ ngài đến xử lý"

Diễm Phượng khuôn mặt cười tươi, trong lòng đang rất ngọt ngào vì được chủ nhân khen, nàng chỉ ba người ngồi dưới đất nói.

"Hai người này là ai?"

Thiên Vô Cực tay chỉ ngồi dưới đất đàn ông trung niên và mỹ phụ hỏi.

"Tên này là gia chủ hàn gia Hàn Kiên, đây là là vợ hắn Tống Cẩm Liên"

Diễm Phượng liền nói ra thân phận hai người, còn tên Hàn Phong thì nàng không cần nói, nàng nghĩ chủ nhân đã biết hắn từ trước rồi.

"Cả nhà ba người sao!"

Thiên Vô Cực vuốt cằm trầm tư, nhìn Tô Cẩm Liên ôm chân ngồi dưới đất sợ hãi, con mắt còn thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, Trong đầu Thiên Vô Cực liền nổi lên một cái trò vui, khoé miệng hắn liền vểnh lên cười Tà.

Tống Cẩm Liên thấy tên nam nhân trước mặt nhìn mình cười tà ác thì cơ thể càng run rẩy, thân thể dựa sát vào người Hàn Kiên.

Hàn Kiên cảm nhận được vợ mình đang sợ hãi, hắn con mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Thiên Vô Cực, như là muốn xé xác hắn ra.

Thiên Vô Cực không quan tâm ánh mắt của Hàn kiên, nhìn Diễm Phượng hỏi:

"Hai tên này không nói chuyện được sao?"

"Bởi vì bọn hắn quá ồn ào nên ta cho mỗi người một cục lửa vào mồm, cổ họng có lẽ đã bị cháy đen nên không nói chuyện được"

Diễm Phượng chán ghét nhìn hai tên nam nhân ngồi dưới đất nói, nàng xòe tay ra, trên tay xuất hiện một quả cầu lửa nhỏ đang cháy hừng hực rồi đưa tới cho Thiên Vô Cực nhìn.

Hơi nóng hực vào mặt, Thiên Vô Cực nuốt nước miếng một cái, thầm nghĩ, nếu ngậm quả cầu này vào miệng thì sẽ thế nào?, liếc nhìn hai tên dưới đất liền biết, khóe miệng bọn hắn còn đang không ngừng chảy máu, loại này đau đớn sao người bình thường có thể chịu được.

Thiên Vô Cực ánh mắt thương hại nhìn bọn hắn, chọc ai không chọc, lại đi chọc hắn, ngươi đúng là không muốn sống.

"Kéo nàng lại đây"

Thiên Vô Cực chỉ Tống Cẩm Liên nói.

Diễm Phượng nghe vậy liền hướng Tống Cẩm Liên đi tới, đưa tay nắm lấy tóc nàng kéo đi.

"A, không muốn, thả ta ra, đau quá"

Tống Cẩm Liên bị Diễm Phượng nắm tóc kéo đi, nàng đau đớn sợ hãi gào khóc, bởi vì tóc bị kéo, không muốn bị đau nên nàng theo bản năng bò đi theo.

Diễm Phượng như đang dắt chó vậy, kéo Tống Cẩm Liên hướng Thiên Vô Cực đi tới.

Phía sau Hàn Kiên thấy vợ mình bị kéo đi liền giận dữ, cơ thể hướng phía trước nhào tới, nhưng vì tay chân bị phế nên lập tức té ngã úp mặt xuống nền nhà, máu mũi ào ạt chảy ra.

Một bên Hàn Phong thấy vậy cũng không làm gì được, bây giờ cơ thể hắn suy yếu đến mức muốn động cũng không động đậy được, chỉ có thể dùng ánh mắt câm hận nhìn Thiên Vô Cực.

"Ha hả"

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Vô Cực vui vẻ cười cợt, nhìn Tống Cẩm Liên bị Diễm Phượng quăng té ngã xuống dưới chân mình, hắn ngồi xổm xuống, tay nâng cằm nàng lật qua lật lại xem nàng khuôn mặt, hắn mỉm cười nói:

"Tốt lắm, khuôn mặt không chút son phấn, ngươi có tư cách được ta chà đạp"

"Không cần, ngươi tha cho ta đi, Cha của ta là là người đứng đầu khu 1, nếu ngươi dám làm gì ta thì cha ta sẽ không tha cho ngươi"

Tống Cẩm Liên khóc thút thít nhìn Thiên Vô Cực nói, trong lời nói vừa là cầu xin vừa là uy hiếp, nhưng nàng lời nói này lại làm cho Thiên Vô Cực không vui, khuôn mặt hắn liền lạnh xuống.

"Ngươi đang uy hiếp ta sao?"

Thiên Vô Cực trầm giọng hỏi.

"Cha ta rất mạnh mẽ, ngươi không chống nổi lửa giận của hắn, mau chóng thả ta, nếu không cha ta đến rồi thì người chờ chết đi"

Tống Cẩm Liên thấy vẻ mặt Thiên Vô Cực khác thường, tưởng là hắn sợ cha nàng, nên liền vẻ mặt tự tin hù dọa nói.

"A"

Tống Cẩm Liên vừa nói xong liền bị Diễm Phượng nắm tóc kéo dậy, làm cho nàng đau đớn hét thảm.

"Xem ra ngươi còn không biết tình cảnh bây giờ của ngươi a"

"Bốp"

Diễm Phượng mặt lạnh lùng tát một cái thật mạnh vào mặt Tống Cẩm Liên, vài cây răng kèm theo máu từ trong miệng Tống Cẩm Liên bay ra, trên khuôn mặt nàng nổi dấu bàn tay đỏ như máu.

Tống Cẩm Vân bị đánh ngất đi, cả cơ thể lập tức xìu xuống, nhưng bị Diễm Phượng nắm tóc nên không ngã xuống đất.

Thiên Vô Cực thấy vậy cũng không nói gì, đưa ngón tay lên điểm vào trán Tống Cẩm Liên một cái, vết thương trên mặt nàng lập tức khôi phục, vài cây răng trong miệng cũng mọc trở lại, Thiên Vô Cực ra hiệu cho Diễm Phượng buông tay ra.

Diễm Phượng nhẹ gật đầu bỏ tay ra, Tống Cẩm Liên liền như chó chết té ngã xuống đất, có lẽ bởi vì té đau nên Tống Cẩm Liên giật mình tỉnh lại.

"Đừng, đừng đánh ta, ta sai rồi"

Tống Cẩm Liên sợ hãi ôm đầu khóc lớn nói.

Thiên Vô Cực nhìn nằm dưới đất run rẩy khóc lớn Tống Cẩm Liên, mặt hắn lạnh nhạt nhìn Diễm Phượng nói:

"Giết nàng đi"

Diễm Phượng nghe vậy cũng không có động thủ, nếu chủ nhân muốn giết Tống Cẩm Liên thì khi nãy cũng không có chưa lành vết thương cho nàng rồi, Diễm Phượng cũng đã lơ mơ đoán được ý đồ của Thiên Vô Cực, nên nàng chỉ đứng đó im lặng.

Đúng như dự đoán, Tống Cẩm Liên nghe được lời của Thiên Vô Cực liền sợ hãi bật người dậy, nàng ôm chân Thiên Vô Cực hoảng sợ khóc lóc nói:

"Không, không, đừng giết ta, tha cho ta đi, ngươi muốn ta làm gì cũng được, ta không muốn chết"

Nghe vậy Thiên Vô Cực liền cười tà, ngồi xuống lấy tay vuốt đầu Tống Cẩm Liên hỏi:

"Ta để cho ngươi làm cái gì cũng được sao?"

Tống Cẩm Liên hoảng sợ ngẩn đầu lên nhìn Thiên Vô Cực, thấy hắn nhìn chằm chằm mình, nàng cắn răng gật đầu, nàng thật không muốn chết, nàng con quá trẻ, chưa hưởng thụ hết sao có thể chết được, tuy không biết tên ác ma này để nàng làm cái gì, nhưng để được sống muốn nàng làm gì cũng được.