Thấy vẻ mặt khác thường của Thiên Vô Cực, Tần Nguyệt Cơ liền nghĩ đến cái gì, mặt nàng không được tự nhiên hỏi:
"Chủ nhân, không lẽ ngài và tiểu Nghiên đã..."
Thiên Vô Cực không biết trả lời làm sao, hai mắt liếc qua liếc lại nhẹ gật đầu, trong đầu hắn giờ rất loạn, nếu như Tần Nghiên thật là con gái hắn thì đây chính là Loạn Luân a.
Tần Nguyệt Cơ thấy Thiên Vô Cực gật đầu liền trầm mặc, giữa tình mẹ và tình yêu thì nàng chắc chắn sẽ nghiên về tình yêu, tuy không biết tại sao nhưng nàng cảm giác mình có thể vì Thiên Vô Cực làm tất cả, cho dù hắn muốn chơi con gái mình thì thế nào, miễn là hắn vui là được.
Đã chắc chắn suy nghĩ trong lòng, Tần Nguyệt Cơ liền mỉm cười nhìn Thiên Vô Cực nói:
"Chủ nhân, không sao cả, nếu ngài thích thì cứ làm thôi, nếu chuyện đã như vậy rồi thì để hai mẹ con chúng ta hầu hạ cho ngài a"
"Ngươi nói gì?"
Thiên Vô Cực kinh ngạc há hốc mồm, trong lúc hắn đang bối rối chuyện Tần Nghiên có phải con gái hắn không thì nàng đã nghĩ đến chuyện mẹ con cùng hầu hạ hắn, còn có chuyện tốt như vậy.
Tuy hắn có chút ảnh hưởng bởi đạo đức nhân thường, nhưng cũng không có tự trách bản thân mình, bởi vì hắn đã không còn là người bình thường, đạo lý thế tục làm sao có thể làm khó hắn, thế giới này có sức mạnh chính là vua, đã là vua thì luật lệ gì cũng có thể sửa.
Nghĩ đến cảnh hai mẹ con xinh đep trần truồng tranh giành con c-c của hắn, Thiên Vô Cực liền dục hỏa dâng trào, phía dưới con c-c đang mềm liền cấp tốc bành trướng, hắn có chút kích động nhìn Tần Nguyệt Cơ hỏi:
"Ngươi không cảm thấy đây là cấm kỵ sao?"
"Cấm kỵ thì thế nào, ta là nữ nô của chủ nhân, con gái của ta thì cũng phải làm nữ nô của chủ nhân, ta nghĩ nàng sinh ra là để cùng ta hầu hạ chủ nhân, nếu không có ích cho chủ nhân thì ta sinh nàng ra làm gì, nuôi nàng rồi gả đi thì chắc chắn không thể nào, không tên nào có thể xứng với con gái ta ngoài chủ nhân"
Tần Nguyệt Cơ thản nhiên nói, nàng cảm thấy tư tưởng của mình bắt đầu thay đổi, nàng muốn sinh một đám con gái để cùng mình hầu hạ cho chủ nhân.
"Tuy không biết lời ngươi nói có phải sự thật không, nhưng hai mẹ con các ngươi thì ta chắc chắn thu rồi"
Thiên Vô Cực hơi thở dồn dập đứng dậy nói, tay cầm con c-c để trước miệng nàng, Tần Nguyệt Cơ như là theo bản năng mở to miệng, hắn liền đút thật mạnh vào trong họng nàng, tay vịn đầu nàng bắt đầu rút ra đút vào.
. . .
Đêm tối 9 giờ
Thiên Vô Cực tâm thần thoải mái đi ra biệt thự, phía sau Tần Bình và Tần Uyển ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.
"Để ta đưa ngươi về"
Tần Bình đi tới nói.
"Không cần, có người đến đón ta"
Thiên Vô Cực lắc đầu từ chối, xong hắn chậm rãi đi ra cổng.
Tần Bình nghe vậy liền không nói gì nữa, nàng chầm chậm đi theo sau lưng Thiên Vô Cực.
Đứng đó Tần Uyển cau mày nhìn chằm chằm bóng lưng Thiên Vô Cực, suy tư một chút rồi quay người đi vào biệt thự.
Khi Thiên Vô Cực ra đến cổng liền thấy một chiếc xe đen, hắn liền đi tới, Phía sau Tần Bình lại không có đi theo, chỉ đứng ở cổng nhìn hắn.
Thiên Vô Cực tới gần xe đen liền thấy Cơ Băng từ trên xe bước ra, nàng cung kính cúi đầu kêu lên:
"Chủ Nhân"
"Ừm"
Thiên Vô Cực gật đầu, Cơ Băng nhanh chóng mở cửa xe, hắn liền ngồi vào.
Cơ Băng đóng cửa lại rồi cũng lên xe, ngồi ở chỗ tay lái Cơ Băng quay đầu lại hỏi:
"Chủ nhân, Ngài định đi đâu?"
"Tới Hàn Gia"
Thiên Vô Cực nhắm mắt nằm dựa lên ghế nói.
"Vâng"
Cơ Băng trả lời một tiếng rồi quay đầu lại khởi động xe, hướng Hàn gia lái đi.
Trên xe, Thiên Vô Cực dựa vào ghế nhắm mắt lại suy nghĩ về Tần Nguyệt Cơ, lúc khi hai người nằm ôm nhau vuốt ve, hắn đã hỏi tất cả những gì cần hỏi.
Nhưng nàng trả lời toàn những thứ hắn không biết, như là hắn hỏi lúc trước hắn có năng lực gì thì Tần Nguyệt Cơ nói lúc trước hắn biết bay, có thể một đấm đánh nát một ngọn núi, nhìn như tiên hạ phàm, không gì không làm được.
Hắn biết bay lúc nào?, bay thì còn chấp nhận được, ai biết sau này hắn sẽ thức tỉnh năng lực bay đâu, nhưng mà một đấm đánh nát ngọn núi, hắn nào có trâu bò như vậy, bây giờ hắn dùng hết sức cũng không biết có đánh nát được một gốc của ngọn núi không, nói chi là một ngọn núi.
Càng hỏi càng cảm thấy Tần Nguyệt Cơ đang gạt mình, nhưng mà có Nô Ký ở đó nàng không thể nào nói láo được, Thiên Vô Cực nghĩ mãi không rõ, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, quan tâm chuyện này làm gì, tới đâu hay tới đó đi, dù gì chuyện này đối với mình cũng có lợi không có hại.
Khoảng nửa tiếng sau, xe đã đến Hàn Gia, Thiên Vô Cực bước xuống xe, liếc mắt nhìn xung quanh.
Biệt thự Hàn gia nằm trên một ngọn núi lớn, xung quanh bao phủ rừng cây rậm rạp, ngọn núi này là tài sản tư nhân nên chỉ có duy nhất một cái biệt thự này của Hàn gia.
Trên đường lên núi, Thiên Vô Cực phát hiện rất nhiều chốt chặn, nhưng không có một bóng người canh giữ, nguyên nhân thì Thiên Vô Cực cũng đã có thể đoán được.
Nhìn trước mắt cửa biệt thự đã bị đánh nát, bên trong còn đang tỏa ra nồng nặc mùi máu tươi, vừa mới lúc trước chắc chắn đã có một trận đại chiến.
Thiên Vô Cực liền đi vào trong, Cơ Băng đi theo phía sau, vừa vào trong Thiên Vô Cực liền nhíu mày, nhìn xác chết đầy đất, màu chảy ướt đẫm cả sàn nhà, còn phát hiện trong những thi thể dưới đất còn có người của Vô Cực Bang, tuy không nhiều nhưng Thiên Vô Cực cũng cảm thấy rất khó chịu.
Bên trong còn đứng một đám người, mỗi người đều mặc một bộ đồ màu đen, sau lưng còn in hai chữ Vô Cực, thấy Thiên Vô Cực đi vào, đám người liền cung kính cúi đầu kêu lên:
"Bang Chủ"
"Bang Chủ"
"Ừm, Diễm Phượng đâu?"
Thiên Vô Cực nhẹ gật đầu hỏi.
"Bẩm Bang Chủ, Phó bang chủ đang ở bên trong"
Một tên nữ nhân mặt đầy màu cung kính chỉ chỉ vào một cánh cửa nói.
Thiên Vô Cực nhìn nữ nữ mặt đầy máu, nhưng cũng không che được vẻ mặt xinh đẹp của nàng, mà còn làm cho nàng càng thêm kinh diễm, Thiên Vô Cực nhiều nhìn nàng một chút.
Nử nhân mặt dính đầy máu thấy Thiên Vô Cực nhìn chằm chằm mình liền ngượng ngùng cúi đầu, khác với vẻ lạnh lùng khi nãy, nàng bây giờ như tiểu nữ nhân nhìn thấy người mình yêu vậy.
Thiên Vô Cực mỉm cười đi tới trước mặt nàng, dùng tay lau trên mặt nàng vết máu, miệng cười hỏi:
"Ngươi tên gì?"
"Ta tên Cơ Trúc"
Cơ Trúc xấu hổ không dám nhúc nhích trả lời.
"Họ Cơ?, Hai người các ngươi là gì của nhau?"
Thiên Vô Cực nghe vậy liền liếc nhìn phía sau Cơ Băng hỏi.
"Chủ nhân, hai chúng ta là chị em"
Cơ Băng cung kính trả lời, đồng thời từ trong túi lấy ra một cái khăn giúp Thiên Vô Cực lau tay.
"Chị em sao"
Thiên Vô Cực lẩm bẩm liếc nhìn khuôn mặt hai người, đúng thật là có chút giống nhau, trong mắt hắn lóe lên một tia tà dị, khoé miệng nhịn không được mỉm cười.
Cơ Băng thấy khuôn mặt Thiên Vô Cực cười tà, sao có thể không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng không nói gì, chỉ liếc nhìn em gái một chút, khuôn mặt không kìm được đỏ lên.
Cơ Trúc khó hiểu nhìn hai người, có chuyện gì buồn cười sao?, sao lại nhìn nàng rồi cười, Cơ Trúc vội vàng kiểm tra người mình, thấy không có gì lạ, nàng thở ra một hơi.
"Được rồi, chỗ này các ngươi dọn dẹp đi, Ta vào trong xem xem"
Thiên Vô Cực nhìn Cơ Băng và Cơ Trúc nói, xong hắn liền đi tới mở cửa.
"Vâng"
"Vâng"
Cơ Băng Cơ Trúc hai người cung kính trả lời.