"Ha Ha, Ta có nói ngươi muốn giết ta đâu mà sợ đến như vậy, ta chỉ là ví dụ thôi"
Thấy Diệp Tiên biểu hiện như vậy Thiên Vô Cực liền cười lớn nói, nàng nghĩ quá nhiều, cho dù có thêm trăm người như nàng cũng chưa uy hiếp được hắn nói chi là giết.
"A..."
Diệp Tiên có chút xấu hổ kêu một tiếng, ngẩn đầu lên nhìn Thiên Vô Cực, nàng vậy mà hiểu lầm ý hắn, làm cho mình hoảng sợ một trận.
"Người muốn về nhà hay không"
Thiên Vô Cực đưa tay xuống bóp bóp cái vú lớn trắng nõn của Diệp Tiên, miệng cười nhìn nàng hỏi một câu.
"ư..Muốn.."
Diệp Tiên hơi đỏ mặt nhỏ giọng trả lời.
"Vậy ngươi có muốn sung sướng giống khi nãy không"
"Muốn"
Nghe Thiên Vô Cực hỏi vậy Diệp Tiên mặt càng đỏ giọng nhỏ nhỏ trả lời.
"Nếu muốn vậy ngươi phải nghe lời, ngoan ngoãn làm một con dâm nô cho ta, ta sẽ không đánh ngươi nữa, mà làm cho ngươi mỗi ngày đều cảm nhận sung sướng, đến một lúc nào đó ta sẽ cho ngươi về nhà, đồng ý không"
Thiên Vô Cực tay liên tục nhào nặn cái vú mềm mại như rau câu của Diệp Tiên, Khuôn mặt thì cười nhẹ nói.
"Chủ Nhân nói thật sao"
Diệp Tiên mặt vui mừng nhanh chóng hỏi, trong đầu nàng bây giờ chỉ nghĩ tới chủ nhân sẽ không đánh mình nữa, sẽ mỗi ngày làm mình sung sướng, còn chuyện về nhà do nàng không nghe thấy hay là không muốn, khi nãy nàng cầu xin hắn thả về mà bây giờ bị nàng ném ra phía sau đầu không nghĩ tới.
"Thật, nếu Tiểu Tiên nô của ta ngoan ngoãn nghe lời mới được"
Thiên Vô Cực cười gật gật đầu nói.
"Chủ nhân, ta đồng ý, Tiên Nô sẽ nghe lời, ngài nói gì ta cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo"
Diệp Tiên khuôn mặt mỉm cười vui vẻ gật đầu lia lịa, lúc trước nàng cảm thấy Thiên Vô Cực rất độc ác và đáng sợ, nhưng bây giờ nàng không nghĩ vậy, nếu lúc đầu nàng không phản kháng và nghe lời chủ nhân thì mình đâu bị đánh và bị hành hạ đau đớn thống khổ như vậy, nàng cảm thấy tất cả là do lỗi của mình, nàng đáng bị như vậy, nhưng bây giờ sẽ thay đổi, phải thật nghe lời và ngoan ngoãn, chủ nhân sẽ không đánh mình nữa, nàng trong đầu vui vẻ nghĩ, nhưng Diệp Tiên cũng không biết là, tâm lý của nàng đang dần dần thay đổi, nàng sắp thật sự xem mình là con Dâm nô của Thiên Vô Cực rồi.
"Tốt..vậy ngoan ngoãn Dâm Nô đến dọn dẹp những Dâm thủy ngươi bắn lên người ta đi"
Thiên Vô Cực gật đầu cười cười, cảm thấy câu trả lời của Diệp Tiên để hắn rất hài lòng, xong hắn lại tiếp tục nằm dựa lên ghế sô pha, tay chỉ chỉ trên người mình có những giọt dâm thủy chưa khô cười cười nhìn nàng nói.
"Vâng"
Diệp Tiên cũng không có do dự mà cười dịu dàng trả lời, nàng bò gần tới bên người Thiên Vô Cực, cúi đầu xuống, nàng không cảm thấy dơ bẩn mà đưa lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm từng chút từng chút dâm thủy trên đùi hắn, liếm sạch xong một bên đùi nàng lại chuyển qua một bên khác đùi, dù đang liếm liếm nhưng con mắt nàng nhìn chằm chằm trước mặt con c-c to lớn đang dựng thẳng căng cứng, nàng như hiếu kỳ bảo bảo quan sát từng chi tiết trên thân c-c, theo con c-c giật giật nhúc nhích, con mắt nàng cũng giật giật theo.
"Chủ Nhân, ta có thể chạm vào nó không"
Diệp Tiên thu lưỡi lại nhẹ giọng hỏi.
"Không thấy Tiểu Chủ Nhân của ngươi đang tức giận sao, nhìn làm gì, dỗ dành nó đi"
Thiên Vô Cực nghe Diệp Tiên hỏi thì có chút buồn cười, hắn điều khiển con c-c giật giật vài cái như là đang tức giận nói.
"Ân"
Diệp Tiên vui vẻ gật đầu, nàng lại đưa lưỡi ra, còn xót lại chút dâm thủy trên đùi bị nàng liếm sạch sẽ, xong tay nàng đưa tới nắm lấy con c-c của Thiên Vô Cực, nàng nhẹ hôn lên quy đầu một cái, xong mở to miệng ra ngậm vào, nàng không còn chán ghét nữa ,mà là như đang thưởng thức nút nút liếm liếm con c-c, khuôn mặt nhìn rất dâm đãng, vừa bú con mắt nhìn chằm chằm mặt hắn.
Thiên Vô Cực nhìn Diệp Tiên dâm đãng bú liếm con c-c mình, trong lòng có chút vui vẻ, không uổng công hôm nay tốn thời gian dạy dỗ nàng, sự thuần phục đã tiến một bước lớn, chỉ cần một chút nữa thôi, nàng liền thật sự trở thành một con chó cái dâm đãng trung thành của mình, đến lúc đó dù có cho nàng về, thì chắc nàng cũng không muốn đi, nhưng Thiên Vô Cực không biết là Diệp Tiên bây giờ đã nghiện con c-c hắn không muốn về nhà rồi.
......
Kim Hoa Khu, trong Biệt Thự.
Lúc này Diệp Tình buồn rầu ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt nàng có chút tiều tụy mệt mỏi, đã mấy ngày nàng cho người điều tra tin tức Diệp Tiên nhưng không có tin tức gì cả, không biết con gái đáng thương của nàng sống chết ra sao, càng nghĩ càng làm cho nàng lo lắng, ăn không vô, ngủ không được, đã mấy ngày rồi nàng không chợp mắt, nên bây giờ mới có vẻ mệt mỏi như vậy.
Còn Diệp Linh thì đã nhốt mình trong phòng không chịu ra, thường thường bên ngoài đều nghe tiếng khóc của nàng, Diệp Tình cho người đem cơm vào phòng, nhưng nàng đều không ăn một chút gì, làm cho Diệp Tình càng buồn rầu.
Trong phòng khách, không chỉ có mình Diệp Tình đang ngồi ở đó, Hồng Âm và vài tên nữ thuộc hạ đang quỳ một bên.
Nhìn Phu Nhân mặt mày tiều tụy buồn rầu, Hồng Âm trong lòng càng thấy có lỗi, nếu không phải nàng không bảo vệ tốt biệt thự, thì làm sao có người vào bắt cóc tiểu thư được chứ, mấy ngày nay dù nàng có kiếm mọi nơi trong thành phố cũng không thấy tâm hơi của tiểu thư, mình thật vô vụng, nàng cảm thấy lỗi lầm của mình quá lớn không thể sửa chữa được, cắn răng, Hồng Âm quỳ dập đầu xuống đất lớn tiếng nói:
"Phu Nhân, là ta vô năng không thể tìm được tiểu thư, tội của ta không thể tha được, ta không có gì có thể bù đắp tội lỗi của mình, nên ta dùng cái mạng này thay thế, xin ngài tha thứ cho ta"
Nói xong, Hồng Âm không chờ Diệp Tình phản ứng, quỳ thẳng người dậy, tay xuất hiện một cây dao găm, đưa lên cổ, tay dùng sức 'xẹt' một tiếng, trên cổ nàng tét ra một đường vết thương lớn, máu chảy ào ào xuống đất, Hồng Âm trước khi mất ý thức, nàng cố gắng hướng xuống đất làm thành tư thế quỳ dập đầu.
Phía sau đám nữ thủ hạ thấy Hồng Âm tự vẫn, các nàng liền cũng quyết tâm, trên tay mỗi người đều xuất hiện một con dao, đưa lên cổ, nhưng chưa kịp cắt thì có một cỗ sức mạnh ập tới, làm cho các nàng không động đậy được, lúc này một giọng nói âm trầm tức giận vang lên:
"Đám phản chủ, các ngươi còn xem ta là chủ của các ngươi sao"
Khi Hồng Âm vừa cắt cổ xong, Diệp Tình liền trong buồn rầu tỉnh lại, nhìn qua thấy Hồng Âm quỳ trong vũng máu thì nàng hơi giật mình, thấy phía sao đám nữ thuộc hạ cũng định tự tử thì nàng liền tức giận, dùng sức mạnh ngăn các nàng lại.
"Thuộc hạ Không dám, Phu nhân ngài mãi mãi cũng là chủ tử của chúng ta"
Đám nữ thuộc hạ nghe Diệp Tình nói liền hoảng hốt, các nàng vội vàng đồng thanh cung kính nói.