Chương 54: Ý Nghĩ Biến Thái (H++++)

"Cảm giác thế nào"

Thiên Vô Cực thấy Diệp Tiên không khóc nữa, hắn nhìn nàng cười hỏi.

"Chủ Nhân, ngài thả ta xuống đi, bụng ta khó chịu quá"

Diệp Tiên mặt có chút khó chịu cầu xin, với lại bị trần truồng đưa lên như vậy nàng có chút xấu hổ.

"Nhưng ta còn không có chơi đã a"

Thiên Vô Cực mặt cười dâm nói, bàn tay hắn bên trong trực tràng nàng nhẹ càu càu xung quanh.

"Nha..đừng.. ư.."

Một cảm giác khó tả từ trong người truyền đến, làm cho Diệp Tiên nhẹ rên lên, phía dưới l-n dâm thủy lại chảy ra.

"Ồ...làm thế này ngươi thấy sướng sao"

Thiên Vô Cực nhìn l-n Diệp Tiên đang chảy nước, hắn liền hơi kinh ngạc một chút, xong hắn liền cười, tay tăng nhanh tốc độ vuốt ve bên trong nàng, tay còn lại thì dùng hai ngón đâm vào lỗ l-n nàng nhanh chóng ra vào, bị hắn một hơi làm hai lỗ như vậy, Diệp Tiên liền chịu không được rồi, nàng mở miệng lớn tiếng dâm đãng rên rỉ:

"Không...sướng quá...tay của... chủ nhân...bên trong.. ta...lỗ đít....sướng quá...ư... l-n ta...quá...thoải mái...như muốn... lên trời...tay... chủ nhân...đâm chết...Tiên Nô...chủ nhân... đừng dừng...lại...ta sắp..ra...ta.. nhanh... không...được rồi...ta muốn tè...ta ra...A..."

Chỉ vài phút sau Diệp Tiên liền đến cao trào, miệng hét lớn, hai chân duỗi thẳng, cả người căng cứng, phía dưới lỗ đái liền bắn ra một dòng nước tiểu màu hơi vàng, trong lỗ l-n cũng có nước chảy ra, hai ngón tay Thiên Vô Cực vẫn trong l-n nàng đút nhanh, làm nước văng tung tóe xung quanh, cả người hắn cũng ướt nhẹp, một lúc sau hắn cảm thấy đủ rồi, liền dừng lại, rút hai ngón tay ra.

Cao trào qua đi, cơ thể Diệp Tiên liền xụi lơ xuống, miệng thở hì hò, thân thể còn hơi run run, nếu không phải tay Thiên Vô Cực đang cắm trong lỗ đít nàng, thì nàng có thể đã té ngã xuống đất.

Nhìn thấy Diệp Tiên mệt mỏi bủn rủn thì Thiên Vô Cực liền cười, hắn nhìn cánh tay mình nối liền với lỗ đít nàng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì hắn liền cười lớn nói:

"Nhìn ngươi bây giờ giống như là một phần của cánh tay ta a"

Đúng thật, hắn bây giờ nhìn Diệp Tiên giống như một cánh tay robot kết hợp với hắn, như bộ phim người máy biến hình vậy, nhiều bộ phận kết hợp lại, nhưng đây là kết hợp với cơ thể người, làm cho hắn càng thích thú, hắn lại nghĩ đến cái gì, tiếp tục cười dâm đãng nói:

"Nếu như ta bắt thêm tỷ tỷ ngươi, vậy thì đủ bộ hai cánh tay rồi, hai tay hai người, cảm giác lúc đó rất có ý tứ a, ngươi thấy sao, hợp lý không, ha ha"

Diệp Tiên nhìn Thiên Vô Cực cười dâm với ý nghĩ biến thái của hắn, nàng không nói gì, bây giờ cả người nàng rất mệt mỏi không muốn nói gì cả.

Chơi một hồi Thiên Vô Cực liền thấy chán, hắn tay đưa xuống để Diệp Tiên nằm dưới đất, cánh tay từ từ rút ra, 'Phốc' một tiếng.

"ừm.."

Thiên Vô Cực rút tay khỏi lỗ đít Diệp Tiên làm cho nàng nhẹ kêu lên, nhìn lỗ đít nàng bị mở to ra có chút khép lại không được, khi này hắn chỉ thấy một chút bên trong, bây giờ hắn liền có thể nhìn rõ sâu bên trong lỗ đít nàng, từng khối đỏ đỏ thịt nhỏ như là có quy luật nhẹ nhàng nhúc nhích, làm cho càng nhìn càng thỏa mãn cảm giác.

Thưởng thức một hồi, Thiên Vô Cực liền đứng dậy, mặc kệ Diệp Tiên nằm dưới đất, hắn đi lại cái ghế sa lon gần đó ngồi xuống nghĩ ngơi.

Ngồi một chút, hắn cảm thấy trong phòng có chút nóng a, thầm nghĩ 'chắc phải kêu Tiểu Phượng lắp một cái máy lạnh mới được '.

Một lúc sau, nằm dưới đất Diệp Tiên cũng từ từ bò dậy, nàng ngồi đó mặt ngơ ngác nhìn Thiên Vô Cực, khoé miệng nàng còn hơi cười cười, một khắc sau khuôn mặt lại buồn hiu đáng thương, cứ như trong đầu nàng có hai thế lực đang đối đầu với nhau, nàng liền ngồi đó một hồi vui một hồi buồn, khuôn mặt liên tục chuyển biến.

Bên kia đang ngồi Thiên Vô Cực nhìn Diệp Tiên biểu hiện như vậy trong lòng liền lộp bộp, thầm nghĩ, không lẽ nàng bị mình chơi đến điên rồi, trong lòng lo lắng, như vậy không được a, công sức mấy ngày nay mình huấn luyện không thể nói bỏ liền bỏ.

Thiên Vô Cực đang nằm trên ghế liền ngồi thẳng người dậy, tay đưa lên hướng Diệp Tiên ngoắc ngoắc, miệng cười nói:

"Lại đây"

Nhưng Diệp Tiên biểu hiện không như hắn tượng tượng là một mặt sợ hãi, mà là nàng một mặt cười cười nhanh chóng quỳ bò đi lại kế bên Thiên Vô Cực, quỳ bốn chân dưới đất như một con chó đang vui mừng chủ, nếu bây giờ nàng mà có đuôi chắc chắn nó đang nhanh chóng ngoắc qua lại.

Diệp Tiên càng như vậy, trong lòng Thiên Vô Cực càng lo lắng, hắn lấy tay bóp mặt nàng, lật qua lật lại, nhìn con mắt nàng vẫn còn sinh động như thường a.

"Chủ Nhân, Ngài làm gì?"

Diệp Tiên bị Thiên Vô Cực bóp bóp mặt rồi nhìn chằm chằm mình, nàng có chút không hiểu nhỏ giọng hỏi.

"A..còn biết hỏi này, ngươi không bị điên sao?"

Thiên Vô Cực nghe nàng hỏi liền hơi kinh ngạc, trong lòng lo lắng cũng hạ xuống, còn hỏi được chắc chắn không làm sao rồi, nhưng hắn lại hỏi một câu cho chắc chắn.

"Bị Điên..Ngươi mới...A..sao chủ nhân lại cho là ta bị điên"

Diệp Tiên nghe Thiên Vô Cực nói mình điên thì nàng định chửi, nhưng vừa nói được hai câu thì mặt bị bóp mạnh, nàng vội vàng sửa lại lời nói.

"Ngươi lúc nãy ngồi đó ngơ ngơ ngác ngác vừa buồn vừa cười là sao, đang nghĩ gì"

Thiên Vô Cực cười cười hỏi.

"Ta..Ta.."

Diệp Tiên ấp úng.

"Nói.."

Thiên Vô Cực quát lớn một tiếng, làm cho Diệp Tiên liền sợ hãi nhanh chóng nhỏ giọng trả lời:

"Ta ta rất ghét ngài, ngài bắt cóc ta, hành hạ ta, làm ta đau đớn chết đi sống lại, tuy như vậy, nhưng ngài cũng lại làm ta có cảm giác rất sung sướng, làm cho ta từ nhỏ tới lớn ta chưa từng có thoải mái, ta như bị nghiện cảm giác này vậy, ta suy nghĩ nếu ta có thoát khỏi đây, không còn được trải nghiệm loại sung sướng như vậy thì phải làm sao, nên khi nãy ta mới bối rối như vậy"

Nói xong Diệp Tiên hơi sợ hãi nhắm mắt lại không dám nhìn Thiên Vô Cực, nàng sợ hắn lại đánh nàng, nhưng sau một lúc nàng lại không cảm nhận được đau đớn, mà là nghe tiếng Thiên Vô Cực cười lớn, nàng nhẹ mở mắt ra nhìn, vừa mở ra liền thấy một bàn tay đưa tới, nàng vội nhắm mắt lại, nhưng lại một lần nữa, đau đớn không có tới, mà là một cảm giác ấm áp từ trên đầu truyền tới, nàng mở mắt ra, liền thấy Thiên Vô Cực đang cười vuốt ve đầu nàng, không hiểu sao nàng lại có chút thất vọng, nhưng nàng lại cảm thấy rất vui vẻ khi bị hắn vuốt ve.

"Ta hỏi ngươi, nếu như ngươi có cơ hội giết ta, ngươi giết hay không"

Thiên Vô Cực mặt cười cười nhẹ giọng hỏi, tay vuốt vuốt đầu nàng, cứ như đang vuốt đầu một chú chó vậy.

"Ta..ta không giám"

Diệp Tiên nghe Thiên Vô Cực hỏi vậy, nàng liền giật mình sợ hãi, đầu cúi sát đất giọng run run nói, nàng tưởng Thiên Vô Cực hỏi vậy là cho nàng có ý đồ giết hắn, nên nàng mới sợ đến như vậy, cho dù hắn có hành hạ nàng thế nào thì nàng chưa từng có ý định giết hắn, nàng chỉ muốn về nhà, bị hắn dạy dỗ mấy ngày nay, bây giờ nàng đã có chút xem hắn thật sự như là chủ nhân của mình, nên nàng càng không có ý nghĩ đó.