Chương 798: Nguy cấp (4)

- Nàng đúng là biến thái. Khi đó ta đã nói, nàng rất nguy hiểm, khi đó ta cũng không phải không cảm thấy, chỉ là nàng tạo cho ta cảm giác nguy hiểm cực độ, hiện tại các ngươi tin chưa. Ta nói không sai mà.

Diệp Lãng nói.

Mọi người trầm mặc, đều ngơ ngác nhìn Triệu Nhã Nhu, bọn họ không rõ Triệu Nhã Nhu vì sao tuổi nhỏ như vậy mà có thể làm được nhiều chuyện người khác cả đời không làm được, chuyện làm cả đại lục đều muốn long trời lở đất.

Thậm chí dùng một câu khoa trương để hình dung nàng, đó chính là dùng lòng bàn tay đùa giỡn cả thế giới.

- Tiểu bảo bối, lại mụ mụ, ngươi đừng luôn quấn quit ba ba như vậy, mụ mụ sẽ ghen, mụ mụ thực sự ghen.

Lúc này Triệu Nhã Nhu cũng không để ý đến nhãn thần của mọi người, chỉ lo đùa giỡn với tiểu nữ hài, mà tiểu nữ hài dưới sự đùa giỡn của nàng phát ra tiếng cười khanh khách.

Tại thời điểm này, Triệu Nhã Nhu khiến người ta cảm thấy một vẻ hoạt bát bên tiểu nữ hài.

- Nhã Nhu, đừng muốn đoạt vị trí của ta, nói tới mụ mụ, thì ta mới đúng, ngươi bất quá chỉ là a di thôi.

Lúc này, thất công chúa xen vào trong, lấy tồn tại của mình chứng minh.

- Không, ta không thèm làm a di, ta muốn làm mụ mụ. Tỷ tỷ, nếu không, chúng ta cùng nhau gả cho tỷ phu đi nha?

Triệu Nhã Nhu nhìn thất công chúa, trong ánh mắt lộ vẻ chờ mong, giống như một tiểu cô nương cầu xin tỷ tỷ vậy.

- Chuyện này… Ngươi hỏi ty phu đi, nếu hắn nguyện ý, thì cứ vậy.

- Cái gì? Ý kiến của ta? Đương nhiên là không có khả năng rồi, ta sẽ không lấy tiểu biến thái như ngươi.

- Ngươi đi chết đi.

Có lẽ do vui vẻ nên thời gian qua rất nhanh, Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu đã trở về, hơn nữa có Ly Nguyệt gia nhập, chuyện này làm cho tất cả mọi người đều vui vẻ, đó cũng là kết quả mọi người muốn thấy, thậm chí đã vượt qua cả dự tính.

Mà mọi người tựa hồ không có cảm giác thời gian trôi qua, hai ngày sau, phi thuyền liền đến Diệp thành, nghênh tiếp họ đến là tiếng hoan hô của toàn thành, còn có tam ca thất ca chờ đợi.

Ngay lúc thấy Diệp Lãng, tâm tình mọi người càng thêm tăng vọt, một trường cảnh cực kỳ sinh động.

Chỉ là, chuyện làm mọi người không ngờ tới, tại lúc mọi người còn chưa vui vẻ được lâu, nó sẽ đến, lại còn tới rất nhanh, lũ lượt kéo đến.

Chuyện tình này, tất cả mọi người trước sau đều biết, chỉ là không ngờ tới lại nhanh như vậy.

- Ê, trời vì sao có điểm đen?

Bách tính toàn thành đều có chút kỳ quái, bây giờ còn là buổi chiều, chưa tới chạng vạng, vì sao nhân như vậy liền đen, mà ngẩng đầu nhìn lên, tất cả mọi người thấy một chuyện làm cho suốt đời họ khó quên.

Đó là đoàn đoàn phi thuyền, phi thuyền ngập trời, mà dựa vào đồ án trên mặt nói cho mọi người biết, những phi thuyền này thuộc về Tường Không, tình huống hiện tại chính là, Tường Không đột nhiên vây hãm, bao vây toàn bộ Diệp thành.

Chuyện này tới quá nhanh, đám người Diệp Lãng vừa mới trở về mà thôi.

- Hảo tráng lệ mà, những phi thuyền này nếu như để làm dân dụng không biết có thể tạo phúc cho bao nhiêu nhà.

Diệp Lãng nhìn bầu trời, một chút khẩn trương cũng không có.

- Ngươi còn ở đó mà cảm thán, nghĩ biện pháp nhanh lên.

Tam ca tức giận nói.

- Nghĩ biện pháp gì, chắc bọn họ chỉ đi ngang qua thôi.

Diệp Lãng thuận miệng nói.

- Thực sự bị ngươi làm cho tức chết mà, tình huống hiện tại, nếu như hắn chỉ đi ngang qua, ta liền chặt đầu xuống cho ngươi làm ghế ngồi.

Tam ca tức giận mắng.

- Nếu như không phải đi ngang qua, thì bọn họ tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn đánh chúng ta hay sao?

Diệp Lãng nói.

- Không phải là chẳng lẽ, mà chính là muốn đến đánh chúng ta đó.

- Không có lý do, tầm quan trọng của nơi này không cao, cho dù muốn đánh, cũng không cần có tràng diện lớn như vậy.

Diệp Lãng có chút ngơ ngác nói.

- Có ngươi ở đây, thì tầm quan trọng đủ rồi.

Tam ca trả lời.

- Ta trọng yếu như vậy sao?

- Phi thường trọng yếu.

Hầu như tại cùng thời khắc đó, toàn bộ đều trả lời câu hỏi của Diệp Lãng.

- Nếu như vậy, tam ca ngươi phải đi chuẩn bị phòng ngự đi, sợ rằng đối phương sẽ cường công đó, phòng ngự chúng ta cho dù có lợi hại, nhưng nhiều như vậy, cũng sẽ không kháng nổi.

Diệp Lãng nhìn phi thuyền đầy trời phía trên nói.

- Ngươi nghĩ có thể chống đỡ bao lâu?

- Nhiều như vậy thì chỉ cỡ hai ngày không sai biệt lắm.

Diệp Lãng đáp lời

- Hay chúng ta chuẩn bị trốn đi, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt.

Tất cả mọi người trầm mặc, không phải bởi vì lời nói không chút chí khí, mà thời gian Diệp Lãng nói cư nhiên là hai ngày, dưới lực công kích như vậy, có thể kiên trì hai ngày, đây là khái niệm gì.

Mà mọi người nghĩ, đối phương cũng không nhất định có thể kiên trì công kích hai ngày, cho nên hiện tại vẫn còn có hy vọng phòng ngự.

Đương nhiên, lời Diệp Lãng nói cũng đã suy nghĩ, quan trọng nhất là giữ mạng, chỉ cần mạng còn, tất cả đều có thể lần nữa đứng lên.

- Trốn, phỏng chừng trốn không lọt. Ta tin rằng hiện tại lực lượng của Tường Không đều tập trung ở chỗ này, ngay cả bọn Chu Tước cũng đồng dạng tác chiến tới đây, cái này gần như là khuynh toàn quốc lực đến bao vây tiêu trừ chúng ta rồi.

Lúc này thất ca nhíu mày nói, trong tay hắn còn có một bảng báo cáo, mà từ lời hắn nói, sự tình nhất định rất không ổn.

- Không thể nào, vậy chẳng phải quá xem trọng Diệp thành chúng ta.

Tam ca cũng ngoài ý muốn với chuyện này, dù là ai cũng không muốn tin tưởng, đó là toàn bộ quốc lực.

Thất ca lắc lắc đầu, nói:

- Không sai, từ bên Chu Tước truyền đến tin tức, hai ngày nay bọn họ cảm thấy Tường Không hình như không có lực lượng, mà hiện tại bọn họ mới phát hiện ra, nguyên lai Tường Không chỉ để lại một số bộ đội phô trương thanh thế, mà bộ đội chủ lực thì không biết tung tích. Nếu như là lúc trước, ta còn nghĩ Tường Không đang làm trò quỷ, hiện tại không cần phải nói, Tường Không hoàng đế đã điên rồi, so với Triệu Nhã Nhu còn điên hơn.

- Hừ

Triệu Nhã Nhu hừ lạnh một tiếng, làm thất ca cảm thấy ngứa ngáy.

- Đào địa đạo, trốn.

Diệp Lãng đột nhiên nói bốn chữ đơn giản.