Chương 797: Nguy cấp (3)

- Ngươi sao cứ hỏi vì sao vậy, ta nói rồi, ngươi có bản lĩnh thì giết nàng đi, những lời này ngươi lẽ nào nghe không hiểu?

Diệp Lãng tức giận nói.

Tại thời điểm này, lời của Diệp Lãng làm một số người tựa hồ minh bạch, bọn họ nhận thấy được. Ý tứ của lời Diệp Lãng cũng không phải muốn Tường Không hoàng đế giết Triệu Nhã Nhu, mà là nói….

- Tốt, ta liền giết nang.

Tường Không hoàng đế lạnh lùng nói, hiện giờ hắn đâm lao phải theo lao, cho dù không muốn, cũng phải lập uy nghiêm trước mặt quân sĩ của mình.

Mà ngay lúc Tường Không hạ lệnh vây sát, thời điểm đao kiếm băng lãnh hướng tới Triệu Nhã Nhu, tại lúc một số người lo lắng cho Triệu Nhã Nhu, không đành lòng nhìn lên, thì sự tình phát sinh làm cho mọi người ngoài ý muốn.

- Phanh.

- Phanh.

- A.

- A.

Người vây sát Triệu Nhã Nhu ở trong nháy mắt bị đánh bay, mà Triệu Nha Nhũ không có chút động tác nào, lại giống như những người đó bay ngược ra ngoài.

Đây là chuyện gì? Vì sao ta không thấy động tác của nàng, là do ta không nhìn thấu thực lực của nàng, hay là trên người nàng có bảo vật hộ thể.

Nhất định là cái sau, nếu như ta còn không nhìn thấu thực lực thì nàng nhất định là Thiên cấp, chuyện này sao có thể?

- Đệ đệ, nàng….

Diệp Lam Vũ nhìn Triệu Nhã Nhu, bộ dáng có chút không thể tin được

- Nàng rất nguy hiểm, ta đã sớm nói rồi.

Diệp Lãng khoát khoát tay nói.

- Ta hiểu rồi

Lúc này Diệp Thành Thiên mới gật nhẹ đầu nói.

- Lên.

Ngay thời điểm tình huống không sao hiểu rõ xuất hiện, tình huống như vậy vẫn tiếp tục. Người vây bắt Triệu Nhã Nhu vẫn như thế, bọn họ tiếp tục bay.

Kết quả là bọn họ trong nháy mắt bị đánh bay, mà lúc này đây, mọi người thấy rõ Triệu Nhã Nhu xuất thủ, lúc này đây, bọn họ có thể khẳng định, cũng không phải là bảo vật hộ thể gì, mà là bản thân Triệu Nhã Nhu sở hữu thực lực đáng sợ.

Nữ nhân này thật sự biến thái, vì sao lại mạnh đến như vậy…

Triệu Nhã Nhu, một quyền một chưởng một cước, dùng lộ tuyến chuyển động rõ rang xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ là cho dù nhìn thấy rõ, nhưng vẫn không ai có thể chống đỡ.

Thoáng cái, ở phụ cận Triệu Nhã Nhu, hình thành một khoảng chân không, bởi vì những người này toàn bộ bị nàng đánh bay đi.

Tại thời điểm này, tất cả mọi người minh bạch, ý tứ Diệp Lãng chính là như vậy, ngươi có thể giết nàng hay không, kết quả rất rõ rang, không thể…

- Đi thôi, không đùa nữa, nhanh một chút. Chúng ta không rảnh chơi ở chỗ này, dù sao đây cũng là địa bàn của lão ba ngươi.

Diệp Lãng đối với Triệu Nhã Nhu còn đang tiếp tục hô lên.

- Hì hì, biết rồi.

Triệu Nhã Nhu cười tinh nghịch, sau đó dùng thân pháp quỷ mỵ, trong mấy giây đi tới bên cạnh Diệp Lãng.

- Chỉ biết nghịch ngợm, gặp phải tình huống như vậy còn không mau chạy, ở nơi đó làm cái gì.

Diệp Lãng nói.

- Ta muốn biết tỷ phu ngươi có quan tâm ta không…

Triệu Nhã Nhu vừa cười vừa nói.

- Xuất phát.

Diệp Lãng không chú ý Triệu Nhã Nhu, liền chuẩn bị xuất phát.

- Chờ một chút.

Tại lúc này, còn có người kêu chờ một chút, không ngờ lại là Lý Nguyệt cùng Sở Cửu.

- Lý Nguyệt, ngươi muốn đi cùng chúng ta sao?

Diệp Lãng không để ý Sở Cửu, trực tiếp hỏi Lý Nguyệt, tại lúc này, Lý Nguyệt kêu đợi, tựa hồ cũng chỉ có lý do này.

- Ừm.

Lý Nguyêt gật đầu

- Ta không muốn theo tên quân vương nữ nhi cũng không màng, ta sợ có một ngày, hắn vứt bỏ ta, hơn nữa ta luôn nghĩ hoàng thượng mới là hoàng thượng.

- Tốt, ngươi đi lên đi.

Diệp Lãng nói, mặc kệ Lý Nguyệt có lý do gì, hắn đều rất thích kết quả này.

- Lý Nguyệt tướng quân

Những thuộc hạ của Lý Nguyệt hô lên, không ngờ Lý Nguyệt muốn ly khai.

- Các ngươi tiếp tục làm chuyện của mình, không cần để ý tới ta, ta là nữ hài tử, sớm muộn cũng có một ngày lập gia đình, ta cũng không định cả đời ở trong quân doanh cùng các ngươi, hiện tại vừa vặn có cơ hội này.

Lý Nguyệt vừa cười vừa nói.

- Chuyện này…

- Chúng ta chúc phúc cho tướng quân có thể tìm được hạnh phúc.

….

- Thập tam thiếu, ngươi phải làm Lý Nguyệt tướng quân hạnh phúc đó.

Khi thanh âm nói lời từ biệt cuối cùng vang lên, lời từ biệt và chúc phúc này bắt đầu biến đổi, mọi người đều chỉ đầu mâu về phía Diệp Lãng.

- Cái gì? Chuyện này có liên quan gì đến ta?

- Liên quan chứ, hôm nay là ngươi dẫn ta đi.

Lý Nguyệt vừa cười vừa nói, trong đôi mắt của nàng, mơ hồ tràn ra nước mắt.

- Vậy ngươi quay về đi.

- Thôi, xuất phát, nếu không quân đội Tường Không sẽ tụ tập lại đây.

Diệp Lãng cũng không tiếp tục nữa, để tiểu linh xuất phát trở lại Diệp thành.

- Chờ một chút, ta còn có chuyện chưa nói…

Sở Cửu kêu to từ phía dưới.

- Tái kiến Sở Cửu, đừng nghĩ chúng ta như vậy, lúc rãnh rỗi đến Diệp thành uống trà, ta mời.

Diệp Lãng từ trên không trung hồi đáp, còn phi thuyền đã hướng về Diệp thành.

- Này….

Sở Cửu bất đắc dĩ nhìn phi thuyền rời đi.

- Diệp Lãng, thực lực Triệu Nhã Nhu nàng cao bao nhiêu, vì sao ta cũng nhìn không thấu? Có phải là ngươi dạy nàng không?

Diệp Lam Vũ nhìn Diệp Lãng ôm tiểu nữ hài, đang nhìn Triệu Nhã Nhu bên cạnh, suy nghĩ ba vật thể này cùng một chỗ rất thích hợp, cũng rất kỳ quái.

- Nàng là Thiên cấp, so với các ngươi cao hơn một bậc. Vũ kỹ của nàng, ta có dạy một chút.

Diệp Lãng đáp lời.

- Ngươi thật là… Dạng người như nàng, sao ngươi còn để nàng đạt đến Thiên cấp?

Diệp Lam Vũ rất không hào sảng nói, đối với Triệu Nhã Nhu, muốn có thể hoàn toàn tha thứ là không có khả năng, chuyện này còn cần thời gian nhất định.

- Cái gì mà để cho nàng đạt Thiên cấp, bản thân nàng chính là Thiên cấp, lúc trước, nàng vẫn ẩn dấu thực lực mà thôi.

Diệp Lãng nói.

- Cái gì? Không thể nào, ngươi nói nàng sớm đã là Thiên cấp sao, khi đó nàng mới vài tuổi đó, sao có khả năng?

Tất cả mọi người ngạc nhiên đến ngây người.

Muốn nói Triệu Nhã Nhu ở cùng một chỗ với Diệp Lãng mười năm, đột phá Thiên cấp, chuyện này tất cả mọi người có thể tiếp thu. Nhưng Diệp Lãng lại nói nàng từ mười năm trước đã là Thiên cấp. chuyện này không thể tiếp thu nổi.