“Còn thở!” Hoàng gia thị vệ thở dài nhẹ nhỏm một hơi, nhưng trái tim vẫn còn đập rất nhanh.
“Mau, lập tức hồi cung! Gọi đám hoàng gia Y sư, cả Thủy Hệ và Quang Minh Hệ Ma Pháp Sư cũng gọi đến!! Còn có đám hoàng gia Luyện Kim Thuật nữa, dù sao chức nghiệp nào có thể trị liệu đều gọi đến hết, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì chúng ta gặp phiền toái lớn mất!!”
“Còn nữa, thông báo Diệp gia, Thất công chúa...”
…
“Cách cách...”
Chén trà rơi lên mặt đất, nước trà chảy ra tứ phía.
“Các ngươi nói cái gì? Tiểu Lãng hắn bị sét đánh, sống chết chưa rõ?” Long An Kỳ tựa hồ không thể tin được, xác nhận một lần nữa.
“Đúng vậy, lúc nãy Diệp Lãng thiếu gia một mình đội mưa đi về, ở trên đường bị sét đánh, bây giờ hắn đang ở trong cung chữa trị.” Hoàng gia thị vệ hồi đáp.
Long An Kỳ sau đó cũng không thiết cái gì nữa, không tìm hiểu xem tại sao Diệp Lãng lại trở về một mình, cũng không thiết mưa to gió lớn, liền cùng Diệp Thành Thiên thúc ngựa chạy ngay về phía hoàng cung.
Hai người là những người đầu tiên của Diệp gia đến hoàng cung, mà lúc sau, theo tin tức truyền ra, Diệp Lam Vũ, vợ chồng Diệp Dực, còn có Hổ Nữ đang mang bện trong người cũng mặt kệ mưa gió bão dông tố vội vàng chạy đến hoàng cung.
“Thành Thiên, An Kỳ, các ngươi đến đây đi, không nên gấp gáp, Y Sư đang ở trong đó trị liệu cho Diệp Lãng, theo lời bọn họ thì không còn nguy hiểm về tính mạng nữa.”
Khi vợ chồng Diệp Thành Thiên được đưa đến nơi Thập Tam đang chữa trị liền thấy Hoàng Đế, còn có Thất công chúa đang đầy nước mắt ở bên cạnh nữa. Mà Hoàng Đế cũng phát hiện ra bọn họ, cũng đem tình huống lúc này báo cho họ biết.
“Bây giờ hắn thế nào rồi, chúng ta có thể đi vào nhìn xem được không?” Long An Kỳ hỏi, trước khi nhìn thấy con mình, nàng vẫn không an tâm được.
“Bây giờ vẫn chưa được, bên trong không thể có nhiều người quá, điều này sẽ gây trở ngại cho việc chữa trị. Yên tâm đi, có đám hoàng gia Y Sư này, còn có Trị liệu Sư, Mục Sư, cho dù con của ngươi có chết thì cũng có thể cứu về.” Hoàng Đế mỉm cười, tựa hồ muốn đánh vỡ không khí nặng nề này.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn lại trở về nhà một mình?” Sau khi bình tĩnh lại, Long An Kỳ bắt đầu hỏi.
“Đều tại ta, ta không nên để hắn lại một mình trong phòng, lỗi tại ta.” Thất công chúa hối hận nói.
“Vì sao ngươi lại để hắn ở một mình, ngươi cũng không phải không biết hắn, nếu ngươi không chiếu cố hắn được thì đừng dẫn hắn ra ngoài.” Long An Kỳ không chút khách khí chỉ trích, cũng không quản nước mắt trên mặt Thất công chua shay biểu tình hối hận của nàng.
“Là sơ sẩy của ta, ta quên Thái Nhã không ở bên cạnh hắn, còn tưởng nàng vẫn ở đó.” Thất công chúa buồn bả nói, trong hai mắt tựa hồ lại xuất hiện nước mắt.
“Thái Nhã... Nàng không phải là thần, nàng cũng có lúc sinh bệnh, những lúc như vậy Tiễu Lãng sẽ không quậy, đều ngoan ngoãn ở nhà với nàng, sẽ chiếu cố nàng...”
Khi nói đến Hổ Nữ, Long An Kỳ có điểm thất thần, càng nói nàng lại nhớ đến phương thức chiếu cố của con mình, cảm thấy rất buồn cười. Nhưng mà lúc này nàng cũng không thể cười nổi.
“Các ngươi cũng không cần như vậy, đã nói Diệp Lãng không có việc gì mà, tin rằng chẳng mấy chốc nữa thì trị liệu cũng hoàn thành rồi, cam đoan trả lại cho các ngươi một tên Diệp Lãng hoàn hảo nguyên vẹn.” Hoàng Đế thấy không khí trở nên nặng nề, liền nói.
“Đúng vậy, hai nữ nhân các người sao vậy, con ta phúc lớn mạng lớn, chắc chắn không có việc gì, các ngươi không ở đây buồn rầu lo âu đâu đâunhư vậy, coi chừng xui thật đấy.” Diệp Thành Thiên nắm tay Long An Kỳ nói, nam nhân thôi, phải làm cho nữ nhân có sự tin tưởng a.
“Còn có, An Kỳ, chuyện này cũng không thể toàn bộ trách người khác được.”
“Đúng vậy, chuyện này cũng không thể trách công chúa được, trước đó đã mời Diệp Lãng công tử ở lại, hắn cũng đã gật đầu rồi, không biết vì sao lại chạy về.” Thị nữ ở một bên nói, nàng không muốn nhìn thấy chủ nhân của mình chịu ủy khuất.
“Không nói chuyện này nữa, chờ Diệp Lãng tỉnh dậy sẽ biết.” Thất công chúa nói, nàng biết lý do trong đó dù ngươi có đoán cũng đoán không ra, bởi Thập Tam thiếu gia chính là một người như vậy.
Không lâu sau, đám người hoàng gia Y sư nối đuôi nhau đi ra, tuyên bố một cái tin tức tốt với những người đang lo lắng chờ đọi bên ngoài, làm cho tảng đá lớn đè nặng trong lòng họ buông xuống hơn nửa.
“Tình hình của Diệp Lãng thiếu gia rất ổn định, thân thể đã không còn trở ngại gì, bất quá hắn có thể phải hôn me một thời gian ngắn, sẽ không tỉnh lại ngay được, mọi người cũng không nên gọi hắn tỉnh dậy,cứ để hắn nghỉ ngơi một hồi đã.”
“Chúng ta có thể đi vào nhìn hắn được không?”
“Có thể! Nhưng mà phải im lặng một chút, đừng đánh thức hắn.”
“Uhm, biết rồi.”
Khi mọi người đi vào liền thấy khuôn mặt đang khẽ nhíu mày của Thập Tam thiếu gia, không biết là vì thống khổ hay vì cái gì khác nữa, điều này làm đám người Long An Kỳ cảm thấy một nỗi đau không tên dâng lên.
Nhưng cũng may mà khí tức sinh mệnh của Thập Tam thiếu gia rất bình thường, điều này làm mọi người tạm thời yên lòng. Chỉ cần người không xảy ra chuyện, cho dù có chuyện khác cũng có thể từ từ nghĩ biện pháp.
Không lâu sau, Hổ Nữ và đám người Diệp Lam Vũ cũng đến, nhìn thấy Diệp gia Thập Tam thiếu gia đang hôn mê trên giường, biểu tình của Hổ Nữ có khổ sở, có phẫn nộ, rất phức tạp.
“Ngươi đã đáp ứng ta cái gì, ngươi nói sẽ chiếu cố thiếu gia thật tốt, vì sao hắn lại biến thành như vậy?” Hổ Nữ lạnh lùng nhìn Thất công chúa, tin tưởng nếu không phải đánh thức Thập Tam thiếu gia nàng đã phẩn nộ quát to rồi.
“Ta cũng không biết vì sao lại như vậy, đang yên lành, không biết vì sao hắn lại rời đi một mình.” Thất công chúa lắc lắc đầu nói.
“Ta mặc kệ hắn vì sao lại rời đi, hắn vốn là như vậy, ngươi hẳn là phải chiếu cố tốt cho ta, nếu ngươi không làm được thì không nên đáp ứng ta!” Thanh âm Hổ Nữ vẫn lạnh lùng như vậy: “Nếu hắn xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!!”
Lời này có phải hơi quá mức hay không, trước mặt nhiều người như vậy, một kẻ có thân phận là thị nữ lại nói với công chúa đế quốc như vậy, làm người ta cảm thấy dường như có điểm quái dị.
Hơn nữa ở đây lại có Hoàng Đế, nàng tựa hồ không để Hoàng Đế vào mắt.
Những lời này làm cho đế quốc Hoàng Đế nhíu mày, làm cho vài người khinh ngạc, làm cho vài người phẫn nộ, mà riêng Thất công chúa lại cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn với Thập Tam thiếu gia và Hổ Nữ.
“Lớn mật, ngươi nghĩ mình là ai vậy, dám nói với công chúa như thế.” Thị nữ của công chúa nổi giận nói. Trong mắt các nàng, Hổ Nữ chẳng qua chỉ là một ả nữ nô, cho dù Thập Tam tiểu công tử yêu thương nàng đến đâu thì cũng không thay đổi được sự thật này. Một ả nữ nô, vậy mà dám nổi giận với công chúa đế quốc, làm thị nữ của công chúa, tự nhiên sẽ không khách khí!
Nhưng mà...