Chương 12: Lấy bại gia làm mục đích

Khi Thập Tam tiểu công tử tiến vào, đấu giá hội đã tiến hành được hơn một nửa, đấu giá hội đương nhiên là không chờ hắn đến rồi mới bắt đầu. Không nói không biết bao giờ hắn đến, cho dù biết cũng không chờ, chỗ nào cũng có quy củ của chỗ đấy.

Nhưng mà trước đó cũng chỉ là mặt hàng bình thường, thứ tốt thực sự, phần lớn đều ở phía sau, mà thứ tốt nhất chắc chắn sẽ được để lại đến lúc cuối cùng.

Mà khi Thập Tam tiểu công tử đợi cho rất nhiều vật phẩm trôi qua, lúc này mới tham gia đấu giá. Mà khi hắn vừa đấu, những người khác liền lập tức dừng lại, để cho hắn dễ dàng mua được đồ vật gì đó.

Đó cũng không phải là vì hắn gọi giá cao, mà là vì đồ vật kia cũng không quá quan trọng, không ai muốn đắc tội hắn, ít nhất sẽ không tranh đoạt mấy thứ linh tinh này.

Có đôi khi làm bại gia tử cũng có chỗ tốt, đôi khi nhặt được một ít tiện nghi.

Vấn đề là --

"Thiếu gia, ngươi mua cái này làm gì, ngươi không phải muốn đưa cái này cho Thất công chúa a?" Hổ Nữ nhíu mày hỏi.

Đây là một thanh kiếm, một thanh bảo kiếm chỉ dùng làm đồ trang sức mà thôi, mặc dù có chút lai lịch, nhưng đối với Vũ Giả mà nói là hoàn toàn vô dụng, nói một cách khác là không có một chút giá trị thực tế.

Loại này bảo kiếm trang sức thế này chỉ có một ít công tử ca mang theo mà thôi, không phải là thứ mà các quý tộc tiểu thư hay phu nhân thích, có lẽ một ít quý tộc tiểu thư tập võ sẽ lấy, mà Thất công chúa lại là một Ma Pháp Sư.

"Không phải a, đây là để cho mình chơi đùa, thứ tiện nghi như vậy làm sao có thể làm lễ vật cho lão bà được, ta sẽ mua một thứ rất tốt." Thập Tam tiểu công tử lắc lắc đầu nói, mà thứ "rất tốt" trong miệng hắn, kỳ thật là càng quý, càng đắt...

Lại qua “n” vật phẩm, Thập Tam tiểu công tử cũng ra tay vài lần trong số đó, nhưng mà đều xuất phát từ cái mục đích là vì “nhìn thấy đẹp” mà thôi, không phải ma đạo khí cổ quái thì là ma pháp quyển trục bị hắn dùng làm pháo hoa bắn chơi.

Ma pháp quyển trục, mấy đồ vật linh tinh hẳn không cần phải giải thích nhiều, cũng không có cái gì hay để bổ sung, thứ cần nói duy nhất là ma pháp quyển trục tại đại lục này rất hiếm, tài liệu phí cũng rất cao, cho nên giá cũng thực xa xỉ.

Mà mấy cái gọi là thực xa xỉ này, Thập Tam tiểu công tử không có việc gì liền lấy làm pháo hoa bắn xem chơi, thật sự là đủ xa xỉ, cũng đủ tiêu phí. Bất quá, nói thật ra, ma pháp hoa lệ hơn pháo hoa nhiều lắm.

"Bây giờ, chính là ba vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay, cũng là tiêu điểm của toàn trường, đầu tiên chính là Nguyệt Thần Quế Quan trong truyền thuyết này, là thứ mà Tây Tư Đại Đế năm đó đưa cho hoàng hậu mà hắn yêu quý nhất, là kết tinh tâm huyết của gần trăm vị danh tượng, mà bên trên nó còn gắn một khỏa Lam Bảo Thạch lớn nhất được phát hiện tính tới bây giờ. Giá ban đầu là năm vạn kim tệ, mời mọi người ra giá." Bán đấu giá sư giới thiệu một ít lịch sử giá trị linh tinh sau, lập tức tiến vào đấu giá.

"Thiếu gia, cái này cũng không sai, có thể đưa cho Thất công chúa làm lễ vật." Hổ Nữ tuy cảm thấy được cái này có vẻ hơi mắc một chút, nhưng đến tận bây giờ cũng chỉ có nó là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng nàng lại phát hiện Thập Tam tiểu công tử tựa hồ đối với thứ này không có hứng thú lắm, hoàn toàn không có ý ra giá.

"Nga, cái này được à? Vậy mua a. Mười vạn..." Thập Tam tiểu công tử thuận miệng nói, mà những lời này cũng thực rõ ràng nói cho mọi người biết, nếu Hổ Nữ không đề cập tới, hắn căn bản không biết thứ này mới là một trong những thứ mà nữ hài tử thích nhất.

"Diệp gia Thập Tam thiếu gia mười vạn, có ai ra giá cao hơn không? Mười vạn lần một..."

"Mười một vạn!" Bởi Nguyệt Thần Quế Quan này giá trị không chỉ mười vạn, cho nên rất nhiều người khác tiếp tục tăng giá, trừ phi là giá cả vượt qua giá trị của nó rất nhiều, nếu không cũng chẳng có ai để vụt vào tay người khác.

"Mười hai vạn." Thập Tam tiểu công tử không cần suy nghĩ, liền trực tiếp ra giá.

"Mười lăm vạn!" Người nọ tiếp tục hô, mà không ngoài sự dự kiến của mọi người, khi hắn vừa kêu xong, thanh âm của Thập Tam tiểu công tử lập tức vang lên.

"Mười sáu vạn."

"... , mười bảy vạn..."

"Mười tám vạn."

"..."

Cuối cùng, Thập Tam tiểu công tử lấy giá "hơi cao" - mười tám vạn mua Nguyệt Thần Quế Quan này, bất quá với hắn mà nói, giá cao một chút ngược lại mới tốt.

Vật phẩm kế tiếp, cũng chính là trọng tâm thứ hai của đợt đấu giá hội này là một thanh bảo kiếm. Mà đây cũng không phải là vật phẩm trang sức, là một thanh cực phẩm bảo kiếm của vũ khí đại sư đúc ra, là một thanh vũ khí mơ ước của rất nhiều Kiếm Sĩ.

Mà khi những người tranh giá, Thập Tam tiểu công tử lại không có chút động tĩnh gì, không phải hắn đang chờ đến lúc chỉ còn lại một người, mà căn bản hắn không có hứng thú với nó.

Ba cái chuyện chém chém giết giết, không thích hợp với bại gia tử như ta, loại vũ khí này ta không cần.

"Cuối cùng... Cái này thuộc loại ám phách, chính là cái hòm này, giá khởi điểm mười vạn kim tệ." Khi bán đấu sư giới thiệu, rõ ràng lo lắng có điểm không đủ.

Ám phách cũng là một loại bán đấu giá, có rất nhiều loại hình, có khi là bán đấu giá hội biết trong đó có thứ gì, mà cũng có khi giống như hòm này, ngay cả bán đấu giá hội cũng không biết trong đó có cái gì.

Nhưng từ xưa đến nay, cho dù không biết là cái gì, nhưng ít nhiều cũng có một chút giới thiểu, tối thiểu cũng làm mọi người dễ dàng biết thứ này có giá trị tầm bao nhiêu.

Nhưng lần này, có người bán đấu giá cái hòm này, không có chút tư liệu nào, trực tiếp yêu cầu giá bắt đầu là mười vạn, mà khi hắn làm thủ tục phí xong cũng không quan tâm đến nữa.

Vô luận nơi bán đấu giá hiểu kiểu gì cũng không thể biết được bên trong rốt cuộc có cái gì, nhưng khách hàng đã thanh toán thủ tục phí, vậy cũng chỉ có thể cứ như vậy mà đấu giá thôi.

Nhưng thứ như vậy có bao nhiêu người có dũng khí mua đây, mười vạn kim tệ, nếu thứ bên trong giá trị không cao như vậy, thế thì làm sao giờ?

Cho nên, bán đấu giá sư cũng không có trông mong gì, hắn cảm thấy thứ này hẳn sẽ không ai mua.

"Mười vạn kim tệ? Bên trong là cái gì?" Có người bắt đầu hỏi, dù sao cái gì cũng không biết, chỉ có một cái hộp không, rất khó làm cho người ta hạ quyết tâm mua nó.

"Cụ thể có cái gì bên trong, chúng ta cũng không biết, chúng ta cũng chỉ có thể nói, nếu nguyện ý mạo hiểm mua nó, có lẽ bên trong sẽ có vật phẩm vượt qua giá trị mười vạn, nếu không có, bán đấu giá hội không chịu trách nhiệm." Bán đấu giá sư nói, đây là hắn nhắc nhở khách nhân của mình, không cần dễ dàng mạo hiểm. Đương nhiên, quan trọng nhất là câu cuối kia, nếu mua sai bọn hắn cũng không chịu trách nhiệm.

Có lẽ có nhiều người không thể hiểu được vì sao có loại hình thức như vậy. Kỳ thật đó cũng là một cái quy tắc, nhưng cái quy tắc này rất ít người sử dụng, dù sao hình thức như vậy không có mấy ai nguyện ý mạo hiểm đi mua.

Mà đồng thời, tin tức của vật phẩm càng đầy đủ, người tham gia đấu giá càng nhiều, loại hình thức vật phẩm "ám phách" này cũng rất ít khi xuất hiện, ngược lại loại "ám phách" này lại rất ít người tham gia tranh đoạt.

Đương nhiên, cũng không thiếu một số người muốn đạt tới một vài mục đích đặc thù nào đó, nên tiến hành mua lấy vật phẩm ám phách, nhưng ít nhiều cũng lộ ra một ít tin tức của vật phẩm. Mà những tin tức này tuyệt đối không thể hư cấu, bán đấu giá hội luôn phải nghiệm chứng điểm này trước khi bán đấu giá.

Nhưng vật phẩm này quá mức đặc thù, cái gì cũng không nói, cứ như vậy đặt luôn cái giá mười vạn kim tệ, không nói hình thức này, chỉ nói đấu giá mười vạn kim tệ cũng rất ít gặp. Những vật phẩm cấp bậc này, trên cơ bản đều là cấp quốc bảo.

Tình huống này làm cho người ta cảm thấy tò mò, tương tự cũng làm cho người ta áp dụng thái độ chỉ xem mà thôi...

Mãi một lúc sau, khi mọi người ở đây, kể cả chính bán đấu giá sư đều cho rằng vật phẩm này sẽ lưu lại "hẹn lần sau", một thanh âm vang lên, làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời, mọi người cũng hiểu được điều này rất hợp tình hợp lý.

Nếu là người khác, mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng nếu là người này, tất cả mọi người sẽ cảm thấy thực bình thường. Trong số những người ở đây, hẳn là chỉ có người này mới mua cái hòm "không rõ thế nào" này.

Bởi vì người này căn bản là một bại gia tử, hoàn hoàn toàn toàn sống vì mục đích làm một bại gia tử, người này chính là Thập Tam tiểu công tử của chúng ta.

"Mười vạn!"