Chương 11: Sinh nhật của ta với lão bà

Nhìn tiểu hổ nữ kéo tiểu công tử biến mất ở cửa, mọi người ngây người một lúc, sau đó rất nhiều người đồng thời phát ra tiếng hét thảm, bởi vừa rồi bọn họ đã tận tình gọi món ăn, vượt qua năng lực chịu đựng của chính mình rất nhiều, ăn hết bữa cơm này sẽ làm bọn họ ăn đến nghèo mất...

Có một ít người đang thầm kêu may mắn mình chưa kịp gọi món ăn, vì thế lập tức đứng dậy rời đi. Lập tức đám người này chạy ra khỏi cửa, giống như khi họ đến vậy, đến cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng.

Lại có một ít người đã gọi đồ ăn, nhìn thấy dòng người vội vàng này, bọn họ liền nghĩ đến một biện pháp, đó là trực tiếp chạy lấy người, dù sao người ta còn chưa mang thức ăn lên.

Có người đi, vậy sẽ có người khác đi theo, rất nhanh sau đó, Tiếu Nhã Hiên vừa rồi không còn chỗ ngồi đã trở nên rỗng tuếch. Thậm chí có một ít người khi nãy đang dùng cơm, cũng không thèm tính tiền, nương theo dòng người chạy mất.

Những người ăn quỵt này, cộng với đám người gọi nhưng chưa mang thức ăn lên, phòng bếp cũng đã bắt đầu nấu rồi, tổn thất không biết nhiều đến bao nhiêu.

Vì thế, Tiếu Nhã Hiên lão bản té xỉu, hắn hối hận vì sao mình lại tham chút tiện nghi nhỏ này, vì một hạt vừng mà đánh mất một trái dưa hấu.

Đối với mấy cái này, thân là diễn viên Diệp gia Thập Tam thiếu gia, cũng chính là Thập Tam tiểu công tử của chúng ta lại không biết rồi. Lúc này hắn đang cùng với tiểu hổ nữ đi loạn, nhìn xem có vật gì có thể mua, có thể cho mình tiêu xài. Đương nhiên, trước đó hắn cũng tùy tiện tìm một quán ven đường, ăn "ngư hoàn thô diện" của hắn.

Tuy rằng hắn là một bại gia tử tiêu xài cực độ, nhưng hắn không có một chút kiêu ngạo, ăn đồ ăn ven đường cũng không sao cả.

Có lẽ bởi vì hắn căn bản không biết cái gì gọi là kiêu ngạo, không rõ mình và người thường khác nhau cái gì, mà người bên cạnh vẫn bảo hộ hắn, không cho hắn chịu thương tổn..

Tựa như tiểu hổ nữ ở bên cạnh hắn, cũng chính là Hổ Nữ trong miệng hắn. Mỗi lần đi ra ngoài không chỉ phải phòng ngừa hắn bị lừa, đồng thời cũng phải bảo vệ sự an toàn của hắn, một tấc không rời. Từ nhỏ đến lớn đã là như vậy rồi, nàng bù lại một ít chỗ thiếu hụt của Diệp gia Thập Tam thiếu gia chúng ta, vô luận là trí lực hay vũ lực. Năm năm qua, Hổ Nữ vẫn sắm vai nha hoàn bên cạnh Thập Tam tiểu công tử, đồng thời cũng kiêm chức bảo tiêu, đôi khi còn kiêm cả thân nhân.

Có lẽ, còn hơn là một kiểu thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vô tư đơn thuần...

Ở ngã tư đường, Thập Tam tiểu công tử đi từ từ về phía trước, nhìn mấy cửa hàng san sát hai bên, hắn đang suy nghĩ xem nên đi vào nhà ai chơi. Đúng lúc đó, một khối chiêu bài trên đầu hắn đột nhiên lắc lư, rơi xuống dưới, thẳng vào đầu hắn.

"Ba!" Hổ Nữ nhảy lên, một cước đá bay chiêu bài đi, sau đó nàng giống như chưa có chuyện gì phát sinh vậy, vẫn nói chuyện bình thường với Thập Tam tiểu công tử.

Đồng dạng, Thập Tam tiểu công tử cũng căn bản không biết có chuyện như vậy, tiếp tục hứng thú đi tiêu xài hoang phí.

Tình huống tương tự đã từng phát sinh không biết bao nhiêu lần rồi. Đương nhiên không phải nói là có người cố ý, vẻn vẹn chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Mà mỗi lần ngoài ý muốn như vậy, đều dưới tình huống Thập Tam tiểu công tử không biết, Hổ Nữ hóa giải. Mà Hổ Nữ cũng lười hô to lên cái gì mà cẩn thận linh tinh, bởi nàng cảm thấy rằng việc đó không cần thiết...

"Thiếu gia, hôm nay phải về nhà sớm một chút, buổi tối còn phải đi hoàng cung nữa." Hổ Nữ mở miệng nhắc nhở.

"Ta biết rồi, năm nay phải đến chỗ lão bà của ta để chúc mừng sinh nhật." Thập Tam tiểu công tử nói, hiện tại hắn nói chuyện tốt hơn ngày xưa rất nhiều, không cần phải nghĩ gần nửa ngày mới nói được như trước nữa.

"Ngươi nhớ rõ là tốt rồi, vậy lại đi một giờ nữa rồi chúng ta trở về." Hổ Nữ cho Thập Tam tiểu công tử một cái kỳ hạn, đó cũng là kỳ hạn cao nhất mà nàng chấp nhận được.

Lão bà...

Xưng hô này làm cho Hổ Nữ cảm thấy có điểm quái dị, bởi nàng là người hiểu rõ Thập Tam tiểu công tử nhất, biết hắn căn bản không hiểu ý nghĩa của lão bà là gì...

Nói đến lão bà của hắn, cũng là đế quốc tiểu công chúa có hôn ước với hắn kia, nga, không đúng, lúc này đã không còn là tiểu công chúa nữa, vì nàng không còn là nhỏ nhất, nàng đã có muội muội rồi, hơn nữa không chỉ có một nha.

Bây giờ nàng đã được gọi là Đệ Thất công chúa, đơn giản hóa một chút là Thất công chúa...

Thất công chúa tên gọi là gì, hình như Thập Tam tiểu công tử cũng không biết, hắn chỉ biết nàng là lão bà tương lai của mình, đương nhiên, đây là người khác nói cho hắn biết.

Bởi Thất công chúa sinh cùng ngày với hắn, nên sinh nhật yến hội của hai người trước giờ vẫn tổ chức chung, chẳng qua là hai nhà luân phiên tổ chức mà thôi, nếu năm nay là Diệp gia thì năm sau sẽ ở hoàng cung và ngược lại.

Hôm nay cũng là ngày sinh nhật của hắn, hắn cũng chính là dùng cái cớ này đi ra ngoài "hung hăng" phá sản một hồi, chỉ là đến tận bây giờ hình như vẫn chưa tìm được chỗ nào để "phá".

"Đúng rồi, nếu là sinh nhật của lão bà, ta đây phải mua một món quà sinh nhật cho nàng, chúng ta đi chỗ bán đấu giá đi." Thập Tam tiểu công tử đột nhiên nhớ đến vấn đề này, Hổ Nữ và Long An Kỳ đều nói với hắn, sinh nhật của nữ hài tử nhất định phải tặng lễ vật.

Chẳng qua hắn chỉ biết là cần phải đưa lễ vật, lại không hề biết là nên đưa dạng lễ vật gì mới để cho nữ hài tử thích, cũng bởi vì như vậy, hắn không đi đến mấy chỗ như trang sức điếm, quần áo điếm linh tinh mà chạy thẳng tới chỗ bán đấu giá, hắn muốn mua thứ gì quý nhất.

Bởi với hắn mà nói, đồ vật này nọ chỉ xét đắt tiền, không chọn đúng sai. Mà chỗ bán đấu giá này với hắn là một nơi vô cùng quen thuộc, lý do tất nhiên là vì hắn thường xuyên tới đây.

"Thập Tam thiếu gia ngươi đã đến rồi a, người tới, lập tức mang Thập Tam thiếu gia đi phòng VIP." Khi Thập Tam tiểu công tử vừa đến nơi bán đấu giá, người phụ trách lập tức xuất hiện trước mặt hắn, rất nhiệt tình tiếp đón.

"Quý tộc tiểu thiếu gia này là ai? Vì sao chưởng quỹ của chúng nhìn thấy hắn như thấy lão ba vậy." Một tên rõ ràng là "người mới" hỏi.

"Đúng vậy, có thể nói là lão ba của chúng ta, tiểu thiếu gia này là cha mẹ lo cơm áo của chúng ta nhiều nhất. Hắn chính là Thập Tam tiểu thiếu gia, mỗi lần hắn qua sẽ cùng với người ta đấu giá, nâng giá lên thật cao, hơn nữa hắn chưa có một lần thua." Một tên "người cũ" trả lời.

"Chưa từng thua lần nào, sao lại như thế được, chẳng lẽ không ai dám tranh đoạt với hắn à?". “người mới" lại hỏi.

"Không phải không dám tranh đoạt, mà là không ai đoạt nổi, tiểu thiếu gia này đã muốn cái gì, cho đến bây giờ cũng chưa từng bỏ qua lần nào, ngươi ra giá cao đến đâu hắn đều ra giá cao hơn ngươi."

"Nói như vậy, chỉ cần có người giả vờ nâng giá với hắn, chúng ta không phải phát tài sao?"

"Suy nghĩ của ngươi quá ngây thơ rồi. Hắn là ai vậy, Diệp gia Thập Tam thiếu gia, nếu có người cố ý nâng giá, vậy nhất định sẽ đắc tội Diệp gia, mặc dù Diệp gia không có biện pháp gì với hắn, nhưng cũng không có nghĩa là không có biện pháp với người khác. Đương nhiên, cũng có thể 'tranh' với hắn một chút, không cần quá phận là được."

"Ah, điều này cũng đúng."