Chương 1: Chương 1: Thằng nhóc lưu manh!!

Rừng rú hoang vu, đàn chim sẻ từ trong bay ra với tốc độ rất nhanh, có vẻ thứ gì đó đang đe dọa đến bọn chúng. Một tiếng động mạnh vang lên, mặt đất phía dưới run nhẹ lên một chút, đạo thân ảnh phủ kim quang phóng ra từ khu rừng. Nó dễ dàng tóm lấy  hai con chim sẻ chỉ trong nháy mắt. Đó là một thằng nhóc mái tóc đen nhọn, mặc quần áo làm từ da thú, cặp mắt trừng lên đầy dữ tợn, nhưng trên người bùng phát ra khí tức vô cùng ôn hoà.

Không khí mọi thứ đang căng thẳng tột độ, làn gió lạnh thổi ngang qua cuốn theo những hạt cát. Thằng nhóc nhìn qua nhìn lại hai con chim bị tóm trong tay, nó lấy một hơi thật sâu rồi há miệng to ra. Hình ảnh giống hệt như thằng nhóc muốn ăn tươi nuốt sống hai con chim sẻ, nhìn vẻ bề ngoài hoang dã và bụi trần này. Không chừng nó thật sự sẽ ăn tươi nuốt sống cả hai con chim sẻ ngay lập tức. Thế nhưng khi há miệng to ra thì nó thu hẹp miệng lại, hớn hở nói với hai con chim sẻ:

"Hắc hắc lần này ta thắng rồi nhá!" Nói xong, thằng nhóc buông tay ra để hai con chim sẻ bay lên giữa không trung. Nhưng hai con chim sẻ đó không bay đi, mà chúng bay trước mặt nó không có chút sợ hãi gì cả. Với tốc độ ban nãy, thằng nhóc này sẽ đủ khả năng tóm hai con chim sẻ này nếu muốn. Chính chúng vẫn nhận ra điều đó, thế tại sao không bay đi trốn khi đang có cơ hội chứ.

"Thằng nhóc hung hăng nhà ngươi, rốt cuộc làm cách nào ngươi có biết được hai bọn ta ở vị trí nào trong bày chim đó chứ. Khi bọn ta bay nhập vào đàn chim, bọn ta đã lén hoán đổi vị trí khắp nơi rồi cơ mà." Con chim sẻ bên trái bực bội như một đứa con nít, nó chĩa cánh chim nhỏ vào mặt của thằng nhóc trước mắt, bực tức nói thẳng. Chính nó càng bất ngờ khi một thăng nhóc năm tuổi, không có chút tu vi. Thế mà lại có tốc độ lẫn khả năng phản xạ đến mức đáng sợ này. Cho dù là Dưỡng Khí hay Khí Phủ đều có thể sẽ phải chào thua trước nó.

"Hắc hắc mũi ta rất thính! Các ngươi muốn trốn e rằng không được đâu. Đến cả con lợn rừng cách ta cả một khu rừng, ta vẫn có thể ngửi thấy mùi hương của nó rất rõ ràng đấy." Thằng nhóc đó cười khinh khủng, lấy ngón tay cái chùi nhẹ chiếc mũi nhỏ của mình. Nó nhìn hai con chim sẻ rồi thẳng thắng nói:

"Như giao kèo, giờ hai ngươi là thú cưng của ta đấy."  Câu nói này của thằng nhóc ác khiến hai con chim kia tức điên nhìn chằm chằm vào nhau. Chúng đã biến thành hai con chim sẻ để chiến thắng trò chơi này, mục đích là để lấy được thứ chúng cần. Nhưng ai ngờ không được lợi ích gì, giờ phải làm thú cưỡi cho thằng nhóc chỉ mới năm tuổi.

Hai con chim sẻ phóng thích tử sắc chi quang bao phủ toàn thân, rồi biến thân thành hai nữ nhân khác nhau. Nguyên lai họ không phải chim sẻ, chỉ là họ biến thành chim sẻ để chiến thắng trò chơi của thằng nhóc trước mặt, rồi lấy vật mà họ cần. Nhân hình của họ càng nói lên họ không phải Nhân Tộc, mà là Yêu Tộc, hơn nữa còn là Yêu Tộc chi thượng tộc, Tộc Hồ Ly. Cả hai nữ nhân này đều mang khuôn mặt tương đồng với nhau, đều có đến chín chiếc đuôi hồ ly lông trắng tuyệt đẹp.

Nữ nhân bên phải oán hận nhìn về phía nữ nhân còn  lại, nàng bực bội nói ra:

"Tỷ tỷ, ta đã nói là cứ giết oách thằng nhóc này, rồi chiếm lấy bảo vật. Chúng ta đâu cần phải chơi trò chơi của bọ, rồi giờ phải làm thú cưng cho một thằng nhóc miệng còn hôi sữa chứ." Tỷ muội họ đường đường là Tộc Hồ Ly giống loài thượng đẳng, ngàn năm có một, vậy mà giờ có đến tận hai vì cả hai là sinh đôi. Loài Cửu Vĩ Yêu Hồ chính là giống loài cao quý nhất trong tộc Hồ Ly, thiên phú kinh người, thể chất gần chạm đến nghịch thiên. Giờ bắt nàng cam chịu làm thú cưng của một thằng nhóc năm tuổi, có chết càng không chịu khuất phục. Sao có thể sống nhục nhã như thế chứ.

"Muội giết xong, chưa kịp lấy bảo vật thì chúng ta đã chết trong tay lão nhân kia rồi. Huống hồ thằng nhóc này tuy không tu luyện, nhưng nhục thân mạnh hơn cả thân thể Yêu Tộc như chúng ta. Dù chúng ta là Khí Phủ sơ kì, nhưng muốn giết thằng nhóc, căn bản không có cái năng lực đó." Nữ nhân còn lại bình tĩnh hơn nhiều. Tuy ban đầu có ý định giết thằng nhóc đó để cướp đồ. Nhưng thủ hộ nhân của thằng nhóc đó quá mạnh, thực lực trên họ rất nhiều bậc. Chiếm được vật xong thì cũng mất mạng luôn rồi, thế thì có ích gì. Nàng tuy vậy vẫn là không chịu khuất phục, mới nói:

"Cứ nhịn nhục chờ thời cơ cướp bảo vật. Cướp được thì chúng ta nhanh chân bốn cẳng chạy trốn." Lùi một bước để tiến vạn bước, nếu không nhịn nhục được thì sao có thể làm được chuyện lớn. Ở đời quan trọng nhất là thức thời và biết điều. Giết người cướp của không được thì chúng ta nhịn nhục cướp của.

Thằng nhóc kia nhìn thì lợi hại! Nhưng khá ngây thơ, không quá hiểu biết về những chuyện hai nữ nhân kia đang nói. Nhưng nó nhớ ra mình vẫn chưa biết tên hai người thì liền hỏi:

"Ta vẫn chưa biết hai ngươi tên gì cả. Các ngươi có yên không? Không có thì để ta đặt cho, Tiểu Bảo Bảo nè, Tiểu Cơ Cơ, Tiểu Yêu Yêu,...." Rất nhiều những cái tên kỳ lạ đi ra từ chiếc mồm bé tí đó, chỉ cần nghe cái tên thôi là đủ khiến người khác muốn nổ não. Sao tất cả đều có chứ Tiểu vậy chứ.

"Thôi khỏi, bọn ta đều có tên cả. Ta tên là Thương Ngọc!!" Nữ nhân tỷ tỷ cười khổ, điềm đạm nói ra.

"Hứ! Ta tên là Thương Kiều!" Nữ nhân còn lại có vẻ khó chịu, liền nói.

Thằng nhóc kia ngắm nhìn hai nữ nhân này một hồi lâu. Sau đó nó nói:

"Ta tên là Minh Hạo!!" Tên nó đặt cho người khác thì thậm tệ không thể tả nổi. Nhưng tên của nó thì lại rất đơn không quá cầu kì, không màu mè trong ý nghĩa của nó.

"Thương Kiều tỷ tỷ, hình như tỷ đang khá bực bội nhỉ?" Minh Hạo cười một cách rất hồn nhiên, rồi hỏi.

"Rồi sao? Liên quan gì ngươi?" Bị tra hỏi bởi thằng nhóc con, Thương Kiều tỏ ra vô cùng khó chịu.

Thằng nhóc đó ra hiệu cho Thương Kiều cúi xuống. Nàng không hiểu nó muốn gì, nhưng vẫn cứ cúi vì giờ nàng là thú cưng của nào rồi. Bất ngờ, nó mạnh bạo vật nàng xuống dưới đất. Chưa kịp định thần lại chuyện gì, một thứ gì đó rất mềm mại được đặt lên cái môi ngọc ngà của nàng, thằng nhóc đó đang kịch liệt hút hết dưỡng khí trong nàng. Trong khi nàng đang bối rối tột độ vì bị một thằng nhóc con cưỡng hôn, thì thằng nhóc đó vẫn rất bình tĩnh.

Thương Kiều cố gắng dùng ánh mắt cầu cứu tỷ tỷ. Nhưng Thương Ngọc nhìn cảnh tượng đó liền đổ mồ hôi, ra hiệu như muốn nói:

Xin lỗi!

Sau đó, Thương Ngọc xoay người đi chỗ khác để không nhìn thấy cảnh tượng này. Nàng còn thầm cầu trời cho muội muội qua khỏi kiếp nạn này.

Được một hồi lâu nhận thấy nàng sắp không thở được, Minh Hạo rời khỏi đôi môi cuốn hút đó. Ánh mắt khó tả của Thương Kiều nhìn vào nó. Còn nó chỉ biểu lộ ra biểu cảm của một tên lưu manh, rồi nói:

"Nếu nàng còn dám để làm thái độ khó chịu với ta, thì ta không ngại trừng phạt nàng bằng cách sinh hài tử cho ta đâu."

Sinh hài tử ư? Nghe đến ba chữ đó, khuôn mặt của hai tỷ muội đều đỏ ửng lên. Rốt cuộc thằng nhóc này ăn phải thứ gì mà có đầu óc bậy bạ đến thế cơ chứ. Nó còn muốn nàng sinh hài tử cho nó. Tuổi này của nó thì làm sao mà sinh cơ chứ. Nàng giờ đã mười sáu tuổi rồi, thế mà bị một thằng nhóc năm tuổi cưỡng hôn và đe dọa như thế. Uy phong của Cửu Vĩ Yêu Hồ coi như đi tông luôn rồi.

“Vâng….Vâng ạ!!” Thương Kiều ngượng ngùng hạ thấp tông giọng xuống.