Chương 7 : Ngươi có muốn làm đệ tử của lão đầu này không ? (1)
Lam Cố Tử hiển nhiên không thèm để ý sắc mặt của Đình Bằng, thản nhiên coi gã như không khí, hắn kéo tay áo Mặc Thanh, mỉm cười dịu dàng :
- Em mau vào thư phòng đi, Thái Thái đại sư còn đang chờ, cậu ở đây là được rồi, không phải lo cho cậu.
Mặc Thanh vẫn hơi băn khoăn, cậu nhìn ngoài trời mưa tầm tã, gió lạnh thổi thẳng vào khiến cơ thể run rẩy, kiên quyết lên tiếng :
- Thế sao được, bên ngoài rét thế này, cậu ngồi đây một mình em không an tâm, trời lạnh như vậy nhỡ cậu bị cảm thì làm thế nào bây giờ ?
Lam Cố Tử lắc đầu, đoạn làm bộ nghiêm mặt, giọng nói lạnh lùng mang theo một chút bất đắc dĩ :
- Cậu không yếu ớt đến vậy đâu, em là coi thường thân thể cậu đơn bạc không chịu nổi chút gió này ? Xem ra tiểu Thanh to gan rồi, không coi lời cậu nói là gì cả, nay lại dám nghi ngờ thiếu gia của em.
Đình Bằng hẵng còn đang nghiến răng nghiến lợi, nghe lời này mắt gã sáng lên như đèn pha, cười thầm trong lòng “ tên nhóc ngu ngốc, dám làm phật lòng thiếu gia” ngoài mặt vẫn ra vẻ lo lắng quan tâm mà hỏi han một câu, chỉ là tính chất của câu nói này như đổ thêm dầu vào lửa:
- Thiếu gia, Mặc Thanh chỉ là sơ suất, hắn không cố ý cãi lời ngài....
Mặc Thanh hoảng hốt, cậu hết gật đầu rồi lại lắc đầu, cuống đến nỗi mặt đỏ lên, hai tay không biết để đâu cho phải, liên tục phản bác :
- Không...không phải, em không có ý đó, em chỉ là...quá...quá lo lắng cho cậu mà thôi. Xin cậu đừng giận em, tiểu Thanh biết sai rồi, tiểu Thanh không dám nữa, thật sự không dám nữa.
Thấy bé con nhà mình rưng rưng chực khóc, Lam Cố Tử cũng vô cùng đau lòng, thầm kêu “không ổn”, lần này làm quá rồi, nhanh nhanh đi dỗ dành thôi.
Lam đại thiếu suýt chút nữa không nhịn được mà đứng lên ôm người hầu bé nhỏ của mình , hắn giữ chặt hai tay dựa, an ủi :
- Đừng khóc, đừng khóc, cậu dọa em thôi, em xem - cậu có bao giờ nỡ nặng lời hay trách phạt em đâu, em là bảo bối của cậu mà.
Xong, hắn nhìn qua Đình Bằng, thấy gã ta vẫn đang nhởn nhơ xem kịch vui, sau khi thấy hắn dỗ dành tiểu Thanh liền đơ người không nhúc nhích, thật ghê tởm, gã bóng đèn xấu hoắc từ trong ra ngoài, Lam Cố Tử nhíu mày, mặt đanh lại :
- Ngươi không nghe ta nói hay là tai bị điếc ? Ta bảo ngươi đi về lấy thêm ô cơ mà ? Sao còn lề mề ở đây ! Nếu ngươi không đảm nhận được trách nhiệm này thì để ta thay người khác, người hầu ở Lam gia còn rất nhiều, không hiếm lạ gì một kẻ có chút thiên phú đã coi trời bằng vung !!!
Đình Bằng phục hồi tinh thần từ cơn mê, hắn không tin vào tai mình, thiếu gia thế mà đi dỗ dành nó ? Gã không hiểu nổi ! Thiếu gia vậy mà mắng gã, còn đòi thay người hầu ? Sắc mặt Đình Bằng trắng không còn chút máu, chỉ biết cúi đầu nhận lỗi, thiếu điều quỳ xuống dập đầu xin tha, miệng lắp bắp :
- Xin thiếu gia thứ tội, là ta sơ suất, ta sẽ đi ngay bây giờ !
Không dềnh dàng chút nào, gã lồm cồm bò dậy, gần như là chạy thục mạng vào trong màn mưa, chân vấp phải đá suýt chút nữa đã té xuống con đường trơn đầy bụi đất, nhìn bóng Đình Bằng mất hút sau mấy hòn giả sơn, Mặc Thanh há hốc miệng “ hóa ra gã có thể chạy nhanh đến thế” .
Nhìn về phía thiếu gia sắc mặt bình thản ngồi yên bên cạnh, Mặc Thanh lặng lẽ tặng cho ngài 100 like, không hổ là thiếu gia, đến đuổi chó cũng thành thạo như vậy !!! Làm người hầu như cậu phải cam bái hạ phong !
Ngượng ngùng nắm một bên góc áo, Mặc Thanh lúng túng cởi áo khoác bằng lông bên ngoài ra, bước tiến bước lùi đến trước mặt thiếu gia, còn cẩn thận phủi sạch bên trong bên ngoài lớp áo :
- Cậu có thể khoác tạm áo của em, áo này sạch lắm, em giữ nó rất cẩn thận, hôm nay là ngày đầu tiên đem ra mặc...
Lam Cố Tử ngắm bộ dạng thẹn thùng của người trong lòng, đưa tay nhận lấy chiếc áo khoác lông, cảm thấy trái tim cũng mềm nhũn, dịu dàng nhìn vào mắt bé con, cất giọng chậm rãi như đang dùng lời nói vuốt ve người đối diện :
- Vậy thì cậu không tiện từ chối , cảm ơn em, cậu không làm lỡ thời gian của em nữa, mau vào thư phòng, Thái Thái đã chờ một khắc rồi !
Mặc Thanh bước đi mà vẫn lưu luyến quay đầu nhìn thiếu gia nhà mình, thấy ngài đàng hoàng mặc áo vào mới thoáng yên tâm mà xoay người đến thư phòng, lòng cảm thấy có chút hồi hộp, Thái Thái đại sư muốn nói gì đây, chút nữa cậu phải trả lời thế nào cho phải phép ?
Hàng loạt câu hỏi xâm chiếm đại não khiến Mặc Thanh bối rối, cậu ép mình bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, đẩy cửa thư phòng bước vào, đến trước bàn gỗ nơi Thái Thái đang ngồi, ngoan ngoãn chào hỏi :
- Thưa ngài, con đã đến.
Thái Thái lúc này vẫn đang bận nghiên cứu một cuốn sách cũ kĩ dày cộp, Mặc Thanh nhìn lướt qua nội dung – bên trong là hình vẽ của rất nhiều loài hương liệu cũng như tên gọi, công dụng và cách xử lí chúng.