Động tĩnh phía dưới lớp học quá lớn, làm Thái Thái đại sư đang nghiên cứu phối hương cũng phải nhíu mày ngẩng đầu, giọng nghiêm khắc :
- Các ngươi nhìn xem còn ra thể thống gì nữa không ? Ồn ào !
Dứt lời, ông chuyển ánh mắt qua Lam Vọng Thị, chán ghét khiển trách :
- Ngu muội, lần sau còn như vậy liền không cần tới giảng đường nữa. Ngươi liệu mà giải thích với gia chủ đi !
Thập nhất tiểu thư sắc mặt biến hóa kì diệu, từ đỏ sang xanh rồi lại trắng, khăn tay lụa cũng bị ả vò đến rách một góc, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng cúi đầu nhận tội :
- Dạ vâng lão sư.
Thái Thái không quan tâm trong lòng Lam Vọng Thị nghĩ thế nào, ông gật đầu có lệ rồi tiếp tục nghiên cứu phối hương, đoạn quay xuống nói với Mặc Thanh :
- Dùng hương trúc xanh làm chủ đạo quả là một quyết định sáng suốt, rất tinh tế, cũng đủ sắc nét. Đơn giản nhưng không đơn điệu.
Ông ngâm nga vài câu rồi nhân tiện giảng giải thêm cho đám học trò :
- Các ngươi nhớ cho kỹ đây, đừng lầm tưởng chỉ có mùi hương đậm mới lưu lại dấu ấn khó phai nhạt, cho dù ngươi điều chế nước hoa đặc đến mức nào mà không có sự hài hòa, nét cuốn hút riêng biệt ở trong đó thì chỉ tổ lãng phí hương liệu, làm người ta càng thêm ghét bỏ. Quan trọng nhất của điều hương là sự nhanh nhạy trong phản ứng trung hòa các hương vị, có đậm có nhạt, tỉ lệ vừa đủ, tránh thừa tránh thiếu, cũng đừng đo đếm quá nhiều.
Các môn sinh vừa nghe vừa ngẫm nghĩ, có một thiếu gia lớn gan cắt ngang lời giảng, thấy Thái Thái đại sư nhìn mình, hắn liền nói ra nghi vấn trong lòng :
- Thưa lão sư, ngài nói điều hương không nên đong đếm quá nhiều nhưng vẫn phải đảm bảo tỉ lệ tránh thừa thiếu. Vậy là sao ạ ?
Thái Thái nhìn học trò đó ba giây làm cậu ta sợ hãi rụt cổ lại, thân hình cũng hơi run rẩy, đáng chết sao lại lắm lời thế chứ, đang lúc cậu ta lo lắng hấp tấp muốn xin lỗi, ông mở miệng giải thích :
- Không nên đong đếm vì nếu chỉ dựa vào một phối phương với tỉ lệ có sẵn thì cả ngàn lần cũng chỉ làm ra được một loại hương vị, hơn nữa lại chẳng thể kiểm chứng ai có thiên phú ai không có, nếu người người đều làm theo phối phương có sẵn thì ai là người tạo ra phối phương mới đây ?
Ông thở than thêm vài câu nữa rồi cho phép môn sinh kia ngồi xuống, mặt khác lại như hứng thú được kích phát, hưng phấn kể một vài cố sự xưa.
Mặc Thanh đen mặt nhìn đại sư kể chuyện cười, hình tượng trong lòng một lần nữa sụp đổ, đúng là không đáng tin mà !
Gió lạnh rít qua khe cửa luồn vào trong mọi ngóc ngách phòng học, bầu trời lúc sáng sớm còn quang đãng thoáng mát giờ đã âm u như sắp đổ mưa. Không ít người hầu đứng ngoài cửa đã nhận rõ tình hình này nhanh chóng chạy về lấy ô cho chủ tử.
Mặc Thanh nhìn ra ngoài cửa, lo lắng nhìn ngó mây đen ngự trị trên trời, cậu quay sang kéo áo thiếu gia nhà mình, nhẹ giọng nói :
- Cậu ơi, trời hình như sắp đổ mưa, cậu ở yên đây để em về lấy ô cậu nhé !
Lam Cố Tử còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói vang lên từ phía sau hai người. Đình Bằng nhanh chóng chen vào cuộc đối thoại, gã nói :
- Tiểu Thanh, ngươi cứ ở yên đây để ta về lấy cho, dù sao chút nữa Thái Thái đại sư có việc gặp mà.
Mặc Thanh kinh ngạc nhìn Đình Bằng, tuy ngạc nhiên nhưng cậu cũng không quá cố chấp, nếu đã có người làm thay vậy thì cậu chẳng ngu gì ôm lấy việc vào người. Gật gật đầu tỏ ý cảm ơn, mặt khác quay người lên tiếp tục nghe giảng, những chuyện tiếp theo chẳng có can hệ gì với cậu.
Đình Bằng đương nhiên không tốt bụng đến nỗi ngồi không ra tay nhận việc, gã có tính toán riêng của mình. Đình Bằng đắc ý nghĩ, gã hiện tại quay về lấy một cái ô, đến lúc đó ô không che đủ ba người, thiếu gia thì khỏi bàn cãi, gã lại đích thân đi lấy đương nhiên không thể để gã ở lại. Cuối cùng chỉ có thể “ủy khuất” Mặc Thanh chờ một chút rồi.
Như vậy Đình Bằng có thể ở một mình với thiếu gia một đoạn thời gian. Nghĩ đến khung cảnh lãng mạn che ô dưới mưa, gã có chút hưng phấn không nhịn được, khuôn mặt đầy vết tàn nhang cũng đỏ bừng.
Không đợi Lam Cố Tử cho phép, Đình Bằng đã nhanh chóng xin đại sư cho về lấy ô, Thái Thái đương nhiên không hơi đâu mà để ý, gật gật đầu tỏ vẻ chấp thuận rồi tiếp tục say sưa với cố sự nhân gian.
Quả nhiên một khắc sau trời đổ mưa, giờ học vừa hay kết thúc, lại thấy Đình Bằng hớt hải mang ô chạy đến từ phía xa.
Các vị thiếu gia tiểu thư khác đã sớm dưới sự hộ tống của người hầu trở về, chẳng còn mấy ai ở lại. Thấy Đình Bằng tay chỉ mang một chiếc ô, Mặc Thanh ngu đến mấy cũng hiểu ra ý định của gã – là muốn để cậu lại sao ? Không có cửa !
Lam đại thiếu hiển nhiên cũng thấy việc này, hắn mặt lạnh hỏi :
- Vì sao chỉ có một cái ô ? Chúng ta đi ba người, ngươi không có óc suy nghĩ sao ?
Mặc Thanh đứng bên cạnh nghe thiếu gia nhà mình mắng gã liền liên tục cười trộm trong lòng, ngoài mặt vẫn ngây ngô hỏi lại :
- Một chiếc ô ? Vậy thì giải quyết kiểu gì đây ? Nó không thể che đủ ba người.
Đình Bằng tuy căm phẫn vì bị mắng mỏ nhưng nghe vậy vẫn là nhu thuận hối lỗi. Gã giả vờ lúng túng, tỏ vẻ đáng thương :
- Ta vì quá hấp tấp, lo lắng đến muộn sẽ phải để thiếu gia đợi dưới mưa nên lúc về chỉ tiện tay cầm một cái ô rồi chạy đi, không nghĩ tới....
Lam Cố Tử nhìn gã ngụy biện, khuôn mặt không hề thay đổi biểu cảm, ồ lên một tiếng :
- Ồ, là thế sao ? Vậy ngươi là người lấy ô đương nhiên không thể ủy khuất ngươi ở lại đợi được. Thế này đi, ta với tiểu Thanh ở lại đây chờ, dù sao em ấy cũng phải gặp mặt Thái Thái đại sư, ngươi cứ quay về trước lấy cho chúng ta thêm một cái ô là được.
Đình Bằng nghe đoạn đầu lòng vô cùng mừng rỡ hớn hở nhưng đến đoạn sau, sắc mặt gã tái đi, bàn tay giấu ra sau lưng nắm thật chặt. Vì sao vẫn là như vậy ? Thiếu gia luôn tìm được cách đẩy gã ra xa, gã không cam lòng, thật sự không chịu nổi, có thứ gì tốt ngài cũng đem cho nó, có chuyện gì vui ngài cũng tìm nó để kể. Vì sao không phải ta ? Ta rõ ràng tốt hơn nó nhiều !
--- Tiểu kịch trường ---
Đình Bằng : * Không cam lòng, phẫn nộ * Tại sao lại thiên vị nó ? Thiếu gia ngài bất công !
Lam đại thiếu : Ngươi là cái thá gì mà đòi so sánh với em ấy, còn không mau cút ra xa, bẩn mắt ta !
Tác giả : Không có hào quang nhân vật (thụ) chính thì đừng lăm le tiến tới, người ấy mà, phải biết tự lượng sức mình !