(Ngày thứ 115 chúng ta xa nhau )
Sau khi Mây rời đi Trường giao hết mọi chuyện trong làng lại cho Linh nhi, hắn tức tốc chạy về phía biên giới Đại việt Quốc. Hắn cần kiếm thợ rèn, lv thống lĩnh của hắn mới lv1 chỉ có thể chế tạo những thứ như giáo bằng tre nứa cung tên vũ khí đều còn rất thô sơ, hắn cần một thợ rèn thực thụ rèn sắt, rèn vũ khí cho làng của hắn, nếu có thể mang người ta về làng thì càng tốt hơn nhưng hơi khó.
Những thợ rèn đều được Đại Việt Quốc giữ gìn bảo vệ rất kỹ càng, muốn đào người không phải chuyện dễ dàng a, nhưng mà cũng không phải là không thể.
Trường chạy rất nhanh, với tu vi Trúc cơ khả năng hắn chạy nhảy còn nhanh hơn đi ngựa rất nhiều, cộng thêm skill hồi chân khí của hệ thống mang lại giúp hắn duy trì lượng chân khí để chạy nhảy được lâu hơn. Hắn mất hai ngày thì đến biên giới Đại Việt Quốc, đó chính là sông Gianh, con sông này dài xuyên khắp Đại Việt Quốc, ngăn cách Đại Việt Quốc với đại Sâm Lâm phía nam.
Con sông xanh biếc và không khí trong lành khiến hắn hít hà một hơi cảm khoái, hắn sắp tiến vào lãnh thổ loài người, hắn không vội vàng mà dừng lại cắm trại, nơi đây rất ít người qua lại, hắn dựng một cái lều đơn giản bằng tre nứa rồi làm một cái cần câu câu cá trên sông Gianh. Gió khẻ thổi thiu thiu hắn thưởng thức khung cảnh yên bình.
_An nhi, ngươi có biết trên đời này cái gì là quan trọng nhất không
Giọng An nhi ngạc nhiên
_Là sức mạnh.
Trường lắc đầu
_Không phải, cổ nhân có câu “núi cao còn có núi cao hơn”, khi ngươi tưởng mình đã vô địch thiên hạ thì sẽ có một người đến và nói cho ngươi biết rằng ngươi coi thiên hạ là con kiến thì trong mắt họ ngươi cũng không khác gì con kiến, tùy ý một đập là ngươi chết, truy cầu sức mạnh là một quá trình liên tục truy cầu không phải là thứ quan trọng trong đời.
An nhi ngẫm nghĩ nhưng rồi nàng lại hỏi.
_Thế nó là quyền lực hay là tiền tài, hay là tham vọng.
Trường cười mỉm
_Đều không phải, những thứ đó đều giống như sức mạnh vậy, không bao giờ là đủ cả, khi có nhiều, người ta lại muốn càng ngày càng nhiều hơn.
_Thế nó là gì chủ nhân, An nhi ngu dốt không hiểu.
_Đó là thời khắc vui mừng khi ta câu được cá. hahahaha
Trường đứng dậy, cần câu đã rung lên mãnh liệt.
_haha. Một con cá rất to đấy An nhi .
_ Chủ nhân cẩn thận cần câu sắp không chịu nổi.
_Không sao An nhi, xem ta.
Từ cơ thể thân phận Nguyễn Oanh dòng chân khí màu xanh lam bao bọc cần câu, cần câu đang muốn đứt dây thì lại vững chắc trở lại, Trường trụ vững hai chân dưới đất, vừa thả vừa kéo, một lúc lâu sau hắn kéo lên bờ, một con cá siêu bự, nó bự phải gấp 10 lần Nguyễn Oanh, trên mình vảy cá chép, đôi mắt to sáng hơn nữa nó có 4 chân.
_Van xin người, xin hãy tha cho tôi, hãy tha cho tôi, bắt tôi làm gì cũng được, xin tha cho mạng tiểu yêu .
Trường cục tức hiện lên mặt đạp vào người con yêu ngư
_Mẹ nhà mi, bổn đại gia đang hứng câu cá bị ngươi làm mất sạch sẽ rồi, ngươi còn van xin cái nồi, mi có cái chi dùng.
Con cá lạy lục khóc lóc
_Xin ngài tha cho, tiểu yêu chỉ là nhất thời hồ đồ, tiểu yêu có thể ở dưới sông bắt cá, tiểu yêu còn có thể thu hoạch ngọc trai, san hô.
Nghe đến đây Trường cũng có chút động tâm, nếu thu phục thủy Ngư thì có thể tạo ra nguồn thu nhập từ sông nước, hơn nữa còn có bộ phận lính thủy thì tuyệt vời quá, bất quá làm sao đảm bảo nó phục tùng mình, thả nó ra nó chả chạy đi mất.
An nhi bỗng lên tiếng
_Chủ nhân, trong thống lĩnh list skill có skill thu phục nô lệ.
Trường ngạc nhiên
_Ồ có à, tăng đi An nhi.
_ok chủ nhân.
Sau đó trên tay Trường là một viên đá màu đen
_Chủ nhân đây là sinh tử thạch, kẻ cắt máu nhỏ vào nhất định phải phục tùng ngài, đây là khế ước linh hồn, sau khi khế ước suy nghĩ của nô lệ ngài đều có thể biết được, nếu có kẻ phản bội chỉ cần một suy nghĩ ngài liền có thể cho nó thần hồn câu giệt, khế ước chỉ chế ước được kẻ dưới tu vi, nếu muốn thu phục nô lệ cao hơn tu vi cần lv cao hơn . hạn mức bây giờ có thể thu phục 100 nô lệ .
Trường cầm hòn đá ném cho con yêu ngư nói
_Nhỏ máu vào đi
Yêu ngư liền làm theo, đột nhiên trong đầu Trường có thêm có thứ gì đó, hắn ý niệm nghĩ, đột nhiên quá khứ và những ý niệm trong đầu của yêu ngư hiện lên đầu hắn . Nó là một yêu quái hiền lành, do vô tình ăn được một thứ kỳ lạ nên đột phá trúc cơ trở thành yêu quái, tuy nhiên vì không có công pháp tu luyện nên ngoài tuổi thọ lâu dài ra thì nó hoàn toàn chả có chiến lực gì. Nó giống như thần bảo vệ cho hệ sinh thái sông Gianh vậy, người bắt cá thì nó cắn đứt lưới hay ăn mất mồi câu nhưng tuyệt đối chưa bao giờ hại ai, nhưng cũng vì thế mà dần dà sông Gianh trở nên vắng, người dân làng chài sợ hãi bỏ đi. Trường trong túi trữ vật của Nguyễn Oanh tìm được một công pháp cho yêu thú mà nàng tìm được trong một động phủ đưa cho Yêu Ngư .
_Ngươi có thể luyện, có thể truyền cho con cái cũng được, tùy ý , các ngươi ai hóa hình thành yêu thú thì đều phải nhỏ máu vào viên đá này, các ngươi thành nô lệ của ta, ngược lại các ngươi sẽ được ta bảo hộ, còn ngươi sẽ trở thành yêu tộc trưởng của bộ lác yêu thú ở sông Gianh này. Nhớ kỹ trừ người xấu còn lại các ngươi không được làm hại con người, kể cả việc bắt cá cũng vậy, trừ khi con người quá tàn bạo, còn ngư dân lương thiện bắt cá cũng cấm đụng vào nghe chưa. Còn bây giờ bơi xuống bắt cho ta mấy con cá, tôm, hải sản các loại, ta làm tiệc nướng .
Yêu ngư tức tốc nhảy xuống, một lúc sau nó bơi lên với một đống tôm, trai, ngêu, sò, cá các loại. Trường tiệc nướng đã sẵn sàng, skill nấu ăn lv1 chế biến những loại thức ăn bình thường này là quá đơn giản, yêu Ngư ngửi thấy mùi thơm mà chảy nước dãi ra. Trường nhìn nó như con chó đói nước miếng chảy ròng ròng thì ném cho nó con cá nướng sau đó làm mẫu chậm lại cho nó nhìn. Nó chăm chú rồi làm theo Trường, tuy không được ngon bằng những cũng không tệ, Trường hài lòng lại thưởng cho một xiên cá nướng.
Ăn no xong hắn nằm nghỉ, yêu ngư nằm phía dưới, nó đang tu luyện theo công pháp Trường đưa cho, sáng hôm sau một cô gái trần như nhộng, trên người nàng vảy cá chép phủ kín giống như một bộ đồ bó khắp cơ thể nàng, trên đầu nàng không phải là tóc mà là mang cá, nàng bước lên từ phía dưới sông lên quỳ xuống trước Trường. Trường tỉnh dậy nhìn cảnh này thì giật mình
_Ai đây.
_Dạ chủ nhân, em là con yêu ngư hôm quá đó, tối qua luyện theo công pháp chủ nhân đưa thì biến thành thế này .
Trường dùng linh hồn xem xét thì hắn mới tin được đó là thật, một con quái vật gớm giếc giờ trở thành mỹ nhân ngư chỉ sau một đêm có quỷ mới tin a . Hắn sau khi hết ngạc nhiên rồi mới cảm thán
_Công pháp này không biết cấp bậc gì mà thần kỳ a, đúng là đồ của cao thủ Nguyên Anh cảnh tuyệt không phải phàm vật.
Trường ngắm mỹ nhân ngư, ngắm kỹ đến mức nàng bắt đầu có chút ngượng ngùng
_Ngươi cũng đã có hình dạng con người rồi, ta cũng nên cho cô một cái tên, cho ngươi theo họ ta, họ Nguyễn tên Mỹ
Yêu ngư quỳ xuống
_Mỹ nhi tạ ơn chủ nhân ban tên.
Trường đỡ nàng đứng dậy
_Không cần ta phải đi ngay bây giờ, mỹ nhi nhìn, để ta dạy ngươi một chút cách vận dụng chân khí trúc cơ.
Trường phóng ra đứng trên mặt nước, nếu chú ý có thể thấy dưới đôi chân của hắn phủ một tầng chân khí, chính dòng chân khí này giúp hắn đứng được. Chân khí trúc cơ bộc phát hoàn toàn, dòng chân khí màu xanh bao bọc cả cơ thể bùng phát dữ dội khiến mặt nước xung quanh cuộn trào nhưng nơi hắn đứng lại bình yên như không, chân khí bùng phát dự dội nhưng sau một hồi lại bình yên lưu chuyển xung quanh cơ thể Trường nhẹ nhàng bình yên như mây trôi, sau một hồi cuộn trào nước sống Gianh lại trở nên yên bình một cách kỳ lạ, Trường giống như hòa vào trở thành một phần tử của dòng nước, hoàn toàn hòa nhập vào đó. Chân khí từ từ dồn về phía cánh tay, cánh tay dần dần dày đặc chân khí, một cỗ khí tức hủy diệt ập vào mặt tiểu Mỹ, Trường thủ thế đánh xuống , mặt nước từ chân hắn dến bờ bên kia bị chẻ đôi ngọt xớt khiến tiểu Mỹ giật mình thầm hô may mắn không manh động mà van xin vị chủ nhân này, vị chủ nhân này tu vi không cao hơn nàng bao nhiêu nhưng chiến lực đó lại có thể xem nàng như kiến hôi tùy ý mạt sát, đó là sự khác biệt cảnh giới.
Trường nhìn tiểu Mỹ, hắn biết nàng đã ngộ ra một chút gì đó, hắn mỉm cười con tiểu yêu này không những vận khí được trời đất gia trì mà còn có ngộ tính cao nhất định sau này sẽ trở thành một lá bài mạnh trong tay hắn để chống lại thê lực hắc ám đang len lỏi vào mảnh đại lục này. Chân khí lúc này từ tay lại dồn xuống chân, sau đó thoắt cái Trường đã biến mất trước mặt tiểu Mỹ, tiểu Mỹ lúc này đã không còn để ý gì nữa, nàng gặp đốn ngộ, tịnh tâm chìm vào dòng nước .