Chương 379: Chương 209: Quy củ

Cả người Tưởng Hồng Quang như sụp đổ bởi câu nói vừa rồi của Hạ Tiểu Mai, sắc mặt ảm đạm, bờ môi run rẩy, dường như ảo mộng bao năm nay đã hoàn toàn tiêu tán, cảm thấy như trời sập đất rung. Bên kia, Hạ Tiểu Mai nhìn thấy gương mặt của y, vô thức lùi lại một bước, trong lòng bắt đầu hơi sợ hãi.

Tưởng Hồng Quang thấy trước mắt như mờ đi, thở gấp mấy hơi, giọng điệu như cầu khẩn nói với Hạ Tiểu Mai: "Tiểu Mai, Tiểu Mai, muội không nên như vậy, chúng ta ở cùng một chỗ đã lâu như vậy, tình cảm bao năm chẳng lẽ nói cắt đứt là cắt đứt sao?"

Bờ môi Hạ Tiểu Mai khẽ run, tạm thời chưa biết nói sao cho phải, bên kia Tưởng Hồng Quang lại cho rằng cô bị hắn làm cho rung động, tiến lên một bước chụp lấy tay nàng, thần tình kích động nói: "Tiểu Mai, bất quá chuyện vừa rồi ta sẽ không hỏi, sau này cũng không nhắc tới. Chúng ta có thể tha thứ lẫn nhau một lần được không? Một... một lần nữa làm lại từ đầu..."

Lời còn chưa nói xong, Hạ Tiểu Mai sắc mặt cả kinh, chuyển sang lạnh lẽo, lùi lại một bước đồng thời giằng tay ra khỏi hắn, thấp giọng nói: "Tưởng sư huynh, ta đã nói rồi, ta không làm sai điều gì, không cần sự tha thứ của ngươi. Còn chuyện vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng, hi vọng ngươi có thể tự trọng, không nên quấy rầy ta nữa."

Nói xong, nàng quay đầu nhanh chóng bỏ đi, Tưởng Hồng Quang đứng chôn chân tại chỗ, giống như bị sét đánh, gương mặt nhăn nhó, có lẽ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên, hắn vọt tới cạnh Hạ Tiểu Mai, chụp lấy tay nàng ta, nói không ngớt lời: "Tiểu Mai, Tiểu Mai, muội hãy nghe huynh nói, hãy nghe huynh... "

Lúc này, Hạ Tiểu Mai nhìn hắn giống như đã bị phát điên, trong lòng nỗi sợ hãi tăng thêm, liền muốn rời đi ngay tức khắc, đồng thời hối hận trước kia tại sao mình lại gần gũi với hắn được như vậy. Chỉ là Tiểu Mai cố sức tránh né, Tưởng Hồng Quang vẫn không buông, mấy lần nàng cố gắng giằng tay lại, ngược lại hắn như muốn ôm chầm lấy nàng.

Gương mặt Hạ Tiểu Mai biến sắc, mà bên kia Thẩm Thạch và Tôn Hữu nhìn sang cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai người. Nhưng ngay lúc này, tại góc nhà đá đằng xa có một bóng người đột nhiên bước ra, nhảy tới bên cạnh Hạ Tiểu Mai, quát khẽ một tiếng, vung tay tung chưởng mang theo mấy phần kình phong, đánh về phía cánh tay của Tưởng Hồng Quang.

Hạ Tiểu Mai đột nhiên nhận được sự giúp đỡ, cánh tay được tự do kinh hãi kêu lên một tiếng rồi lùi về phía sau, Tưởng Hồng Quang, Thẩm Thạch và Tôn Hữu cũng nhất thời giật mình, hướng mắt nhìn sang kẻ vừa xuất hiện, chính là đệ tử của Lăng Tiêu Tông, đường huynh của Tôn Hữu, vài ngày trước đã thất bại trong cuộc khảo thí - Tôn Hằng.

Bề ngoài huynh đệ nhà họ Tôn khi lớn lên đều không tệ, Tôn Hữu như thế, Tôn Hằng cũng giống như vậy, chỉ là lúc này nhìn mặt của hắn thần sắc có vài phần tiều tụy, nhợt nhạt, xem ra sự đả kích kia đối với y thật không nhỏ, đến bây giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại được. Nhưng so với thần sắc "thất hồn lạc phách", gần như mất hết thần trí lúc hắn vừa bị thua, thì bây giờ coi như cũng đã khá hơn nhiều, cơ bản cũng không có gì đáng ngại.

Nhìn thấy Tôn Hằng một chưởng đã đánh bạt Tưởng Hồng Quang đang dây dưa với mình, Hạ Tiểu Mai lập tức lùi lại phía sau, sắc mặt sợ hãi giống như một chú chim nhỏ bị thương. Tôn Hằng nhìn thấy vẻ mặt ấy của cô, thoáng chút tức giận, bước lên trước dùng thân mình che cho Hạ Tiểu Mai ở phía sau, ánh mắt đăm đăm nhìn vào Tưởng Hồng Quang, cười lạnh nói:

"Nam nhân đi ức hiếp một cô gái yếu ớt, đây là bản lĩnh gì?"

Tưởng Hồng Quang đột nhiên bị chặn ngang như vậy cũng hơi kinh ngạc, nhưng liếc sang thấy Hạ Tiểu Mai đang nấp sau lưng Tôn Hằng, ánh mắt kinh hoảng không dám nhìn mình, thậm chí bàn tay nhỏ nhắn đang cầm vạt áo của tên kia, trong lòng dấy lên cảm giác ghen tuông, tức giận sa sầm mặt lại, hung hăng nhìn Tôn Hằng một cái rồi gằng giọng hét vào Tiểu Mai: "Là hắn phải không, có phải hay không, ngươi nói đi, rốt cuộc là hắn đúng không?"

Hạ Tiểu Mai không tự chủ được lắc đầu, thân thể run rẩy, xem ra thật sự đã bị Tưởng Hồng Quang dọa cho phát sợ, mà Tôn Hằng nhìn thấy thế, càng thêm tức giận, sấn bước lên dùng hai tay đẩy Tưởng Hồng Quang.

Tưởng Hồng Quang không ngờ Tôn Hằng đột nhiên động thủ, không kịp chuẩn bị nên bị đẩy lui về sau ba bốn bước, thật vất vả mới đứng thẳng lại được, hắn vừa định ngẩng lên quát tháo thì cảm thấy ngạt thở, hóa ra là bị Tôn Hằng lao đến túm lấy cổ áo, nhìn thẳng vào mặt mà lạnh lùng nói:

"Sau này không được đụng đến nàng ta, nếu không đừng trách sao ta không khách sáo!"

Nói xong dùng sức hất y ra, Tưởng Hồng Quang lảo đảo suýt thì té nhào. Tôn Hằng không để ý đến hắn nữa, quay lại bên cạnh Hạ Tiểu Mai thấp giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"

Hạ Tiểu Mai nhìn y một hồi, mấp máy môi rồi lắc lắc đầu.

Tưởng Hồng Quang bên kia nhìn thấy hai người động tác thân mật, máu nóng trong người như sôi lên, sắc mặt ảm đạm, chỉ muốn xông lên liều mạng với Tôn hằng, nhưng bỗng thấy Tôn Hằng lạnh lùng nhìn sang đây, không hiểu sao khí thế bỗng dưng tiêu tán mất tăm.

Tính ra hắn với Tôn Hằng đều là những đệ tử mới gia nhập Lăng Tiêu Tông, cùng nhau trải qua năm năm trên đảo Thanh Ngư, cho nên Tưởng Hồng Quang đương nhiên biết rõ xuất thân gia thế của Tôn Hằng. Chẳng qua là ngày thường hắn, Hạ Tiểu Mai cùng với đại công tử của Tôn gia không có qua lại nhiều, mọi người mạnh ai nấy sống thôi.

Nhưng hôm nay Tôn Hằng lại đột nhiên xuất hiện giữa hắn và Hạ Tiểu Mai, mà nhìn thần tình của hai người ấy có vẻ như không phải xa lạ gì cả, Tưởng Hồng Quang mới phát bực. Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại về gia thế của Tôn Hằng, nhất là ông nội của hắn Tôn Minh Dương, tại Lăng Tiêu Tông quyền thế cực lớn, nếu là tùy tiện đắc tội với hắn, bản thân mình sau này làm sao có thể yên ổn tại Lăng Tiêu Tông.

Tưởng Hồng Quang mặt xám như tro, ánh mắt buồn bã nhìn Tôn Hằng, lại nhìn Hạ Tiểu Mai, tỏ vẻ cầu khẩn, đúng lúc bắt gặp Hạ Tiểu Mai cũng đang nghiến răng nhìn hắn với ánh mắt chán ghét rồi quay đầu sang chỗ khác.

Tưởng Hồng Quang hoàn toàn tuyệt vọng, mở miệng khàn khàn nói vài câu gì đó, nhưng âm thanh mơ hồ, không ai hiểu hắn đang nói gì, sau một lát, hắn đành thất tha thất thểu quay người bỏ đi.

Nhìn tên kia đi khỏi, Tôn Hằng lắc đầu một cái, quay người nhìn lại Hạ Tiểu Mai, vừa định an ủi nàng vài câu, nhưng lại do dự, cuối cùng chậm chậm hạ tay xuống, nói khẽ: "Tốt rồi, không có việc gì rồi, ta đưa người qua kia nghỉ ngơi một lúc vậy?"

Hạ Tiểu Mai yên lặng gật đầu.

Tôn Hằng thở dài, vừa định xoay người bước đi, bỗng khẽ giật mình, nhìn thấy hai người Thẩm Thạch cùng Tôn Hữu đang đứng phía xa xa.

Ánh mắt ba người chạm nhau, cả ba đều không nói gi, bầu không khí có phần cổ quái. Tôn Hằng chuyển mắt nhìn sang Tôn Hữu, sâu trong ánh mắt lướt qua thần sắc cực kỳ phức tạp, giống như là ghen ghét, giống như là đau đớn, thân hình hắn run lên nhè nhẹ.

Thẩm Thạch nhìn hắn khẽ gật đầu, sắc mặt Tôn Hằng hơi hờ hững, nhưng rồi cũng gật đầu đáp lại. Về phần Tôn Hữu, hắn đứng im lặng, ánh mắt cũng hết sứ khó hiểu, cũng không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu.

Sau đó, Tôn Hằng dẫn Hạ Tiểu Mai rời đi, không quay đầu lại dù chỉ một lần.

※※※

"Ta không nghĩ hắn còn quay lại Bách Sơn Giới". Sóng vai cùng nhau đi cạnh truyền tống pháp trận thượng cổ, Tôn Hữu thản nhiên nói với Thẩm Thạch như vậy.

Thẩm Thạch khẽ gật đầu, nói: "Sự việc kia đã qua mấy ngày, ta cũng nghe đã nói đến bộ dạng của hắn, khi đó ta nghĩ ngươi và vị đại ca kia sợ là sẽ rất lâu mới có thể bình thường trở lại, không ngờ lại nhanh hơn ta tưởng."

Tôn Hữu lộ ra dáng vẻ tự giễu cợt, lắc lắc đầu cười nói: "Nếu như ông nội và đại bá nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của hắn, người nói xem có thể sẽ lại thay đổi suy nghĩ hay không?"

Thẩm Thạch nhìn hắn, an ủi: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, trước mắt ngươi đã trở thành đệ tử chân truyền của trưởng lão, là đã chiếm được thế thượng phong, sau này chỉ cần cố gắng tu hành, nếu như vận số tốt đi tới Vấn Thiên Bí Cảnh lại gặp cơ duyên, thứ gì của ngươi sẽ là của ngươi, không ai có thể đụng tới. Vì thế người không cần quá lo lắng, hao tổn tâm sức, như vậy là tự tìm phiền não rồi."

Tôn Hữu im lặng hồi lâu, sau mới khẽ gật đầu, chỉ là trong ánh mắt phảng phất chút gì đó âm độc.

Chúng đệ tử Lăng Tiêu Tông ở bên này chờ đợi một hồi lâu, khoảng chừng nửa canh giờ, quả nhiên nhìn thấy Tôn Minh Dương trưởng lão dẫn đầu cùng mấy vị Nguyên đan cảnh chân nhân của Lăng Tiêu Tông quay trở lại, còn có mấy chục vị cao thủ Thần ý cảnh cũng đi theo phía sau, đi đầu là Lăng Tiêu Tam Kiếm ba người Đỗ Thiết Kiếm, Cam Văn Tình, Vương Tuyên, cùng với cha của Tôn Hằng là Tôn Hồng thật sự nổi bật.

Trong chốc lát đã thông báo xuống một cách rõ ràng những qui định của đợt khảo thí Bách Sơn Giới lần này, hẳn là trước đó các vị chân nhân đã thảo luận rất kỹ càng.

Địa điểm thí luyện là bốn trăm dặm phía đông Lăng Tiêu thành, phạm vi là khu vực mênh mông rộng cả ngàn dặm xung quanh núi Hắc Nha. Nơi này linh khí dồi dào, nhiều linh thảo linh khoáng, cũng không ít các chủng loại yêu thú, có thể nói nguy hiểm càng cao thì thu hoạch cũng càng nhiều.

Các đệ tử Ngưng nguyên cảnh của Lăng Tiêu Tông tham gia thí luyện đều muốn tiến vào vùng đất này, nhưng thời gian ở trong đấy so với mọi người tưởng tượng đã rút ngắn một nửa, chỉ còn mười lăm ngày. Trong mười lăm ngày ấy, không ai được tiến vào khu vực này trừ những đệ tự Ngưng nguyên cảnh, sau đó tùy vào kết quả thu hoạch mà xét tiêu chuẩn để chọn người tham gia Tứ chính đại hội, so với dự đoán của mọi người có phần khác biệt, khắc nghiệt nhưng cũng khá đơn giản.

"Từ bên trong Hắc Nha lĩnh, thu hoạch các loại linh tài, linh thảo, linh khoáng, kể cả các bộ phận cơ thể yêu thú hữu dụng, miễn là có thể tu luyện thì đều là linh tài, đều tính cả, ai kiếm được nhiều nhất là kẻ chiến thắng."

Tiếng của Tôn Minh Dương trưởng lão vang vọng bên tai từng đệ tử Lăng Tiêu Tông, trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, có người nhíu mày, có kẻ lộ vẻ trầm tư.

Tôn Minh Dương lại tiếp tục: "Sở dĩ như vậy, là vì sau này tiến vào Vấn thiên bí cảnh, sẽ không có qui củ gì cả, tất cả đều dựa vào cơ duyên, bản lĩnh và nhãn lực của các ngươi mà thôi." Y cười cười, thoáng dừng lại, rồi bình tĩnh nói tiếp:

"Ngoài ra, bên trong Hắc Nha lĩnh kia có điều đặc biệt, mọi linh tài bên trong vùng đất này, chúng ta đều có cách nhận ra, cho nên các người đừng tưởng có thể dùng linh tài từ túi riêng bỏ vào cho đủ số."