Chương 378: Chương 208: Tiễn người

Trên Huyền Quy đảo.

Phần đông đệ tử Lăng Tiêu Tông lần lượt đi vào Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận, khối Kim Thai cự thạch tản ra ánh sáng màu vàng cổ xưa, ấm áp chiếu trên người đám đệ tử này.

Vốn trước đây trên quảng trường của Quan Hải Đài, đám đệ tử mơ hồ chia thành hai vòng tròn người lớn, nhỏ khác nhau, nhưng đến nơi này, có lẽ do mỗi người tự đứng riêng lẻ hoặc bởi diện tích của Truyền Tống so với Quan Hải Đài không lớn bằng nên đám đệ tử Lăng Tiêu Tông đều phải đứng sát lại với nhau, bất giác hai vòng tròn người đó đã không còn.

Thẩm Thạch đối với việc này lại có cảm giác nhẹ nhỏm. Lúc trước trên Quan Hải Đài, thỉnh thoảng bị nhiều ánh mắt soi mói làm cho tâm tình hắn cũng không thoải mái chút nào. Ngược lại, Tôn Hữu đứng kế bên hắn lại thần sắc tự nhiên không hổ là đệ tử thế gia so với hắn lão luyện hơn nhiều.

Tôn Hữu như cảm giác được ánh nhìn của Thẩm Thạch, thoáng xoay đầu lại cười với hắn, nói: “Một lát nữa sẽ đi Bách Sơn giới thí luyện, mấy ngày qua ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Thẩm Thạch gật đầu cười, vỗ vỗ lên túi như ý. Tính tình hắn từ trước tới giờ đều cẩn thận, trầm ổn; tâm tư kín đáo, chặt chẽ, lần này đi Bách Sơn giới cũng không phải là chuyện nhỏ. Nghe nói, lúc thí luyện có thể gặp những Yêu thú thực lực mạnh mẽ không thể khinh thường. Tuy rằng, ngoại trừ những Linh thảo, Linh quáng thì bản thân Yêu thú cũng là một loại Linh tài trân quý nhưng phải là có mạng để hưởng mới được.

Nên trong khoảng thời gian này, Thẩm Thạch vì chuyến đi Bách Sơn giới mà chuẩn bị rất nhiều. Đương nhiên, trọng yếu nhất là chuẩn bị cho mình các loại phù lục có thể sử dụng được. Trước khi về núi, tại Lưu Vân Thành hắn đã mua số lượng lớn nguyên liêu chế phù. Mấy ngày nay, ngoại trừ những bài tập bắt buộc thì hắn hầu như ngốc trong động phủ để chế phù đến hôm nay mới thôi.

Có thể nói trong thời khắc này, số phù lục trong túi như ý của hắn là nhiều nhất, phong phú nhất. Hơn nữa, ngày thường hắn tích góp được một ít đan dược cộng với Chung Thanh Lộ tặng thêm ba bình tam phẩm Linh đan, nên lúc này hắn thấy mình cường đại nhất từ lúc bắt đầu tu đạo đến nay. Ngoài ra, linh lực trong cơ thể hắn qua mấy ngày tu luyện cũng dần ổn định. Rốt cục, Thẩm Thạch cũng xác định mình hoàn toàn tấn cấp đến Ngưng nguyên Cảnh trung giai mà không có di chứng gì. Duy nhất làm hắn bất an là đoàn linh khí tại khiếu huyệt ở mi tâm đã hầu như hoá thành hư ảo, vẻn vẹn chỉ còn sót lại một tia linh khí cực kỳ yếu ớt, thậm chí không đáng kể tới.

Chẳng qua, trong mấy ngày tu luyện gần đây, rất nhanh Thẩm Thạch đã phát hiện dưới tác dụng của Thanh Tâm chú linh lực tại khiếu huyệt ở mi tâm đang bắt đầu tăng trưởng lại giống như lúc trước. Tuy rằng tốc độ cực kì chậm chạp nhưng chỉ cần có thể tiếp tục tu luyện thì Thẩm Thạch cũng an tâm rất nhiều, thậm chí hắn còn nghĩ tới việc tăng cấp nữa. Lúc này đây, hắn tiến giai ngoài ý muốn hiển nhiên so với con đường tu luyện của đại đa số tu sĩ hoàn toàn khác nhau. Tính quyết định hoàn toàn do đoàn linh lực ở khiếu huyệt tại mi tâm. Có lẽ, sau này khi hắn tu luyện tới cảnh giới cao hơn cũng sẽ xuất hiện tình huống giống như vậy.

Cuối cùng chính là lúc cảnh giới Thẩm Thạch tăng lên, rất nhanh hắn đã phát hiện được đối với việc mình điều khiển ngũ hành thuật pháp đã có nhiều tiến triển. Rõ ràng nhất là linh lực trong đan điền của hắn được tăng lên theo diện rộng. Trước đây, do sử dụng thuật pháp uy lực lớn là tam giai Băng Kiếm thuật nên hắn phải cố gắng hết sức mà dẫn đến việc có dấu hiệu bị cắn trả. Nhưng hôm nay, hắn không còn bị nguy hiểm khi sử dụng lại Băng Kiếm thuật, chẳng qua trong lòng hắn vẫn còn mơ hồ và bất an vì trước giờ chưa từng nghe nói tam giai thuật pháp vì uy lực quá lớn mà dẫn đến cắn trả người làm phép. Hay tất cả là do thiên Âm Dương chú thần bí, khó lường sao?

-------------------------------------

Ước chừng nửa canh giờ qua đi, đột nhiên xuất hiện một cỗ khí tức khổng lồ từ trên trời giáng xuống thẳng vào Thượng Cổ Truyền Thống pháp trận. Trong chớp mắt, chỉ thấy khối kim thai thạch cự thạch hào quang đại phóng, ánh sáng màu vàng phóng lên trời, toả ra khí tức mênh mông như Cự Nhân từ thời Thái Cổ, không gian xung quanh cũng bắt đầu có chút vặn vẹo. Sau một lát, thiên địa ầm ầm vang vọng ánh sáng màu vàng chiếu sáng, che lấp hết thảy.

Lúc Thẩm Thạch thanh tỉnh lại, cảm giác như mình vừa ngủ thật lâu rồi lại như chỉ vừa chớp mắt. Khi hắn nhìn lại đã phát hiện thế giới trước mắt đã hoàn toàn bất đồng với chỗ mình đã đứng trước đây không lâu. Nơi đây vẫn có một Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận xây dựng bằng một khối Kim Thai thạch, nhưng bầu trời đã biến thành một mảnh u ám âm trầm, xung quanh không còn quang cảnh hải đảo xinh đẹp mà chỉ có một toà thành trì xây bằng cự thạch. Trước mặt mọi người là hậu viện trong thành trì mà Lăng Tiêu Tông đã xây dựng ở Bắc Sơn giới gọi là Lăng Tiêu Thành.

Khi ra khỏi Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận, mấy trăm đệ tử Lăng Tiêu Tông đều đứng ở phụ cận mà lệnh ở trên cũng nhanh chóng được truyền xuống mọi người phải nghỉ ngơi lần nữa. Mấy vị Nguyên Đan Chân Nhân chủ trì thí luyện họp mặt thương nghị lần cuối sau đó sẽ tiếp dẫn mọi người đi vào vùng núi thí luyện đồng thời cũng đem quy cũ nói rõ.

Nghe được tin tức, đệ tử Lăng Tiêu Tông đều cẩn thận tuân theo lệnh, đại sự trước mắt nên cũng không ai đui mù mà đi dạo khắp nơi cho nên cơ bản mọi người đều ở phụ cận Truyền Tống pháp trận. Trong đám đệ tử này, có không ít Ngưng Nguyên cảnh đệ tử lần đầu tiên đến Bách Sơn giới kể cả Thẩm Thạch cũng là như vậy. Cho nên khi bọn hắn mang theo ánh mắt hiếu kỳ dò xét khắp nơi đã nhanh chóng phát hiện Lăng Tiêu Thành này cũng không phải là lớn lắm. Thật ra Lăng Tiêu Thành so với Lưu Vân Thành thì nhỏ hơn rất nhiều, nếu đứng ở trung tâm Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận mà quan sát thì hầu như có thể thấy tường thành bốn phía cao ngất, tất cả kiến trúc khác đều giống tường thành lộ ra vẻ thô lậu, xấu xí nhưng lại thập phần chắc chắn.

Trong thời gian mọi người hoạt động tự do thì Thẩm Thạch cùng Tôn Hữu kề vai tuỳ ý đi dạo. Thẩm Thạch nhìn xung quanh, nói với Tôn Hữu: “Lăng Tiêu Thành này thật khác với những gì ta đã tưởng tượng.” Tôn Hữu cười nói: “Cũng không phải chỉ mình ngươi nghĩ như vậy. Chẳng qua, ta nghe nói trước kia thời điểm xây dựng thành trì, tổ sư lập phái Cam Cảnh Thành - Cam Tổ Sư bảo rằng, thành trì này chỉ cần chú trọng thực tế, những bày biện xa hoa, lãng phí đều bị cấm. Từ đó đến nay, các thời Chưởng giáo đều tuân theo chỉ thị của Cam Tổ Sư, cho nên ở Bách Sơn giới này cũng không xây dựng rầm rộ, tất cả chỉ chú trọng nhu cầu thực tế mà thôi.”

Thẩm Thạch gật đầu, nói: “Như vậy cũng tốt a, dù sao ở đây cũng là hậu hoa viên của tông môn cũng không cần làm gì cho người ngoài nhìn ngắm.” Bỗng nhiên, ánh mắt Tôn Hữu nhìn về một phía rồi “ồ” lên một tiếng, lấy cánh tay đẩy nhẹ Thẩm Thạch ra hiệu cho hắn nhìn về phía bên kia. Bên cạnh tường của nhà đá đứng một nam một nữ đệ tử Lăng Tiêu Tông, là nữ nhân tốt bụng mấy ngày nay không gặp - Hạ Tiểu Mai và Tưởng Hồng Quang thường đi chung với nàng. Nhìn thần thái của hai người tựa hồ cũng không phải quá tốt, Hạ Tiểu Mai đang cau mày có vẻ như đang bực bội không giống bộ dáng vui vẻ, hoạt bát thường ngày, mà Tưởng Hồng Quan thì sắc mặt tái mét, xem ra cũng đang rất khó chịu, chẳng qua là vẫn còn đang cố kìm nén để nói chuyện với Hạ Tiểu Mai.

Nói qua nói lại một hồi, sắc mặt Hạ Tiểu Mai ngày càng khó coi, bỗng nhiên dậm chân, tức giận nói với Tưởng Hồng Quang: “Ngươi thật là không biết tốt xấu, cứ định dai dẳng như vậy mãi sao? Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi là ta không có chuyện gì phải gạt ngươi cả, lại càng không phải nói câu xin lỗi với ngươi.”

Sắc mặt của Tưởng Hồng Quan lại càng khó coi, cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy sao ngươi không nói cho rõ ràng, buổi tối hôm đó ngươi rốt cuộc đã đi đâu mà cả đêm không về?”

Hạ Tiểu Mai hiển nhiên là bị hỏi qua vấn đề này vô số lần sớm đã không chịu được, cả giận nói: “Phải, ta đã nói qua với ngươi rồi, có những việc ta không cần phải nói cho ngươi biết.”

Tưởng Hồng Quang càng giận hơn, trầm giọng nói: “Đó là do nội tâm của ngươi có quỷ a.”

Sắc mặt Hạ Tiểu Mai trắng bệch nhưng vẫn cố gắng áp chế cơn giận, nói: “Ta nói lại một lần nữa, ngày đó là có người bị thương, ta gặp được thì giúp đỡ người ta một chút ngoài ra không có nguyên do nào khác.”

Tưởng Hồng Quang nhìn nàng chằm chằm hai tay siết chặt trong nội tâm như đang bị kiến cắn, một cỗ ghen tuông dâng trào, giận dữ, cắn răng, nói: “Giúp đỡ một chút hay là suốt cả đêm? Mà cho dù như vậy thì cớ gì ngươi không nói cho ta biết người nọ là ai?”

Hạ Tiểu Mai nhìn hắn hết nửa ngày trên mặt hiện ra vẻ thất vọng thậm chí là mệt mỏi, lắc đầu, nói: “Tính khí của ngươi, ta còn không rõ hay sao? Một khi ngươi đã biết người nọ tên là gì nhất định sẽ tìm hắn gây phiền phức. Ta đã nói rồi người đó chỉ là một đồng môn của chúng ta mà thôi. Hơn nữa, lúc đó là ta xen vào việc của người khác mà giúp hắn một chút, chứ hắn cũng không cầu xin ta phải giúp đỡ. Nếu chỉ vì thế mà mang cho người nọ thêm phiền toái thì ta không làm được. Hơn nữa…”

Nàng lặng yên nhìn Tưởng Hồng Quang, hốc mắt hơi đỏ lên nhưng ánh mắt lại đột nhiên kiêng định hẳn, Tưởng Hồng Quang nhìn nàng chăm chú, bỗng dưng trong tâm có chút hoảng loạn mà vô thức mở miệng nói: “Tiểu Mai, ngươi hãy nghe ta nói, thật sự ta rất yêu thích nàng, cho nên ta không thể nào chịu được khi nàng cùng người khác…”

“Ta cùng người khác như thế nào?” Hạ Tiểu Mai nhìn hắn ngữ điệu trầm thấp mà chậm rãi nói: “Tưởng sư huynh, ta với ngươi cũng không có quan hệ gì đặc biệt, thật sự nếu ta cùng người khác có ra sao thì cũng không tới phiên ngươi phải để ý.”

Tưởng Hồng Quang thân hình chấn động, mặt lập tức xám như tro tàn cánh tay không tự chủ mà có chút run lên.

Hạ Tiểu Mai nhìn hắn, trong mắt tựa hồ có chút không đành lòng nhưng rất nhanh trở thành kiên định, nói khẽ: “Tưởng sư huynh, tâm ý của ngươi ta rất minh bạch, ta biết ngươi là một người tốt nhưng chúng ta tính cách không hợp, cho nên về sau chúng ta hay là…không nên gặp lại thì tốt hơn.”