Chương 263: Chương 93: Cung phụng

Sơn Hùng Đường?

Thẩm Thạch lập tức liền hiểu nguyên nhân vì sao mình lại thấy cái tên này quen tai, đó là lần đầu khi đi vào Cao Lĩnh sơn mạch, trên đường đi trong núi đã từng gặp một đôi nam nữ có xuất thân từ một trong tứ đại thế gia của Lưu Vân Thành là Hứa gia, bởi vì có chút hiểu lầm nên có chút ít va chạm mà lúc đó chính cái nhóm tu sĩ Sơn Hùng Đường này đứng xem náo nhiệt.

Sau đó hắn rời đi nên cũng không biết được những chuyện gì đã phát sinh tiếp theo, nhưng trong hành trình lại văng vẳng nghe bên tai những tiếng kêu thảm thiết.Đến hôm đó rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì đến nay Thẩm Thạch cũng không rõ được nhưng trong lòng cũng đoán ra được đó là một chuyện không hay rồi. Nhưng mà đối với một người ngoài như hắn và trước đó cũng đã chút ít sô sát với Hứa gia nên hắn cũng chả thèm bận tâm thêm làm gì cho mua việc.

Chỉ là ngày hôm nay lại nghe lại cái môn phái có tên Sơn Hùng Đường này thì trong lòng của hắn có chút không yên, hắn liền dừng bước lại thì đột nhiên thấy xuất hiện một tu sĩ tên Giải Phi Quang, người này không nhiều tuổi lắm chỉ tầm 20 là cùng, dáng người tầm thước, mặt mày sáng sủa và trên miệng lại luôi tươi cười điều đó khiến cho ấn tượng đầu tiên khá là tốt.

Nhưng trái ngược lại với Thẩm Thạch thì huynh đệ đang nói chuyện phiếm kia đều giật mình khi bị người khác cản bước. Ngày hôm nay khắp Cao Lăng thành này tu sĩ tụ tập không ít mà trong Tu Chân giới luồn ngập tràn hiểm nguy cho nên hai huynh đệ bọn họ có phần cảnh giác cao độ, tên người gầy liền lui lại phía sau một bước sau đó mới mở miệng nói :

“ Sơn Hùng Đường là cái gì? Ta chưa hề nghe qua môn phái này, không biết các hạ ngăn cản huynh đệ chúng ta lại là có ý gì đây?”

Giải Phi Quang ngược lại không tức giận mà mỉm cười nói :” Là tại hạ quá đường đột rồi, mong hai vị huynh đài đây thứ lỗi. Quả thật là tại hạ không hề có ác ý nhưng từ khi sinh ra đã rất thích yêu thích thú sủng rồi với cả ở tông môn cũng có chút thành tựu về Ngự Thú pháp, trong lúc nhất thời lại nghe được từ hai vị huynh đài đây một con yêu trư kỳ dị, bỗng nhiên ngứa ngáy tay nghề mới đi lại đây làm phiền chư vị.”

Nghe tên này giải thích một hồi thì gã râu quai nón cùng với người huynh đệ gầy còm của gã sắc mặt mới hòa hoãn chút ít nhưng mà không biết vô tình hay cố ý mà Thẩm Thạch cũng dừng lại một bên ở đây nghe qua câu chuyện trên sắc mặt cũng hơi sa sầm xuống, hắn lạnh lùng nhìn cái tên Giải Phi Quang kia.

Chỉ là cái gã gầy còm sự đệ sắc mặt tuy có hòa hoãn lại nhưng đối với một người xa lạ như Giải Phi Quang này vẫn chưa thể tin tưởng được, những năm ngày trong tu hành giới luôn luôn vàng thau lẫn lộn, cho dù là môn hạ của danh môn hay các tán tu đều không thể hời hợt mấy câu mà tin ngay người khác được. Cho nên gã tuy không còn địch ý nữa nhưng cũng không có hồ hởi mà bình thản nói :” Ta cùng sư huynh có việc bận rồi, cũng không muốn quấy rầy ham muốn của các hạ.”

Cái gã râu quai nói tên Trần sư huynh kia hiển nhiên là hiểu rõ ý tứ của sư đệ gã, hắn nhìn Giải Phi Quang với ánh mắt không hề thiện cảm, hai huynh đệ bọn họ liền cứ thế đi về phía trước muốn tránh qua Giải Phi Quang mà tiếp tục lên đường. Nhưng khi vừa đi được một bước thì Giải Phi Quang bất thình lình chuyển thân mà chặn hai huynh đệ chúng lại.

Lần này hai huynh đệ gã họ Trần lập tức đại biến, nhìn chằm chằm vào Giải Phi Quang mà muốn rat ay động thủ, nhưng kỳ lại là nhìn thấy thái độ của Giải Phi Quang lại không hề muốn đánh nhau mà móc ra một viên linh tinh lấp lánh đưa tới trước người chúng mà tươi cười nói tiếp :” Hai vị huynh đài đừng vội đi, ta biết hỏi thăm đường đột như thế có phần hơi lỗ mãng, hai vị nếu không chê viên Linh tinh này thì coi như đây là phí tổn để trả cho việc mua thông tin từ hai vị, như thế nghe có được không nào?”

Gã gầy còm cũng dừng chân lại mà đắn đo một chút,sau đó ánh mắt liếc tên họ Trần kia, xem ra đã muốn thành giao rồi. Dù sao tin tức đó là do bọn chúng vô tình nhìn thấy nói ra cũng không có tổn hại gì mà còn thu lại được Linh tinh, xem ra ai cũng không thể chống lại sức mạnh của đồng tiền được rồi.

Gã Trần sư huynh râu quai nón xem ra cũng đã ăn ý với sư đệ của gã rồi, tuy cũng dừng bước nhưng mắt lại đảo đảo mà giơ 3 ngón tay lên mà nói :” Ba viên, ta sẽ nói cho các hạ biết được vị trí của con heo đen kia.”

Sắc mặt của Giải Phi Quang hơi biến đổi, xem ra có chút không thoải mái, Linh tinh là thứ cần thiết nhất đối với việc tu hành của tu sĩ, có thể xem Linh tinh chính là tiền tệ lưu hành trong giới tu chân, chúng có thể dùng để mua bán các lại linh tài. Đã là tu sĩ ngoại trừ những thiên kiêu chi tử xuất thân từ gia đình giàu có thì không có ai lại xem thường Linh tinh cả.

Mà để nghe một thông tin không biết có chính xác hay không mà phải dùng 3 viên Linh tinh mà mua thì có vẻ hơi quá đáng.Gã sư đệ gầy còm của họ Trần thấy thái độ của Giải Phi Quang có chút đắn đo thì trong lòng lại cảm thấy sốt ruột, chỉ sợ cái tên này thấy giá cao mà bỏ cuộc giữa chừng không mua bán gì nữa, đang lúc Giải Phi Quang đắn đo suy nghĩ thì gã lại lên tiếng :” Như vật có được không, coi như hai bên thuận mua vừa bán trả chúng ta 2 miếng Linh tinh để mua tin tức này, cũng không ngại nói cho ngươi biết cái con Lợn đen kia chính xác đúng là không bình thường, nó có thể thống trị hàng trăm ngàn con Sơn Trư thì chính là mang trong mình huyết mạch biến dị của yêu thú cấp cao, nếu mà ngươi bắt được nó làm thú sủng thì chắc chắn ngươi sẽ rất hài lòng.”

Giải Phi Quang suy nghĩ trong chốc lát liền gật đầu, trong ngực lại móc ra một viên Linh tinh nữa mà đưa cho gã gầy còm kia mà nói :” Được rồi xem như ta đánh bạc một lần mà mua tin này của hai ngươi.”

Gã râu quai nón họ Trần nhìn có chút không vui vẻ cho lắm, có chút nhìn gã gầy còm mà trách, nhưng trái lại tên sự đệ gầy còm này vui vẻ nhận Linh tinh sau đó mặc kệ gã sư huynh của mình mà kéo Giải Phi Quang đến một chỗ khác mà thấp giọng nhỏ to một hồi, sợ như là ai nghe thấy câu chuyện vậy.

Giải Phi Quang cũng lắng nghe gã gầy còm nói năng một hồi, lúc đầu lạnh nhạt sau đó tinh thần cũng phấn trấn lên mà thỉnh thoảng cũng hỏi lại gã gầy còm một vài câu, như là để xác nhận thông tin vậy, sau khi đã nghe được những gì mình mong muốn tên ngày liên tục gật đầu như đã hiểu ra rồi, liền chắp tay với hai huynh đệ gã kia mà quay người trực tiếp rời đi.

Gã gầy còm sau khi thu được tiền từ trên trời rơi xuống sau khi bán tin tức thì vô cùng cao hứng, tay gã cầm hai khối Linh tinh mà mỉm cười không ngừng, bên cạnh gã họ Trần lại phàn nàn mà nói :” sao đệ lại hấp tấp vậy? huynh nhìn hắn có vẻ gấp gáp lắm, chỉ cần cò kè mặc cả một lúc không chừng tên đó sẽ giao ra ba khối Linh tinh cũng nên.”

Gã gầy còm cười nói ha hả, tay vẫy vẫy mà đáp lại :” Thấy đủ là thỏa mãn rồi, không mong gì hơn nữa ha ha…”

Tiếng còn chưa dứt thì lại một bóng người xuất hiện trước mặt huynh đệ hai gã này,hai bọn chúng rất ngạc nhiên mà nhìn lại, đó lại là một người trẻ tuổi khác, mặt không có cảm xúc gì mà xòe bàn tay ra, trong đó có hai khối Linh tinh lấp lánh tỏa sáng.

“Vừa rồi ngươi cùng tên kia nói những gì, ta muốn nghe lại y hệt như thế.”

Đó là tiếng nói của Thẩm Thạch.

Trong rừng núi sâu thẳm bên trong Cao Lăng sơn.

Đây chính là một mảng bạt ngàn rừng rậm xanh tươi, bên ngoài nhìn vào thì thấy chúng tràn đầy sức sống, so với ngày thường thì cảnh quan nơi đây không có gì khác biệt cả. Nhưng cái khác lại chính là phía dưới những tán cây cơ, bên trong các sơn lĩnh nơi địa bàn hoạt động của yêu thú đã sảy ra biến đổi long trời lở đất.

Đã từng là yêu thú đứng cuối trong chuỗi sinh tồn của tự nhiên nơi đây, đã từng phải chạy đông trốn tây khi bắt gặp các loài hung thú ác điểu ăn thịt luôn luôn trong tình trạng run rẩy mà chạy thừa sống thiếu chết khắp nơi. Trăm ngàn năm qua chỉ có thể dựa vào sức sinh sản mãnh liệt để mà bảo tồn được nòi giống, giờ đây không một ai ngờ tới chúng đã trở thành chúa tể của mảng sơn lĩnh nơi cánh rừng rậm này.

Trong phạm vi mấy chục đỉnh núi và khu vực rừng rậm lân cận tất cả các yêu thú cấp cao không bị giết chết cũng bị bức khỏi địa bàn này. Còn lại nơi đây đều là những động vật dã thú không có tính uy hiếp đối với đám lợn rừng cả. Có lẽ cái đám yêu thú lợn rừng chưa mở ra linh trí này đã làm được một điều vô tiền khoáng hậu mà tổ tiên chúng hằng mơ ước, thậm chí điều này còn vượt quá cả mong đợi ước ao bao đời nay của loài lợn rừng, mảng rừng rậm nơi đây giờ đã là thiên đường đối với chúng, mà mang đến điều này chính là một Trư Yêu bất thình lình ở nơi nào đó nhảy ra mà dẫn dắt chúng đi đến vinh quang ngày hôm nay.

Lần lượt các Hôi Thổ Trư, Hỏa Văn Trư cùng Sơn Trư theo thứ tự luận công lao từ lớn đến nhỏ liền quỳ gối dưới chân mà nhìn đằng trước kia một con Hắc Trư được trời ban xuống. Nhưng lạ ở chỗ cái con Hắc Trư Vương này lại không hề giống với những con yêu thú họ lợn ở trong phiến rừng núi này.

Heo là một loài ăn tạp, chúng sẽ ăn cả quả dại đến lá nong nhưng đại đa số thức ăn của chúng là thịt, nhưng cái con Hắc Trư Vương kỳ quái này lại không hề ăn thịt mà chỉ ăn cỏ cây, mà cái nó ăn chính là những cọng linh thảo rất kỳ quái.

Bình thường thì đám Trư Yêu sẽ ở trong huyệt động của chính mình, nhưng cái con Hắc Trư này lại không hề ngủ trong động, nó dường như rất thích những chỗ cao như ngọn núi, cho nên sau khi dẫn đầu bọn lợn rừng mà đánh đuổi những hung thú để thống trị chốn sơn lâm này Hắc Trư Vương liền chiếm cứ một ngọn núi cao nhất cho riêng mình, đây chính là địa bàn cũ của yêu thú rất hung hãn Ám Vương Hổ.

Sau khi dẫn đám yêu thú lợn rừng lên làm chủ nhân của mảng sơn lâm này thì mỗi ngày đều có những con Trư yêu chuyên môn đi cướp đoạt sào huyệt các con yêu thú cấp cao. Sau đó chúng dồn lại những đồ vật cướp được cao thành ngọn núi mà để trước mặt vị Hắc Trư Vương này, đó chính là lễ vật dâng lên để tỏ lòng thành kính của chúng.

Những lễ vật dâng lên này có rất nhiều những thứ tốt, đủ loại thức ăn ngon lành, có những loại thịt bổ dưỡng của yêu thú mà khiến cho bọn Trư yêu thèm giỏ rãi, Nhưng trái với bọn nó là con Hắc Trư Vương này lại không hề có hứng thú với đám thịt này mà đem đá chúng thưởng cho bọn heo tùy tùng.

Điều này khiến cho đám Trư yêu rất lo sợ, chúng nhìn thấy Hắc Trư Vương đạp đi những lễ vật thành kính nhất mà chúng dâng lên, nhưng trong trăm ngàn đầu heo ngu ngốc cũng có một con nhận ra một điều, đó là trong sào huyệt của yêu thú nó tìm được một ít linh thảo nên đem tới.

Con heo Hắc Trư Vương này tỏ vẻ cực kỳ vui mừng, sự thỏa mãn hiện lên trên nét mặt của nó, nhờ đó mà con Sơn Trư dâng lên lễ vật này được thưởng nhiều thịt yêu thú hơn các con khác.

Thấy vậy, cả đàn lợn rừng như đã lập tức hiểu ra vấn đề, chúng nhanh chóng ba chân bốn cẳng mà chạy đi tìm kiếm. Lợn rừng lại yêu thú cấp thấp nhất cho nên linh trí không khai mở, đối với linh thảo hay các đồ tương tự đều không có hứng thú, nhưng những yêu thú cấp cao lại khác biệt, chúng sẽ nhận ra rằng sự chứa cất linh lực trong linh thảo sẽ tốt hơn nếu dùng để ăn, nhiều khi trong sào huyệt chúng sẽ tích trữ lại thậm chí nếu bên trong động sinh ra một gốc cực phẩm linh thảo thì chắc chắn sẽ có đông đảo yêu thú cấp cao phát hiện mà ra tay tranh đoạt.

Cho nên trong sào huyệt của các yêu thú cấp cao có cất chứa một số lượng không nhỏ linh thảo,nhưng dưới những tâm trạng vui mừng như điên của đám yêu thú lợn rừng này mà không biết bao nhiêu linh thảo được giấu trong sào huyệt của các yêu thú đều được đào ra, từng cây một chất thành một đống mà hướng đến vị trí cao nhất trên ngọn núi kia mà dâng lên. Lẽ ra nhiều linh thảo như vậy để trước mặt Hắc Trư Vương sẽ được chất thành một ngọn núi nhỏ mới đúng chứ đằng này những linh thảo dâng lên bao nhiêu đi chăng nữa cũng thần bí không biết mà mất tăm, chả hiểu chúng được mang đi nơi nào?

Nhưng mà Hắc Trư Vương rất là hài lòng mà thường xuyên cười đắc ý, cho nên hằng ngày trong ngọn núi này đều thấy nó chảy nước miếng mà ăn ngủ cùng linh thảo, thời gian vui vẻ nhàn hạ cứ như thế mà trải qua.

Rồi cho đến một ngày, Tiểu Hắc đang nằm sấp mà ánh mắt nhìn xa xăm như đang khó ngủ thì nghe tiếng bạo động gây xôn xao của đám Trư Yêu dưới núi, Tiểu Hắc đang nhai nhồm nhoàm miếng linh thảo cũng nhìn thoáng qua cũng giật mình mình mà đứng hẳn lên.

Nó thấy dưới ngọn núi trong rừng xa xa kia bỗng nhiên có mấy bóng dáng quái dị bay ra, chúng lượn lờ mang theo những âm hàn tử ý, đây chính là những âm linh khô lâu, đang giương nanh múa vuốt mà gào thét đi lại trong rừng rậm.