Chương 262: Chương 92: Lộ văn​

Cao Lăng Sơn mạch quả thật là khu vực hung hiểm khó lường, đặc biệt là đối với Thẩm Thạch, người đã từng đi qua Trấn Hồn Uyên còn thấy được Thái Cổ Âm Long và Vu Quỷ ẩn nấp ở đó mà nói, dãy núi kéo dài vạn dặm trước mắt này là nơi nguy hiểm nhất ở Hải Châu. Những thứ khác không nói, chỉ nói về Vu Quỷ, kỳ thực vẫn còn không biết nó sống chết ra sao, tuy ngày đó bị hắn kích phát tàn kiếm Lục Tiên cổ kiếm làm cho bị trọng thương, nhưng cuối cùng Vu Quỷ đã dùng khối thần bí hắc tinh, cứng rắn ngăn cản một chút đòn đánh trí mạng của Lục Tiên tàn kiếm rồi liều mạng chạy trốn.

Chưa biết chừng giờ này nó vẫn còn ở nơi hẻo lánh nào đó trong Cao Lăng Sơn dưỡng thương cũng nên.

Ngoài ra, mấy ngày hôm nay, một ít tin tức về Cao Lăng Sơn cũng truyền về, cho Thẩm Thạch biết, sau trận sụp đổ đại chấn, có rất nhiều quỷ vật thoát khỏi tòa Trấn Hồ Uyên, xuất hiện rải rác bên trong những dãy núi Cao Lăng, tuy hiện tại vẫn không có tin tức về việc phát hiện quỷ vật thần thông kinh thiên lợi hại nào, nhưng hiển nhiên so với trước đây, Cao Lăng Sơn lại càng thêm hung hiểm.

Nhưng tất cả những điều đó cũng không thể ngăn cản quyết tâm tiến tới Cao Lăng Sơn của Thẩm Thạch, nhiều nhất cũng chỉ làm cho hắn chuẩn bị kĩ càng hơn mà thôi.

Bởi vì có túi Như Ý vốn là tiên gia pháp khí, nên rất nhiều những vật dụng quan trọng, cần thiết phải mang theo bên mình, đều trở nên vô cùng thuận tiện, ít nhất lúc này những đồ vật quan trọng nhất đều được Thẩm Thạch mang bên người. Ngoài hai mươi bảy tấm phù lục cấp hai hắn mới chế thành gần đây, hắn còn mua thêm rất nhiều Hoàng Phù Chỉ, chế ra nhiều thêm nữa Phù lục cấp một mang theo bên cạnh, thêm nữa, để phòng ngừa vạn nhất, sau khi do dự, trước khi hạ núi hắn còn tới Linh Dược Điện trên Quan Hải Thai mua thêm vài phần dưỡng khí hồi nguyên Đan mang theo, hơn nữa một tháng này, mỗi ngày đều tu luyện không ngừng, đến thời điểm chuẩn bị xuất phát liền phát hiện trong túi Như Ý của mình rải rác không còn bao nhiêu Linh tinh.

Quả thật là tiền tới nhanh mà đi cũng nhanh!

Ngoài trừ Linh tinh, Đan dược, các loại thuật pháp Phù lục, cùng với một ít ngoại vật cần thiết thường ngày, túi Như Ý Thẩm Thạch còn có hai kiện thoạt nhìn rất bình thường không có gì đặc biệt, nằm lẫn lộn bên trong, đó là một thanh tàn kiếm và một khối tinh thạch nhỏ màu đen.

Lai lịch của hai đồ vật này chính là hai kiện đồ vật đã đại phát thần uy tại trấn Hồn Uyên ngày đó, nhưng từ khi Thẩm Thạch đạt được mang ra Trấn Hồn Uyên, dường như chúng đã tiêu hao hết linh lực, hoặc vì nguyên nhân nào khác, đã hoàn toàn mất đi tất cả lực lượng, trở nên bình thường không có gì đặc biệt, mặc cho Thẩm Thạch thăm dò thế nào cũng không có động tĩnh gì, khiến cho Thẩm Thạch vốn ôm kỳ vọng rất lớn lại phải ủ rũ.

Tuy là nhìn như vô dụng, nhưng vứt bỏ là không thể nào, hơn nữa đồ vật trọng yếu như vậy Thẩm Thạch cũng không yên tâm khi không để bên người, cho nên dứt khoát giữ ở trong túi Như Ý mang đi.

Thẩm Thạch nhớ tới ngày đó đã cùng Tôn Hữu nói chuyện với nhau, cho nên, trước khi đi hắn cố ý đến động phủ của Tôn Hữu gặp hắn, hỏi xem Tôn Hữu có muốn cùng mình đến Cao Lăng Sơn không?

Tôn Hữu liên tục do dự, cuối cùng ngượng ngùng gượng cười, lắp bắp không nói nên lời, Thẩm Thạch liền hiểu được ý của hắn, cười mắng một câu, thực sự cũng không để trong lòng. Kỳ thực trước khi đến hắn cũng từng nghĩ qua, nếu mình là Tôn Hữu, có gia thế, hoàn cảnh như vậy, có thể yên ổn tu hành, tất nhiên cũng sẽ không tùy ý mạo hiểm, huống chi, theo như tin tức truyền về, hiện nay Cao Lăng Sơn là nơi quỷ vật yêu thú hoành hành, so với ngày xưa lại càng hung hiểm hơn.

Cuối cùng, Thẩm Thạch vẫn là một mình đi xuống Kim Hồng sơn, Trên Thương Hải, hàn phong thổi qua mạnh mẽ làm lay động vạt áo của hắn, trong gió biển ấy, hắn một mình bước lên chiếc thuyền khai mở hướng đại lục Hải Châu.

Không có người tới đưa tiễn hắn, mỗi người đều có con đường riêng phải đi, con đường tu hành vốn nhiều gian khó và dài đằng đẵng, làm sao có thể lo lắng ràng buộc nhiều như vậy?

Chỉ là, dưới ánh mặt trời, trên Quan Hải Đài ngày hôm nay, có ai biết được có hay không một người im lặng dựa vào cột, nhìn về phương xa?

Mỗi lần chia ly, có phải hay không đó là lần vĩnh biệt?

Chìm đắm trong những suy nghĩ vấn vương, đáy lòng sâu kín bồi hồi, lại không biết ai có thể thấu hiểu?

Đi thuyền vượt qua Thương Hải, một đường đi vào Lưu Vân Thành, Thẩm Thạch không muốn trì hoãn trong thành, tuy nhiên lúc vào thành hắn nhớ tới những sự tình liên quan tới Hậu gia, nên có vài phần muốn tới nhìn xem Hậu gia đại trạch, nhưng ý niệm này cũng không quá mãnh liệt, tưởng niệm về Tiểu Hắc rất nhanh đax áp đi ý nghĩ này, cho nên cuối cùng hắn vẫn trực tiếp đi tới chỗ truyền tống trận trong thành, nộp Linh tinh sau đó truyền tống tới Cao Lăng thành.

Một lần nữa tới tòa đại thành này sau hơn một tháng, rõ ràng cảm giác được cảnh tượng náo nhiệt của tòa thành trì này không hề vì trận đại chấn sụp đổ trong núi mà giảm bớt, ngược lại, thậm chí trông như hưng thịnh hơn. Nhân số tu sĩ lui tới trong thành càng đông hơn, hơn nữa có thể rõ ràng nhìn ra được, xuất thân tông phái của các tu sĩ tăng lên ít nhất là gấp đôi so với khi xưa.

Nguyên do của việc này không nói cũng biết, thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, cho dù là danh môn đại phái cũng không ngoại lệ, Thẩm Thạch cũng không có thấy hình bóng các đệ tử của Lăng Tiêu tông, nhưng hắn khẳng định là Lăng Tiêu tông đã sớm phái người tới đây dò xét rồi, hơn nữa dù là nhân số hay thân phận đạo hạnh đều không thể khinh thường, dù sao ngày đó hắn cũng được chính Đỗ Thiết Kiếm cứu về Kim Hồng Sơn.

Hải Châu chính là đệ nhất lục địa ở phía nam, tu sĩ vô số, môn phái tu chân lớn, nhỏ ở đây số lượng cũng kinh người, nhưng đã có Lăng Tiêu tông, một trong những “Tứ Chính” nổi tiếng thiên hạ ở đây, rất nhiều người không biết là cố ý hay vô tình đều cho rằng Hải Châu là địa bàn của Lăng Tiêu tông, có lẽ ngay trong Lăng Tiêu tông cũng không ít người nghĩ như vậy.

Thẩm Thạch nội tâm vừa suy nghĩ như vậy, vừa lững thững đi trong thành Cao Lăng. Lúc trước khi xuống núi, đang còn ở Lăng Tiêu tông, tâm tình hắn cấp bách hận không thể vừa bước một bước là đến được Cao Lăng thành lại một bước trực tiếp tới Cao Lăng Sơn, nhưng khi đến đây rồi, đáy lòng Thẩm Thạch lại phát sinh thêm vài phần do dự, phân vân không biết mình nên trực tiếp ra khỏi thành lên núi, hay tại trong thành tìm hiểu một chút tin tức trước?

Dù sao thời gian cũng đã qua hơn một tháng, tình thế trong Cao Lăng Sơn đã thay đổi, sau khi đại chấn sụp đổ phần đông quỷ vật đã thoát ra, làm cho tình hình trong núi càng thêm hung hiểm, so với lúc trước hắn tới đã hoàn toàn khác nhau. Nhưng quan trọng nhất là, đến nơi này Thẩm Thạch mới phát hiện, dường như chính mình cũng không biết đi tìm Tiểu Hắc như thế nào?

Cao Lĩnh sơn mạch kéo dài vạn dặm, địa vực rộng rãi lớn vô cùng, nếu muốn tìm từng cái một tuyệt đối là không có khả năng, sơn mạch rộng lớn như vậy, muốn tìm được Tiểu Hắc Trư thật không khác gì mò kim đáy biển. Tuy hắn đã từng nghĩ sẽ trực tiếp đi tới nơi Trấn Hồn Uyên sụp đổ tìm kiếm, nhưng hơn một tháng đi qua, không nói đến chỗ đó đã hoàn toàn thay đổi, Tiểu Hắc có ngây ngốc đợi ở đó hay không cũng là vấn đề.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Thạch cuối cùng vẫn quyết định lên núi tìm kiếm, bởi vì rất nhanh hắn đã nghĩ thông suốt một việc, nếu mình muốn tìm chính là một người thì còn có thể, nghe ngóng tin tức có lẽ còn có hy vọng mong manh, nhưng nếu như muốn tìm chỉ là một Tiểu trư bình thường…Thế cục hỗn loạn như vậy, không có khả năng có người chú ý đến.

Tâm niệm đã định, hắn liền đi về hướng ra bên ngoài thành, mắt thấy cửa thành phía trước dần dần rõ ràng, trên con đường hắn đang đi, những tu sĩ đi cùng hướng ra khỏi thành cũng không ít, kết bạn đi cũng có, một mình độc hành cũng không ít, thỉnh thoảng bên tai còn nghe được một ít những lời nói của các tu sĩ nói chuyện phiếm với nhau, đại đa số đều liên quan tới những lời đồn về dị biến trong Cao Lăng Sơn, xem ra đa số các tu sĩ dọc con đường này đều vì toan tính những bảo tàng hư vô mờ mịt trong núi sâu kia.

Thẩm Thạch tiện tay sờ soạng một chút lên túi Như Ý ở bên hông, mặc dù còn cách phần ngoài của cái túi, không cảm giác được gì, nhưng trong đầu hắn vẫn hiện ra bộ dáng của chuôi Lục Tiên tàn kiếm, nghĩ thầm, không biết chuôi kiếm mẻ này có tính là bảo vật bọn họ muốn tìm kiếm hay không?

Đúng lúc này, phía sau hắn bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, mang theo vài phần phàn nàn, nói: “Trần sư huynh, những điều ta nói đều là sự thật, chẳng lẽ ngươi lại không tin ta?”

Một âm thanh hào phóng “Xùy~~” cười một tiếng, mang theo vài phần không cho là đúng nói: “Lão tử cũng không phải con nít ba tuổi, tin ngươi mới là lạ.”

Người lên tiếng đầu tiên vội la lên: “Ta lừa ngươi làm cái gì, những điều ta nói đều là lời nói thật. Vài ngày trước ta bị lạc đường trong núi, vô ý tiến vào phiến rừng sâu, thật sự thấy được một đoàn yêu thú Dã Trư không biết tại sao lại tụ cùng một chỗ, cố gắng cùng với yêu thú cao cấp khác liều chết tư đấu mà.”

Người phát ra hào phóng thanh âm, hiển nhiên vẫn còn không tin, cười khẩy nói: “Đó là ngươi sợ tới mức hoa mắt, lão tử đã lớn như vậy, tu hành cũng lâu như vậy, xem qua yêu thú không có một ngàn cũng hơn bảy tám trăm, chưng từng nghe nói qua Trư Yêu vốn yếu nhất lại dám địch cùng cao cấp yêu thú hung hãn, chỉ cần thấy hung thú như Ám Vương Hổ, tất cả các Trư Yêu hoặc là chạy, hoặc là bị dọa cho ngồi phịch tại chỗ chờ bị ăn thịt, chưa từng có ngoại lệ.”

Người sư đệ mới đầu trệ một chút, dường như không biết nói thế nào, sau một lúc lâu ngượng ngập nói: “A…Thôi bỏ đi, kỳ thật trước kia ta thường thấy cũng là như vậy, nhưng sư huynh, ngươi hãy nghe ta nói, lần này ta thực sự trùng hợp thấy được cảnh tượng kỳ lạ. Nếu không ngươi theo ta tới phiến rừng sâu kia xem, có lẽ, có lẽ sẽ có thu hoạch gì đó?

Thẩm Thạch lắc đầu, nghĩ thầm lời này nghe thật sự là không đáng tin cậy, quả nhiên là sau đó vị Trần sư huynh hừ một tiếng, nói: “Ta muốn vào núi tầm bảo, làm gì có thời gian cùng ngươi đi dạo, đi vào trong đó làm gì, Trư Yêu nhiều nên chúng ta chạy tới xem heo sao?”

Tâm trạng Thẩm Thạch tuy đang nặng nề, nhưng nghe đến câu cuối vẫn không khỏi mỉm cười, nghĩ thầm, vị Trần sư huynh này nói chuyện có chút ý tứ, mà vị sư đệ kia nhất thời cũng không phản bác được, nói: “Cũng không phải, cái này, cái này…” Nghĩ một lát, hắn bỗng nhiên lại nói, “Đúng rồi, hình như ngày đó ta nhìn thấy phía trước bầy heo, tựa hồ có một con Hắc Trư không bình thường, dường như là đầu lĩnh, mang theo trăm ngàn yêu thú Dã Trư tư đấu cùng những yêu thú cấp cao, có lẽ, có lẽ đó là một con…”

Sau đó Thẩm Thạch bỗng nhiên không nghe được nữa, một khắc này trong đầu hắn tựa hồ “ông” một tiếng, chỉ còn mấy chữ quanh quẩn gào thét:

“…Một con Hắc Trư, một con Hắc Trư, tựa hồ có một con không phải Hắc Trư bình thường!”

Hắn bỗng nhiên quay người, đưa mắt về phía sau lưng, hướng về phía hai người nói chuyện kia, liền thấy cách không xa phía sau mình, có hai người đang đi tới, người trẻ nhìn xấu xí nhưng thập phần lanh lợi, hai tay đang vung vẩy, nước miếng tung bay, hướng vị sư huynh kia nói, xem ra là muốn cố gắng thuyết phục hắn, vị Trần sư huynh kia là một đại hán có râu quai nón, vẻ mặt khinh thường nhìn sư đệ, hiển nhiên đối với những lời của sư đệ không mấy hứng thú.

Nhưng ánh mắt Thẩm Thạch thời khắc này lại rơi vào trên người trẻ tuổi đang có thần sắc cấp bách kia, bước một bước về phía trước, hướng về phía hắn muốn mở miệng hỏi thăm, cử động của Thẩm Thạch rất nhanh được hai sư huynh đệ kia nhận ra, đồng thời quay đầu nhìn lại.

Nhưng khi Thẩm Thạch đang muốn vội vàng mở miệng, bỗng nhiên bên cạnh hắn đột nhiên có người bước ra đứng chắn giữa Thẩm Thạch và hai người kia, một thân hình cao lớn che trước mắt Thẩm Thạch.

“Hai vị hữu lễ.” Một thanh âm nam tử vang lên từ trên người đang đưa lưng về phía Thẩm Thạch, đối với hai sư huynh đệ kia chắp tay, sau đó mang thêm vài phần khách khí, nói, “Tại hạ Sơn Hùng Đường Giải Phi Quang, ngẫu nhiên nghe thấy vừa rồi vị nhân huynh đây nói về sự tình Dã Trư đấu hung thú, ta có chút hiếu kỳ, xin huynh đài chỉ điểm đôi chút được không?