Chương 173: Thành Đoạn Nguyệt

Quyển 2: Trúc Diệp Thanh

Chương 3: Thành Đoạn Nguyệt

Ở Hồng Mông chư giới, trong “ Hồng Mông dược điển” do đại thương hội đứng đầu là Thần Tiên Hội phát hành, “Tử Tâm Thảo” được xếp vào loại Linh thảo ẩn chứa linh lực có nhiều công dụng, đây là Linh thảo nhất phẩm bình thường chứ cũng không có gì đặc biệt hay hiếm thấy, khu vực phân bố lại rộng lớn, mặt khác các cửa hàng bán Linh tài trong thành lớn đều có.

Về phần công dụng của nó chủ yếu dùng để luyện chế các loại đan dược sơ cấp. Theo Thẩm Thạch biết, ít nhất cũng có bốn năm loại công thức luyện đan cần đến nguyên liệu Tử Tâm Thảo. Chính vì lẽ đó nên trong Tu Chân giới ngày nay loại Linh thảo này cũng được dùng tương đối phổ biến.

Thẩm Thạch suy nghĩ một lúc rồi đưa tay nắm lấy nửa cây Tử Tâm Thảo còn lại lôi ra khỏi miệng Tiểu Trư. Tiểu Hắc Trư bỗng trở nên khẩn trương, miệng cắn thật chặt không chịu nhả ra, đôi mắt nhỏ lấp lánh nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, bộ dạng như gặp đại địch.

Thẩm Thạch tức giận nói: “ Nhả ra, ta chỉ lấy xem qua chứ ai thèm tranh giành cái thứ nát nhừ này với ngươi, xem xong ta sẽ trả lại cho ngươi!”.

Tiểu Hắc Trư lập tức vui vẻ trở lại rồi há miệng ra.

Thẩm Thạch cầm cây Linh thảo lên chăm chú quan sát, tuy nó đã bị nhai mất một nửa nhưng nhờ ngoại hình và cành lá còn sót lại hắn khẳng định đây chính là Linh thảo nhất phẩm Tử Tâm Thảo.

Trong khi Thẩm Thạch đang đánh giá cây Linh thảo thì Tiểu Hắc Trư ở bên cạnh sốt ruột không nhịn được đã áp sát vào chân của hắn mà dụi dụi. Thẩm Thạch cúi đầu nhìn nó rồi ném trả cây Linh thảo, Tiểu Hắc Trư liền há miệng ngậm lấy, tiếp tục vui vẻ nhấm nháp.

Không biết từ lúc nào con heo này lại có biểu hiện kỳ lạ vậy nhỉ…

Thẩm Thạch khẽ nhíu mày suy nghĩ rồi nhìn Tiểu Hắc Trư đang vô cùng vui vẻ và hưng phấn. Mấy ngày qua, sau khi hai bộ tộc Thanh Xà và Hắc Phượng khai chiến, hết chuyện này rồi lại đến chuyện khác xảy đến, giống như một cơn bão tố tràn qua làm cho Thẩm Thạch không kịp nhận thức hết được các sự việc. Trong lúc này không phải hắn hoàn toàn không phát hiện ra sự dị thường của Tiểu Trư, nhưng quả thực việc trọng yếu hơn lại quá nhiều khiến hắn cũng ít chú ý đến nó.

Bây giờ nhớ lại hắn mới nhận ra những phát sinh kỳ lạ trên người Tiểu Trư có lẽ xuất hiện sau khi nó nuốt hạt châu đầu tiên. Từ lúc đó nó bắt đầu tham ngủ, thích ăn ngon, tính tình cũng chậm rãi thay đổi và đặc biệt đã nảy sinh vấn đề về thức ăn của nó. Trước đây Tiểu Trư cũng giống như các yêu thú khác, mỗi lần ăn thịt đều vui vẻ thoải mái, nhưng về sau càng ngày ăn lại càng ít, cho tới lúc đến Quy Nguyên giới, không biết như thế nào tiểu gia hỏa này lại nuốt viên châu thứ hai, cũng chính là Thiên Phạm Cổ Châu.

Đến tột cùng là cái loại huyết mạch yêu thú gì mà một con heo lại thích ăn hạt châu đây…

Cẩn thận nghĩ lại, hắn thấy mấy ngày vừa qua Tiểu Trư thật sự chưa ăn gì. Hôm nay nhìn thái độ của nó có lẽ Tiểu Hắc Trư đã hoàn toàn xem thường thức ăn là thịt, ngược lại nó vô cùng yêu thích các loại đồ ẩn chứa linh lực, bất kể là Linh tinh hay Linh thảo…

Chẳng lẽ từ đây về sau thứ duy nhất nó muốn ăn đều là Linh tài sao…Trong lòng Thẩm Thạch đột nhiên xẹt qua một suy nghĩ đáng sợ làm cho da đầu của hắn tê dại. Trong Tu Chân giới, nếu là vật ẩn chứa linh lực thì đa số đều là Linh tài hữu dụng và có giá trị khác nhau. Sau này nếu Tiểu Hắc Trư lấy Linh thảo làm thức ăn, cái này…Coi như không phải trực tiếp ăn Linh tinh nhưng cũng đâu khác gì Linh tinh chứ.

Làm sao mình có thể nuôi nổi con heo này đây!

Thẩm Thạch trợn mắt nhìn nó, Tiểu Hắc Trư hình như cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân nên ngẩng đầu lên, vừa nhai Linh thảo vừa nhếch miệng ra vẻ nịnh nọt, lấy đầu dụi vào chân hắn vài cái.

Thẩm Thạch hừ một tiếng đưa tay nắm lấy hai chân trước của Tiểu Hắc Trư rồi giơ lên. Thân thể nó bị treo lơ lửng trong không trung, miệng kêu hai tiếng “ ư ư”, mắt nhìn chủ nhân tỏ ra khó hiểu.

Thẩm Thạch xem xét trên dưới cơ thể của nó rồi khẽ lắc đầu khẽ lẩm bẩm: “ Cũng không có gì khác thường, chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?”.

Tiểu Hắc Trư nghiêng đầu ngó Thẩm Thạch, trong khoảnh khắc bất chợt Thẩm Thạch thấy đôi mắt của Tiểu Hắc Trư hơi khác thường, mắt bên phải hiện lên một tia sáng kỳ lạ có ba màu xanh, vàng và tím, còn mắt bên trái lại là một mảnh tối tăm mờ mịt như có sương mù che phủ khiến hắn không nhìn rõ được.

Thẩm Thạch cả kinh chăm chú nhìn lại, nhưng lúc này hai mắt của Tiểu Hắc Trư đã khôi phục trạng thái bình thường như chưa có gì xảy ra. Hắn nhíu mày nhìn thêm một lúc nữa nhưng mãi cho đến khi Tiểu Hắc Trư đã ăn sạch sẽ gốc Tử Tâm Thảo mà hắn cũng chẳng phát hiện được điểm nào khác lạ, đành phải nhẹ nhàng đặt Tiểu Trư xuống.

Sau một lúc trầm tư, Thẩm Thạch gượng cười nghĩ thầm, sự việc lạ lùng thế này sợ rằng trăm năm khó gặp, riêng về nguồn gốc xuất thân từ Yêu giới của nó cũng tuyệt đối không thể tiết lộ với kẻ khác. Trước mắt đành mặc kệ vậy, đi bước nào tính bước đó, dù sao sau khi nuốt hai hạt châu nhìn nó bây giờ hình như cũng chẳng có hại gì, ngược lại càng linh hoạt và vui vẻ hơn trước kia.

Dẫn theo Tiểu Trư, Thẩm Thạch tiếp tục đi thẳng về phía trước, trên đường đi dường như Tiểu Hắc Trư vô cùng thoải mái và có vẻ rất thích thảo nguyên rộng lớn này, thỉnh thoảng nó chạy đến một bụi cỏ dại lăn qua lăn lại đùa nghịch ầm ĩ, có lúc lại bạo gan đuổi theo những con ong hay con bướm hoang rồi mất dạng trong lùm cây nào đó, thế nhưng cũng chỉ một lúc sau nó sẽ đuổi theo Thẩm Thạch, đi bên cạnh hắn như không muốn rời xa người chủ nhân này.

Một người một heo cứ thế rời đi, khoảng nửa canh giờ sau rút cuộc Thẩm Thạch cũng thấy trước mặt xuất hiện một con đường lớn bắt đầu từ điểm cuối của thảo nguyên rồi chạy dài về phía trước, đứng ở đây đã có thể nhìn thấy hình dáng lờ mờ của một tòa thành trì to lớn.

Kia chắc là thành Đoạn Nguyệt rồi.

Trông về phương xa, Thẩm Thạch khẽ hít vào một hơi như có vẻ tư lự rồi quay đầu nhìn lại phía sau lưng mình, con đường hắn vừa đi qua đã lặng lẽ biến mất trong cỏ cây hoang dại, dòng sông nhỏ, thôn trang và cả cánh rừng lúc này cũng đã khuất xa khỏi tầm mắt.

Thẩm Thạch có chút buồn bã nhưng sau đó vẫn dơ hai tay xoa xoa khuôn mặt như muốn lấy lại tinh thần, hắn nhìn về phía tòa thành ở phương xa bỗng nhiên thở hắt ra rồi cất bước đi.

Tiểu Hắc Trư khẽ hừ hừ mấy tiếng theo sát bên chân của hắn, trời cao đất rộng, dưới bầu trời xanh chim kêu hoa nở, trên đường lớn Thẩm Thạch và Tiểu Hắc Trư cứ một mạch tiến thẳng về phía trước.

Đã có mục tiêu để hướng tới nên trên đường đi tâm trạng Thẩm Thạch cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, đặc biệt là hình dáng mơ hồ lúc trước của tòa thành trì kia theo từng bước chân Thẩm Thạch đã dần dần hiện rõ từng chút một, điều này làm hắn có cảm giác khuây khỏa phần nào.

Càng đến gần thành Đoạn Nguyệt thì trên đường lớn cũng bắt đầu xuất hiện người qua lại, theo quan sát của Thẩm Thạch trong số những người này có cả phàm nhân và tu sĩ, họ đi thành một lối riêng, không làm phiền lẫn nhau.

Một cảm giác quen thuộc và thân thương bỗng dâng lên trong lòng Thẩm Thạch, ba năm hắn ở Yêu giới cũng chưa từng có cảm giác này, giờ đây đi bên cạnh đồng tộc của mình, mặc kệ họ là phàm nhân hay tu sĩ cũng đều mang lại cho hắn cảm giác an tâm và thoải mái. Có lẽ, đây mới chính là nguyên do mà hắn ngày đêm chờ đợi và mong mỏi được trở về Nhân tộc sao!

Thẩm Thạch mang trong lòng sự vui sướng dẫn theo Tiểu Hắc Trư đến bên ngoài thành Đoạn Nguyệt.

Thành Đoạn Nguyệt sừng sững và oai phong được xây dựng trên một khu vực bằng phẳng, bốn phía đều là thảo nguyên hoang dã mênh mông, có thể nói trong phạm vi ngàn dặm quanh đây thành Đoạn Nguyệt chính là điểm trọng tâm. Trên tường thành cao hơn mười trượng có vài tên lính canh đi tới đi lui nhưng dưới cổng thành đang mở rộng lại không thấy một ai, tất cả mọi người đều tự do ra vào mà không có bất kỳ sự trói buộc nào.

Đến được nơi này Thẩm Thạch càng cảm nhận rõ nhân khí nồng đượm thêm rất nhiều, mắt nhìn tai nghe, chỗ nào cũng thấy cảnh tượng náo nhiệt, người đi lại trên đường đông đúc, trong đó có không ít các tu sĩ thân mang đạo hạnh, xem ra ở cái dị giới xa xôi bên ngoài Hồng Mông chủ giới này lực lượng tu sĩ tán tu và đệ tử của các tông phái cũng được phân bố với số lượng đông đảo.

Từ góc độ khác mà nói, đây có lẽ là thời kỳ hoàng kim của Nhân tộc.

Thẩm Thạch cũng không nghĩ quá nhiều, sau ba năm bị vây khốn ở Yêu giới phải rất vất vả mới trở về được Nhân giới, giờ phút này hắn chẳng khác gì một đứa con nít vừa ở trên núi cao xuống thành thị mang theo khát vọng mãnh liệt cái gì cũng muốn biết, muốn nghe và muốn nhìn nhiều hơn.

Thẩm Thạch đi thẳng một mạch dọc theo một con phố dài, trong dòng người náo nhiệt số lượng tu sĩ dần dần tăng lên, đồng thời cũng tương ứng xuất hiện các loại cửa hàng, rút cuộc trong lòng hắn mới thực sự có được cảm giác “ Về đến nhà”.

Giữa biển người ngược xuôi, Thẩm Thạch chợt mỉm cười như trút được gánh nặng, hắn quan sát chung quanh tùy ý chọn một cửa tiệm rồi ung dung đi vào.

Đây là một cửa hàng bình thường chủ yếu bán đan dược kiêm bán thêm một ít Linh thảo cấp thấp, bên trong cũng có mấy vị tán tu đang xem hàng, Thẩm Thạch nhìn qua chỉ thấy phần lớn là các thứ thông thường mà mình không cần nên nhanh chóng bước ra ngoài đi vào một cửa tiệm khác.

Thẩm Thạch cứ như thế thong thả và chậm rãi tìm hiểu, điều này đem lại cho hắn khá nhiều hứng thú, từ nhỏ hắn lớn lên trong Thiên Nhất Lâu vì vậy đối với bầu không khí trong những cửa hàng như thế này hắn không thấy xa lạ nữa, chỉ có điều một tòa thành ở cái nơi vắng vẻ như Quy Nguyên giới này xem như cũng rất náo nhiệt, nhân khí cường thịnh, nhưng sau khi lướt qua một vài cửa tiệm bán Linh tài cũng chỉ thấy đa số là vật phẩm cấp thấp, còn lâu mới có thể so sánh với thành Lưu Vân ở Hải Châu năm xưa.

Liền một mạch Thẩm Thạch đã dạo qua mười cửa tiệm nhưng không một tiệm nào bán tài liệu chế tác Phù lục, ngược lại có một tiệm lại bán Phù lục thành phẩm nhưng mà giá cả cũng đắt kinh khủng, ví như một cái Phù lục Hỏa Cầu Thuật treo giá là ba viên Linh tinh, việc này khiến cho kẻ ba năm nay không nhìn thấy Linh thạch như hắn thiếu chút nữa buột miệng: Ta làm một trăm cái rồi bán cho các ngươi a!

Đương nhiên chuyện này không thể nào xảy ra rồi, với tình hình thực tế của hắn bây giờ không có Phù bút, Phù chỉ thì sao chủ tiệm có thể mua Phù lục của hắn với giá cao được, loại Phù lục này treo lên để bắt chẹt những tu sĩ tán tu khốn khổ mà thôi.

Xem thêm hai cửa tiệm nữa nhưng Thẩm Thạch cũng không tìm được chỗ nào bán Phù chỉ và Phù bút, trong lúc nhất thời khiến hắn hơi bối rối, hiện tại thuật pháp Ngũ Hành và Phù lục chính là thủ đoạn phòng thân mạnh nhất của hắn, sau khi cùng Tiền Nghĩa đánh một trận sống chết thì tất cả Vu phù mang về từ Yêu giới đều đã sử dụng gần hết, bây giờ vạn nhất xảy ra tranh đấu thì thực lực của hắn chỉ còn lại ba bốn phần.

Những năm gần đây, bất kể là ở Yêu giới ngày đêm sống trong lo lắng sợ hãi và tranh đấu chém giết hay sau khi trở lại Quy Nguyên giới ngẫu nhiên lâm vào trận quyết chiến kia đều làm cho Thẩm Thạch càng hiểu rằng trong Tu Chân giới nếu có khả năng thì nhất định phải bảo trì thực lực của mình ở trạng thái tốt nhất.

Nếu trong Như Ý Đại mà không có Phù lục thì hắn làm sao có thể an nhàn thoải mái đây.

Thẩm Thạch thầm tính toán trong đầu,có lẽ phải mua Phù bút, Phù chỉ rồi chế ra mấy chục cái Phù lục mang theo bên người mới yên tâm được. Bản thân hắn tu luyện Âm Dương Chú nên khi chế tác Phù lục có tỉ lệ thành công cao hơn nhiều Chế Phù Sư bình thường, tuy nhiên nhớ lại trận kịch chiến khi trước, hắn đại bộc phát các loại đấu pháp mới biết tốc độ tiêu hao Phù lục thật là….

Hắn nhịn không được cắn răng nghĩ bụng, sau này mà chiến đấu như thế thì chẳng khác nào đem từng đống Linh tinh mà ném ra ngoài hay sao.

Thẩm Thạch thở dài đem những băn khoăn này gạt ra khỏi tâm trí rồi ngẩng đầu bước đi, bất chợt hắn khẽ giật mình bởi vì trên con đường phía trước những tu sĩ tán tu bỗng nhiên xuất hiện nhiều thêm không ít, đằng trước đám người đông đúc, bên kia đường sừng sững tọa lạc một tòa lầu các to lớn, khí thế bất phàm, hoàn toàn khác biệt so với các cửa hàng ở chung quanh.

Đảo mắt liếc qua, Thẩm Thạch thấy trước cổng chính của tòa lầu các kia không biết có bao nhiêu tu sĩ ra ra vào vào vô cùng náo nhiệt, nhân khí cường thịnh, chỉ sợ tất cả các cửa hàng ở xung quanh cộng lại cũng không bằng một nhà này.

Thẩm Thạch kinh ngạc chăm chú quan sát, chỉ thấy trước cửa cái cửa hàng lớn này người qua lại đông như trẩy hội, phi thường náo nhiệt, trên cao treo một tấm biển hiệu lớn viết ba chữ to:

Thần Tiên Hội.

Thẩm Thạch lập tức hiểu ra, đồng thời có thêm vài phần bội phục. Ở một nơi xa xôi nằm ngoài Hồng Mông chủ giới như Quy Nguyên giới này, Thần Tiên Hội cũng có thể gây dựng công việc làm ăn buôn bán, điều này thật khó mà tưởng tượng nổi.

Nhìn ba chữ Thần Tiên Hội, trong lòng hắn chợt bồi hồi nhớ lại ngày mình còn nhỏ đã từng tiếp xúc với họ, mặt khác còn cùng đại thương hội này có chút khúc mắc không nói rõ ràng được, tuy nhiên nơi đây đã xuất hiện chi nhánh của Thần Tiên Hội, với thực lực của họ nhất định bên trong sẽ có đầy đủ các loại Linh tài, ví như Phù bút và Phù chỉ chắc rằng không thể thiếu.

Nghĩ tới đây, Thẩm Thạch khẽ thở phào quay đầu gọi Tiểu Hắc Trư rồi đi tới cái chi nhánh trông như hạc giữa bầy gà của Thần Tiên Hội.