Quyển 2: Trúc Diệp Thanh
Chương 2: Quái Trư
Cái Như Ý Đại này màu sắc gần như màu thanh ngọc, da lông mềm mại, vuốt tới vuốt lui cảm giác rất là thoải mái. Thoạt nhìn dễ thấy chất liệu để chế tác phẩm chất thật không kém; mà đồng thời bản thân nó cũng mơ hồ tản mát ra chút khí tức Linh lực. Hẳn là cái Như Ý Đại này tài liệu luyện chế cũng phải là Linh tài; mà chính cái cỗ khí Linh lực mơ hồ như có như không kia trước đó cũng đem linh lực của Thẩm Thạch cản lại khi hắn muốn dò xét bên trong.
Mà lần này Thẩm Thạch lần nữa dùng Linh lực tra xét Như Ý Đại nhưng lại dùng linh lực nơi khiếu huyệt mi tâm. Tại thời điểm khi vừa mới vừa dò xét đến miệng túi, Linh lực của Như Ý Đại rất nhanh chóng có phản ứng, giống như trước đó có sự bài xích. Tuy nhiên so với linh lực bình thường, tại khiếu huyệt nơi mi tâm còn một tia linh lực khác, cường đại hơn rất nhiều.
Hai luồng linh lực giằng co một lát, Thẩm Thạch bỗng nhiên chỉ cảm thấy lực cản kia như thủy triều, có lên nhưng rồi lại nhanh chóng rút đi; mà miệng Như Ý Đại lại rộng mở, khiến cho Linh lực của Thẩm Thạch dễ dàng đi vào, đem cái không gian trong đó nhìn một lần là thấy hết.
Tại thời khắc này, Thẩm Thạch thậm chí còn chưa kịp nhìn kĩ bên trong Như Ý Đại cuối cùng là vật gì, mà tâm thần hắn chỉ tràn ngập sự kinh ngạc, xen lẫn là cảm giác hưng phấn mãi không thôi.
Có thể cưỡng chế linh lực mà mở ra Như Ý Đại, điều này có thể nói rõ Linh lực trong cơ thể hắn, mà chính xác là Linh lực nơi mi tâm khiếu huyệt, bất kể là trình độ cùng cường độ đều đã bước một bước đến cánh cửa của Ngưng Nguyên Cảnh.
Dù tâm tính Thẩm thạch vốn một mực là sự kiên nhẫn cùng trầm tĩnh tính tình, dù là lúc trước cũng đã có những mơ hồ dự cảm, nhưng khi chính thức có thể xác nhận được chuyện này, hắn vẫn có chút kích động không thể tin vào chính mình, nhưng trong lòng hắn vẫn tràn đầy nghi hoặc. Trăm ngàn năm qua, Nhân tộc Tu Tiên Giới cảnh giới đạo hạnh sớm đã được vô số tiền nhân định ra một lộ trình nhất định; từng bước, từng bước một tiến giai. Con đường ấy, vốn đã là hoàn mỹ, không thể chê vào đâu được.
Thẩm Thạch từ nhỏ chính là được học cái hệ thống tu chân đó đấy. Đối với con đường nâng cao cảnh giới tu hành như đã có rễ cắm trong lòng, là tin tưởng thập phần không nghi ngờ đấy. Nhưng mà trước những sự tình kì lạ như thế này, mà còn là trực tiếp phát sinh trên bản thân hắn: rõ ràng đạo hạnh chẳng qua chỉ là ở Luyện khí cảnh, vậy mà ngoài ý muốn lại có một bộ phận linh lực trực tiếp đạt đến Ngưng Nguyên Cảnh, lại càng không phải nói đến việc trước đó có Nhân tộc tu sĩ nào lại có hai bộ phận hoàn toàn bất đồng linh lực.
Truy cứu căn nguyên, Thẩm Thạch căn bản không có bất kì kiến giải nào ngoài việc nghĩ đến Âm Dương Chú quỷ dị.
Những thần bí chú văn nơi Thất Diệp Kim Quỳ Hoa đồ án, vậy mà lại đối với chính mình khi tu hành lại tạo thành những ảnh hưởng lớn đến như thế, trong thoáng chốc, chính Thẩm Thạch cũng có chút bất an, bất quá cũng chỉ là thoáng chốc, hắn lại mang theo vài phần tự giễu lắc đầu, nghĩ thầm nếu không có tu luyện Âm Dương Chú, chỉ sợ chính mình căn bản là không thể đi đến ngày hôm nay a. Tóm lại chú văn này luyện thì cũng đã luyện rồi, ít nhất ngày thường cũng không có lộ ra chân tướng gì, như vậy tựu chung cũng có thể xem như bí mật của riêng hắn, ngày sau trở lại Lăng Tiêu Tông cần cẩn thận giữ bí mật, không để các Trưởng lão hay các Sư huynh, Sư tỷ phát hiện ra là được
Về phần trước mắt, hắn hít một hơi dài, đem những tạp niệm kia vất đi hết, bình ổn lại tinh thần, bắt đầu cẩn thận tra xét Như Ý Đai.
Đúng là phải với tư cách Ngưng Nguyên Cảnh mới có thể nắm giữ hoàn toàn cách sử dụng loại trữ vật pháp khí này, Như Ý Đại quả nhiên cùng cái Tiểu Như Ý Giới hắn mua hoàn toàn bất đồng, chỉ tính riêng không gian trong túi trữ vật, đã là lớn hơn không dưới năm lần, quy mô ấy, có thể so với non nửa gian phòng ốc a.
Mà đồ vật chứa trong cái Như Ý Đại này thì cũng không được tính là quá nhiều, Thẩm Thạch tỉ mỉ nhìn một lần nữa, phát hiện ngoại trừ mấy đồ vô dụng là quần áo cùng tạp nhâm mấy thứ, có thể dùng cho việc tu hành cũng chỉ có hai ba cái bình ngọc, xem bên trong chính là một ít đan dược. Tựa hồ tên Tiền Nghĩa tại Huyền Kiếm Môn cũng không phải là một kẻ hào phú.
Bất quá đến cuối cùng, lúc Thẩm Thạch chuẩn bị chấm dứt do xét, muốn tìm các xử lý mấy thừ đồ lẫn lộn này, chợt phát hiện cách không xa mấy bình đan dược, có một cái túi nho nhỏ, miệng túi dùng dây thừng cột, xem chừng chỉ là cái túi bình thường nhưng rốt cục không biết bên trong là thứ gì.
Thẩm Thạch trong nội tâm khẽ động, dùng Linh thức tác động, quả nhiên cũng như lúc trước sử dụng Tiểu Như Ý Giới, hắn rất dễ dàng, nhanh chóng mà đem cái túi nhỏ kia đặt vào bàn tay.
Như Ý Đại cố nhiên là túi trữ vật không gian, đồng thời cũng có thể đem sức nặng của đồ vật bỏ qua, bất quá khi đã đem ra ngoài cầm trên tay, Thẩm Thạch chỉ thấy cái túi nhỏ này có vẻ hơi nặng, đồng thời hình như bên trong có hòn đá nhỏ nhẹ nhàng chuyển động bình thường, phát ra một thanh âm thanh thúy.
Thẩm Thạch khóe miệng có chút hé mở, nhìn chằm chằm vào cái túi này một hồi, chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên có chút kích động, lúc sau khi tâm tình đã bình tĩnh trở lại, hắn nhẹ nhàng mở túi ra.
Một hào quang sáng chói, xinh đẹp từ trong chiếc túi chiếu ra, ôn hòa mà lại chứa vài phần mộng ảo, soi lên mặt hắn; Thẩm Thạch kinh ngạc mà nhìn cái túi này. Cả một đám mấy viên đá long lanh óng ánh khiến tay hắn có chút run rẩy.
Linh Tinh.
Ba năm qua hắn thân tại Yêu Giới, thứ mà hắn ngày nhớ đêm mong, khát vọng nhất chính mấy viên đá nhỏ óng ánh long lanh này chứ còn gì khác.
Ba năm rồi, trọn vẹn ba năm ròi, ba năm qua rõ ràng hắn có thể tu luyện một mạch đến Luyện khí cảnh đỉnh phong, khoản các tới Ngưng Nguyên Cảnh hẳn chỉ là một bước ngắn, lại chỉ vì tại Yêu Giới không có linh tính, hắn đành chịu chết mà dậm chân tại Luyện Khí cảnh, đối với tu sĩ mà nói, loại thống khổ này thật khó để hình dung.
Mà bây giờ, chút ít linh tinh hào quang lập lòe, Thẩm Thạch rút cuộc cũng cảm giác được, chính mình đã về đến Nhân giới, lại có thể lần nữa bắt đầu tu luyện a.
Hắn cắn rang, bình phục rồi tự thấy mình một chút đó tâm tình đã kích động, liền thở dài, sau đó cẩn thận đếm, tổng cộng là hai mươi ba khối linh tinh.
Số này có thể không tính là ít, nhưng hiển nhiên cũng chẳng là nhiều, đặc biệt đối với Ngưng Nguyên Cảnh tu sĩ mà nói, bọn hắn lúc tu luyện hao phí linh tinh so với Luyện Khí Cảnh là rất nhiều, cho nên nếu so ra với thân phận của Tiền Nghĩa, hẳn ra hơi ít. Xem ra kẻ này tại Huyền Kiếm môn, xác thực là không được tốt lắm.
Thẩm Thạch sau đó lại lần nữa cẩn thận kiểm tra lần nữa Như Ý Đại, xác định không còn bỏ sót thứ gì, liền tại nơi đây cái mảnh xa xôi chi địa này mà lấy ra chồng chất đồ vật rồi phất tay gọi ra một cái hỏa cầu, đốt hết cái đống lẫn lộn ấy.
Nhìn ánh lửa nhanh chóng bùng lớn, đem những vật kia đốt cháy nhanh chóng, Thẩm Thạch trầm ngâm một chút, đưa ta ném ra, ngoài cái kia hai mươi ba viên linh tinh thì toàn bộ, kể cả mấy lọ đan dược và cái túi chứa linh tinh, hắn đều cho hóa thành to bụi hết.
Tất cả mọi đồ vật, dưới ngọn lửa nóng hơn bình thương của hỏa diễm Ngũ Hành thuật pháp dần dần hóa thành hư vô, sau đó Thẩm Thạch đi đến một bên, bắt đầu kiểm kê những vật phẩm bên mình, lấy ra những vật có ích, đem để cả vào Như Ý Đại.
Đầu tiên tự nhiên là trọng yếu nhất cùng bí ẩn nhất mấy thứ: Âm Dương chú quyển trục cùng mảnh da ghi chép Vu thuật, kế tiếp là một số ít không đồng dạng tài liệu khác, phần lớn là mấy thứ dùng chế tác Vu phù, bất quá tại Yêu Giới không có pháp khí trữ vật, Tiểu Như Ý Giới mang theo lúc trước thì đã hư hao từ lâu, chỉ có thể tùy thân mang theo mấy cái túi bình thường, nên các tài liệu nói chung là không nhiều lắm.
Trừ việc đó ra, hắn vốn có sẵn rất nhiều Vu phù, nhưng hôm qua cùng Tiền Nghĩa sinh tử chiến, vì cầu thắng, Vu phù hắn dùng tựa như phá của, dốc sức liều mạng, hết cái này đến cái khác không có ngừng, cái đấu pháp vừa tiêu hao, vừa liều lĩnh ấy làm cho trận chiến dù trong thời gian ngắn ngủi, cũng đủ đem toàn bộ vu phù của hắn tiêu hao hết.
Xem ra chờ đến khi đến Đoạn Nguyệt thành, có lẽ hắn nên đi tìm mây cái cửa hàng bán tài liệu tu chân, mua một ít tài liệu chế tác Phù Lục. Bất quá như vậy cũng tốt, Nhân tọc vẫn là thông dụng phù lục, Vu phù dù sao cũng có chút chướng mắt, vạn nhất bị người ta nhing thấy chút dấu vết thì thật là phiền toái.
Trong nội tâm nghĩ đến thế nhưng mà tay Thẩm Thạch cũng khong có ngừng lại, đem từng kiện bảo vật lần lượt bỏ vào Như Ý Đại, bất quá tính toán thoáng một lát, Thẩm Thạch âm thầm lắc đầu cười khổ, chính mình một thân tới đây, ngoại trừ hai mươi ba viên linh tinh kia, hầu như không có gì đáng giá cả, có vật có chút giá trị là Âm Dương Chú thì không thể để lộ a.
Cảnh ngộ này, so ngược về ba năm trước khi chính mình từ Thanh Ngư đảo rời đi, thật càng thêm thất vọng vài phần a.
Một lát sau, các thứ đồ vật đều đã được xếp đặt đâu ra đấy, nay đã có một cái túi đựng đồ thuận tiện rồi, Thẩm Thạch cảm giác mình như nhẹ nhõm đi rất nhiều. Cùng lúc đó, trong lòng hắn bỗng nhiên một hồi xúc động, tiện tay từ Như Ý Đại lấy ra một viên linh tinh, nhìn ánh sáng chan hòa, ôn nhu, một chút kích động lại lần nữa khó ức chế biểu lộ ra ngoài.
Ba năm rồi, như thế nào đi nữa liền bắt đầu tu luyện lại…
“A…a…a…”(cảm giác yomost)
Đột nhiên dưới chân hắn có chút động tĩnh, Thẩm Thạch cúi đầu nhìn xuống. Tiểu Hắc Trư bên cạnh hắn nãy giờ vẫn yên tĩnh chơi đùa chẳng biết vì sao chạy lại sát chân hắn, ngẩng đầu nhìn, miệng thì hừ hừ gọi không ngừng.
Thẩm Thạch ngồi xổm xuống, nghe nó kêu vài tiến, lại nhìn thần sắc Tiểu Hắc Trư, rồi mở miệng hỏi: “Đói bụng a?”
Tiểu Hắc Trư gật đầu như bằm tỏi, đầu lưỡi còn vươn ra nửa đoạn, liềm một cái cả lòng bàn tay hắn.
Thẩm Thạch trầm ngâm một lát, nhớ rõ vừa rồi cất trong Như Ý Đại tựa hồ có chút thịt khô. Khi còn trong Yêu Giới, không có Linh tinh bổ sung để tu luyện, chỉ có thể ăn thịt đỡ đói, mấy thứ này sau này đương nhiên không cần nữa, liền toàn bộ đem ra, bày trước mặt Tiểu Hắc Trư cười nói: “ Ăn đi, hôm nay cho ngươi ăn no a”
Tiểu Hắc Trư cúi đầu liếc nhìn mấy miếng thịt khô trên mặt đất, duỗi một chân ra rồi thoáng một phát, đem chúng quét qua một bên, bộ dạng chẳng thèm ngó tới.
Thẩm Thạch ngạc nhiên nói:”Làm sao vậy?”
Tiểu Hắc Trư kêu hưm…hưm… mấy tiếng, con mắt liếc về tay trái của hắn, cào cào tay mở ra năm ngón, nhìn viên linh tinh sáng long lanh hau háu.
Tiểu Hắc Trư ngao ô…ooo một tiếng, chồm tới, há to miệng, mước miếng chảy ròng ròng.
“BA~!” Một tiếng giòn vang. Thẩm Thạch một bàn tay vỗ vào ót Tiểu Hắc Trư, đem nó đánh ngã lăn quay ra đất. Tiểu Hắc Trư ô ô hừ hai tiếng, duỗi ra một cái móng heo gãi gãi đầu, ánh mắt đầy phiền muộn nhìn về phía Thẩm Thạch.
“Đừng có nhìn miếng linh tinh này như vậy chứ!” Thẩm Thạch quả quyết nói, mà thực ra mà nói, linh tinh đối với Thẩm Thạch hôm nay thực là một thứ quý giá, hắn vất vả chịu đựng ba năm mới được nhìn, được cầm trong tay, làm sao lại có thể để cho đầu Tiểu Trư này ăn như vậy chứ
“Ngươi xem ngươi đi a, hiện tại như thế nào mà càng ngày càng cổ quái!” Thẩm Thạch trừng trừng nhìn Tiểu Hắc Trư, giọng điệu có ve oán hận mà nói,”Hảo a, hảo a, con heo này, đồ nên ăn thì không ăn, mà lại đi ăn mấy thứ đồ vật kì quái a. Vốn đã ăn mất hạt châu của ta, ách, một viên không đủ mà trước sau là hai viên đó a…Hai viên châu kia lai lịch bất phàm ngươi biết không? Ta vốn còn muốn lấy… Được rồi, những cái trước kia không nói đến nữa , hiện tại thì cũng thật là hảo a, rõ ràng nay còn muốn ăn linh tinh a, ngươi không sợ nuốt vào sẽ đau bụng sao?”
Tiểu Hắc Trư mắt tròn mắt dẹt, lắc đầu liên tục, tỏ vẻ hoàn toàn không hề sợ đau bụng.
Thẩm Thạch giận giữ quát:”Ngươi không sợ cũng không thể cho ngươi ăn được!”
Tiểu hắc Trư hai cái tai nhỏ cụp xuống, lập tức như có vẻ yên lặng lại, mang theo vài phần ai oán liếc nhìn Thẩm Thạch, nhưng thấy chủ nhân thân thái đầy vẻ kiên quyết, đành hừ hừ kêu vài tiếng, ủ rũ mà chạy đi.
Thẩm Thạch tức giận trừng mắt nhìn theo bóng lưng Tiểu Hắc, nghĩ thầm sao mình lại nuôi dưỡng ra được cái con heo kì quái như vậy; bất quá bị Tiểu Hắc Trư quấy rối như vậy, tâm tình muốn ngay lập tức tu luyện thực sự không còn nữa, hắn đem viên linh tinh kia thả lại vào Như Ý Đại. Sau đó hướng theo hướng Tiểu Hắc xa xa, hô một tiếng rồi chạy theo.
Kế hoạch ngày hôm nay đương nhiên vẫn là mau chóng tiến về phía Đoạn Nguyệt thành a.
Dựa theo lời nói của hôm trước của Nam Cung Oánh cùng mấy đệ tử của Huyền Kiếm Môn, Đoạn Nguyệt thành hẳn là cái thành trì lớn nhất phụ cận rồi, tọa lạc ngay phía trước vùng này, đồng thời cũng có mấy con đường thông tới, chính mình chỉ cần tìm được con đường kia, thì có thể dễ dàng đến Đoạn Nguyệt thành rồi
Hắn bên này thẳng đường đi tới, mấy cơn gió thanh mát của vùng bình nguyên nhẹ nhàng quét qua, đượm heo vài phần cỏ hương cỏ xanh. Phóng nhãn nhìn ra, trời cao đất rộng, mây trôi nước chảy, không khỏi làm cho tinh thần phấn chấn, lòng dạ dãn ra không ít.
“Hưm Hưm”, vài tiếng kêu lẩm bẩm, Tiểu Hắc Trư từ phía sau chạy châm tới bên chân Thẩm Thạch, thoạt nhìn mới chỉ một lúc qua đi mà tâm tình khoái hoạt của nó lại khôi phục như thường rồi. Thẩm Thạch liếc nhìn nó, bỗng nhiên nhướng mày, ngồi xổm xuống, đã thấy Tiểu Hắc Trư trong miệng không biết từ lúc nào ngậm một cây cỏ nhỏ dài dài mà đang nhai nuốt lấy. Phiến lá cây hẹp dài, ngọn cây nở ra đóa hoa năm cánh bạch sắc, hoa tâm lại mang theo vài phần tím nhạt, tực hồ như chỉ là cỏ dại đồng nội bình thường.
Thẩm Thạch từ nhỏ tại Thiên Nhất Lâu lớn lên, kiến thức về kì vật vốn được tích lũy, tôi luyện nhiều, đặc biệt là nhận thức về các loại linh tài, đã vượt qua tu sĩ bình thường rất nhiều, giờ phút này nhìn mấy lần, đột nhiên long mày nhảy dựng lên, mang theo vài phần kinh ngạc, thấp giọng nói:
“Tử Tâm Thảo?”