Chương 17: Vương Bá Thiên chạm trán Thanh Bang
Sau khi xử lý xong sự việc của gia đình Minh Triết, lúc này trời cũng đã khuya, gia đình Minh Triết cũng mời Thanh Phong đại sư cùng với Thất Tiếu Phong ở lại ăn uống một tí, nhưng vì họ cảm thấy gia đình vừa xảy ra việc không may, nên họ đành từ chối, cả hai người sau một trận giao thủ với Bảo Ý thì cũng đang mệt mỏi, đói bụng, nên họ sẵn tiện tìm một xe hủ tíu gõ bên đường. Thất Tiếu Phong liền quất cả mười tô hủ tíu, Thanh Phong đại sư không nhịn được cười rồi nói với hắn.
- “Đạo hữu, ngươi tên gì, đến giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi đó nha”.
Thất Tiếu Phong vừa ăn vừa trả lời không thèm để ý đến sắc mặc của Thanh Phong đại sư:
- “Ta tên Thất Tiếu Phong, họ Thất bởi vì ta có bảy vị sư phụ, Tiếu Phong, là vì sư phụ ta cảm giác ta như một ngọn gió đến rồi đi nên đặt chữ Phong, còn chữ Tiếu ý nói cuộc đời ta khổ đau triền miên, nên họ dùng chữ Tiếu cũng mong cải thiện được phần nào”.
Thanh Phong đại sư thở dài. Ông nhìn người cũng biết, Thất Tiếu Phong có mạng rất lớn, thường là bạn bè, thân hữu, hay gia đình của hắn ,nếu ở tiếp xúc lâu ngày ách sẽ gặp tai họa. Thanh Phong đại sư nhìn hắn rồi nói:
- “Trời đã khuya, hay đạo hữu về nhà của ta nghỉ một đêm, dù gì cũng là sinh tử chi giao, cũng không nên tiếp đãi qua loa được”.
Nói rồi Thanh Phong vuốt râu của mình. Thất Tiếu Phong gật đầu, hắn cũng không sợ Vương Bá lo lắng cho mình, ít ra hắn cũng có một thân công phu đầy mình, Vương Bá chỉ sợ hắn ra ngoài, học được thói quen xấu mà thôi. Sau khi cả hai ăn xong hủ tíu liền về nhà Thanh Phong đại sư nghỉ ngơi, nhà Thanh Phong đại sư ở quận một, ngay trung tâm thành phố, trên đường Nguyễn Trãi. Nhà ông cũng không lớn lắm, chỉ có khoảng bốn năm chục mét vuông mà thôi. Nhưng nội thất tiện nghi đầy đủ. Bước vào nhà liền thấy trên bàn thờ tổ có ba vị tổ sư, lần lượt là, Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn và Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn (còn được gọi là Thông Thiên Giáo Chủ). Ngay phòng khách có một bộ bàn ghế gỗ, Thất Tiếu Phong liền ngồi xuống nghĩ ngơi, còn Thanh Phong đại sư thì vào sau bếp pha một bình trà rồi đem ra, cả hai ngồi đàm đạo xuyên suốt đêm. Đến sáng thì Thanh Phong đại sự dẫn Thất Tiếu Phong đi mua điện thoại di động, vì hắn hành tẩu trên giang hộ, mà không có điện thoại thì cũng khó khăn mà liên lạc. Mặt khác thì Lý Nham cũng đang bực mình vì không liên lạc được với hắn.
Ở quán rượu sang trọng tại quận bốn, Cùng đêm nay, Vương Bá Thiên đang ngồi uống rượu. Sau lần gặp mặt Thất Tiếu Phong ở nơi sơn trang đấu pháp, sau đó hắn dẫn bé Hai Linh đi tìm gia đình nhận nuôi em và cho họ ít tiền, Sau khi xong việc, do hắn buồn chán quá, nên hắn đi dạo ở Đồng Bằng Sông Cửu Long. Trong qua trình đi dạo hắn gặp được một con rắn độc, gần tiếng hóa thành giao long, lúc ấy đang gặp nó hại người, sẵn tiện đánh với nó trăm hiệp, hai tay bắt mãng xà, chân đạp cọp dữ. Từ đó vang danh khắp nơi ở miền tây sông nước. Nói sơ qua về quá trình tu luyện của loài rồng. Đối với các loài rắn độc, thường nó nếu muốn tu luyện thành chân long, buộc phải vào rừng sâu mà an tĩnh tu hành, khi tu hành được năm trăm năm thì nó thành giao long (hay người Việt còn gọi là thuồng luồng), giao long tu hành năm trăm năm thì thành rồng không sừng, cứ tiếp tục từ rồng không sừng lại tu thành năm trăm năm thì thành rồng có sừng, lại tiếp tục tu hành một ngàn năm nữa thì thành Thần Long.
Vương Bá Thiên Lúc này uống cũng uống được mười mấy chai Tiger, hắn nghe bàn bên cạnh nói chuyện ồn ào quá nên hắn mới quát lớn:
- “Các ngươi im miệng hết cho ta”.
Đám người xung quanh đi đầu là một người cao to đầu trọc, trên tay chân có xăm hình, nhìn rất dữ tợn rồi nói đứng lên nói:
- “Ngươi nói các gì”.
Vương Bá Thiên mới nổi nóng mà nhắc lại:
- “ Ta, nói, các, ngươi, im, miệng, hết, cho, lão, tử, còn, nói, nhiều, đánh, ngươi, thành, đầu, heo”.
Mỗi một chữ như hét thẳng vào mặt đối phương, lúc này người đầu trọc cao to cũng phải rùng mình bởi tiếng nói cũng Vương Bá Thiên, hắn liền trấn tĩnh bản thân, đã ra giang hồ chơi, chưa đánh đã hàng, thì còn ra thể thống gì nữa, nói rồi hắn quay sang nói nhỏ đám đàn em:
- “Ngươi kéo thêm vài chục thằng nữa, hôm nay ta muốn đánh hắn tàn phế”.
Nói rồi tên đầu trọc hét lớn:
- “Tụi bây lên hết cho tao”.
Vương Bá Thiên thì mỉm cười, như đụng phải chổ ngứa của mình. Hắn từ nhỏ đến giờ, chỉ có đánh nhau là hắn không biết sợ là gì, cho dù người đó có mạnh hơn hắn bao nhiêu đi chăng nữa. Hắn cũng chưa bao giờ lui bước. Đạo tâm kiên định chỉ có một chữ chiến. Hắn biết được bản thân của mình. Tư chất không được tốt. Chỉ học được luyện thể, lấy cần cù bù tư chất mà thôi. Còn về đạo thuật thì hắn e rằng cả đời này phải vô duyên rồi.
Vương Bá Thiên đứng một chổ thủ thế. Hắn đang chờ đối thủ lao thẳng tới phía mình. Nhìn sơ cũng mấy chục người đang xông thẳng tới hắn. Vương Bá Thiên lúc này xuất thủ, cứ quyền ra, cước đá. Từng kẻ một đều bị hất bay đi khoảng chục mét mới dừng lại. Có kẻ thì vào tường, có kẻ thì ngã thẳng lên bàn. Tên đầu trọc lúc này cũng xông về phía Vương Bá Thiên. Trên người hắn không biết có bao nhiêu vết sẹo. Cũng đã trải qua hơn trăm trận chiến lớn nhỏ. Kinh nghiệm phong phú, hắn rất tự tin bản thân mình. Ấy vậy mà quyền đối quyền với Vương Bá Thiên lại không đả thương được người ta, mà ngược lại bản thân mình còn bị ăn một cước của đối phương bị hất bay ra ngoài rồi phun một ngụm máu tươi. Hắn cũng không phải kẻ tầm thường, là luyện võ đạo, cũng đạt tới đỉnh phong của luyện khí, mà người trong giang hồ đều gọi là Nội Kình Đại Thành. Như vậy mà còn bị đối phương một cước hộc máu, đúng là thiên ý trêu người, bản thân mình toàn đi đánh người, nay lại bị đối phương đánh như chó. Cũng may lúc này có thêm vài chục anh em tới, hắn liền trấn an bản thân “Bên tao có gần trăm người, không tin đánh không chết mày”.
Vương Bá Thiên cười nói:
- “ Các ngươi có kêu thêm người, thì ta cũng không sợ, hôm nay lão tử đánh cho mẹ ngươi nhìn không ra”.
Vương Bá Thiên xông về phía trước, bọn chúng bao vây hắn, nhưng hắn khồng hề hoảng sợ, hắn cũng không kém, bản thân trải qua trăm trận chiến, có trận nào mà không cửu tử nhất sinh, có gì mà phải sợ. Hắn đang áp đảo đám người giang hồ. Mọi người lúc này nhìn hắn không khác gì thần nhân cách đấu. Điên cuồng tấn công không biết mệt nghỉ. Đám người cũng mệt nhọc, một phần thì anh em bị thương, một phần thì anh em nhuệ khí đã mất, không còn dám lên, đúng lúc này. Vương Bá Thiên cảm nhận được một luồng sát khí kinh khủng đáng ở phía sau lưng, hắn cảm giác được một tia nguy hiểm, thể nội của mình liền bộc phát ra luyện thể, là Kim Chung Trạo. Đây là một môn luyện thể của Thiếu Lâm Tự, mà hắn học được trên người sư phụ mình, Trước khi xuất đạo sư phụ hắn từng là đệ tử tục gia của thiếu lâm, tinh thông thập bát đại võ nghệ, cùng với hai bộ luyện thể là Kim Chung Trạo & Thiết Bố Sam. Cũng may khi Kim Chung Trạo được bộc phát, xung quanh cơ thể hắn có một cái chuông đồng bằng đấu khí. Bao bộc cơ thể mình trong đó. Cùng lúc đó một luồng sát khí đi ngang qua cổ mình, cũng may có Kim Trung Trạo đỡ lại mới nghe được một âm thanh phát ra “Ken”. Tiếng âm thanh như binh khí đối kháng với binh khí vậy.
Quay lại phía sau hắn nhìn thấy đây là một người thanh niên, khoảng ba mươi tuổi, cao khoảng một mét sáu. Ngươi nhỏ con nặng khoảng năm mươi lăm ký. Cơ bắp cuồn cuộn. Quanh thân phát ra một luồng sát khí kinh khủng. Vương Bá Thiên cũng phải giơ ngón tay của mình lên mà thán phục. Không biết đối phương đã giết bao nhiêu người mới có sát khí như vậy. Ít ra cũng đã hơn cả ngàn người. Tuổi khoảng ba mươi giết ngàn ngươi, thử hỏi có khinh khủng không hã.