Chương 16: Độ Huyền Châm:

Chương 16: Độ Huyền Châm:

Sau khi nghe Bảo Ý kể truyện, mọi người đều không cầm được nước mắt, hai vợ chồng Minh Triết thì ôm nhau khóc, cũng không còn hận nữ quỷ này nữa. Thất Tiếu Phong thì trong lòng cảm thấy chua xót, hắn cảm thấy vì tình mà con người lại làm những chuyện ngu xuẩn, tình thế có thể tồn tại được bao nhiêu năm. Trăm năm, ngàn năm, hay là vài chục kiếp luân hồi, thử hỏi tình yêu có tồn tại được nữa hay không, hay lúc đó ta lại đang trả nợ nhân duyên cho một người khác. Trong nội tâm hắn lúc này không ngừng có những suy tưởng nổi lên, hắn đang trầm tư vào trọng đó. Có lẽ đối với Tiếu Phong, vừa mới nhập thế, lại không trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, nên hắn vẫn cho rằng đây là một chuyện hết mức ngu xuẩn.

Thanh Phong đại sư thì là người không có gia đình, ông nghe Bảo Ý kể chuyện mà trên khoét mắt của mình từ bao giờ đã có vài giọt nước mắt. Ông cũng thở dài một hơi, bao nhiêu mệt nhọc cũng theo hơi thở này đi ra, ông cảm giác thân thể mình thoải mái vô cùng.

Thất Tiếu Phong mới nhìn nữ quỷ rồi nói:

- “ Hiện giờ, bên ngoài có tứ đại thiên vương đang hộ pháp, nếu ngươi thật lòng quay đầu hối cải, ta sẽ ra ngoài đó năn nỉ thử xem các ông có chịu thu nhận ngươi không, cũng phần nào giúp người giải sát nghiệp, lại có thể tránh đi tà sư sau lưng ngươi chi phối”.

Nguyễn Như Bảo Ý lúc này mừng rỡ, lúc này nàng cũng hiện thân thành hình dáng trước kia, mà vui vẻ trả lời:

- “Cám ơn hai người, đại ân đại đức, Như Ý xin mãi không quên”.

Thất Tiếu Phong gật đầu mỉm cười, hắn lúc này thần hồn xuất khiếu, bay lên cùng với Như ý mà gặp bốn vị Thiên Vương, hắn nhất tâm đảnh lễ rồi nói:

- “Xin bốn vị hộ pháp, độ trì giúp cho ác ma sớm ngày siêu thoát”.

Lúc này Trì quốc thiên vương lên tiếng, ông gật đầu liên lục mà tỏ ý hài lòng:

- “Được, ngươi làm rất tốt, ta thấy thuận lý, cũng thuận tình, hiện ở biển vũng tàu, có một ngôi chùa Quan Âm Tự, có một có tháp trấn yêu, ngươi mau tới đó mà canh tháp, lại sẵn ngày đêm nghe kinh kệ mà tu hành, nếu trái lời, ta sẽ cho ngươi hồn phi phách lạc”.

Sau khi trì Quốc Thiên Vương nói xong, cả bốn vị liền bay đi mất. Lúc này chỉ còn Thất Tiếu Phong cùng với Bảo Ý. Thất Tiếu Phong nói với nàng:

- “Ngươi cũng đi thôi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại, hãy trân trọng những giây phút của hiện tại, đừng vì quá khứ mà ưu sầu, cũng đừng vì nghĩ tới tương lại mà nôn nóng, vạn sự tùy duyên vậy”.

Nguyễn Như Bảo Ý đảnh lễ hắn một cái rồi nàng bay đi mất, Thất Tiếu Phong thần hồn nhập xác. Lúc này hắn thấy Thanh Phong đại sư do bị tổn thương nguyên khí quá nặng, mà ngất xỉu. Thất Tiếu Phong lúc này vội vã bắt mạch cho Thanh Phong đại sư, biết ông ta liền không sao chỉ tịnh dưỡng một chút thời gian có thể hồi phục, hắn cũng yên tâm được phần nào. Nhưng còn Minh Triết và em gái hắn. Cả hai người đều đang hôn mê, cũng không thể xem thường. Hắn bắt mạch cho Minh Triết trước, hắn cảm giác Minh Triết không có gì lo lắng, chỉ là thiếu hụt tinh khí, chỉ cần bồi bổ lại một thời gian dài sẽ ổn, Thất Tiếu Phong vận công, trong thể nội hắn chân khí từ trong xương cốt không ngừng chảy ra cánh tay đang bắt mạch, rồi từ từ nhập thể Minh Triết, hiện tại thân xác của anh ta âm khí quá nhiều, nếu trục khí âm ra khỏi cơ thể sẽ giúp cho anh ta càng mau đến với bờ vực tử thần, đây không phải là cách khôn ngoan. Chỉ có thể dần dần mà hồi phục, không thể nóng vội được. Sau khi truyền công cho Minh Triết xong, trên trán của Thất Tiếu Phong xuất hiện rất nhiều mồ hôi, hắn liền không nghĩ ngơi lập tức quay sang bắt mạch cho em gái anh ta. Nhìn từ mắt thường cũng có thể cảm nhận được vết thương cực kỳ nghiêm trọng, nếu xử lý không khéo có thể dẫn đến cả đời tàn phế, không còn hoạt động như trước được nữa. Thất Tiếu Phong liền bắt mạch cho Thúy, hắn cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của em ấy đang bị chấn nát, cho dù có đưa vào bệnh viện cũng chỉ có thể trả về chờ ngày an táng mà thôi. Thất Tiếu Phong thở dài, lúc này cả cha mẹ của Minh Triết đều run sợ, nhìn sắc mặt của chàng thanh niên cũng biết được thương thế cực kỳ nghiêm trọng, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng, mẹ Minh Triết lo sợ mà hỏi:

- “Cậu xem giùm con gái của chúng tôi như thế, mong cậu cứu giúp cháu, đại ân, đại đức chúng tôi sẽ làm trâu bò mà báo đáp, nếu cháu có mệnh hệ gì thì chúng tôi sống không nổi quá”.

Người mẹ nói xong thì ngã xuống đất, may mà có chồng bà lại đỡ, ông ta từ đầu đến giờ không hề nói gì, nhưng cũng không thể nói ông ta không hề thương con mình, chẳng biết từ lúc nào hai mắt ông ta đã có từng giọt nước mắt, người cha là thế đấy, thường ngày họ điều im lặng, điều cam chịu, điều lắng nhìn con cái mình trưởng thành, không phải họ không yêu thương con mình, mà trong nội tâm của họ, là trụ cột của gia đình, họ không thể để mình bị gục ngã, cũng không thể để mình có chuyện gì xảy ra, cứ như thế từ ngày này, qua ngày khác, họ cũng đã tôi luyện được cho mình có một tâm tính kiên định, bình thường họ luôn trong nghiêm khắc, nhưng có mấy ai biết trong nội tâm của họ rất yếu đuối, họ yếu đuối còn hơn cả phái nữ nữa đấy, chính vì yếu đuối nên họ mới tôi luyện bản thân mình đến trình độ như vậy. Chính vì sợ hãi gia đình mình không tốt đẹp nên họ mới trở nên như vậy.

Thất Tiếu Phong lúc này cũng cảm nhận được nổi lòng bi thương của hai người họ, bậc làm cha mẹ ai mà không mong con cái mình có cuộc sống tốt hơn cơ chứ, Thất Tiếu Phong nhanh chóng trấn an họ:

- “ Không sao đâu hai bác, tôi sẽ cố gắng cứu Thúy”.

Trong lòng Thất Tiếu Phong nghĩ lúc này chỉ có Độ Huyền Châm mới có thể cứu Thúy mà thôi, nhưng hắn nhớ tới lời của tứ sư phụ của mình.

- “Con chỉ có thể cứu người còn dương thọ mà thôi, một khi dương thọ đã tận, sẽ có âm sai bên cạnh dẫn hồn phách xuống diêm la điện mà phân công tội xét sử”.

Thất Tiếu Phong lúc này còn nhỏ mà thưa:

- “Tại sao ạ, vì sao chỉ được cứu người còn dương thọ, nếu âm thọ hết chẳng phải gặp được chúng ta là tia nhân quả từ đời trước, đã hành y thì ai cũng phải cứu chứ”.

Tứ sư phụ lúc này cười mỉm cười mà xoa đầu hắn, trong các vị sư phụ bà là một người hiền hậu, bởi khi còn trẻ, một tay y thuật của bà đã làm cả thời kỳ hồng bàng phải đau đầu, Người ta thường nói, Diêm Vương đòi mạng canh ba, thì không bao giờ chờ đến canh năm. Nhưng bà thì lại khác, diêm vương đòi mạng, nhưng bà có thể cứu sống, vì khi ấy bà hạnh bồ tát đạo, giúp đỡ chúng sanh, nên được liệt vào hàng quả vị bồ tát, Thập điện Diêm Vương, ngày đêm mất ngủ, không dám tổn hại đến bà, lúc này Tần Quảng Vương phải lên dương gian mà nói với bà, từ đó bà không bao giờ cứu người dương thọ đã tận. Lúc này bà nhìn Tiếu Phong mà nói rằng:

- “Vì con làm cản trở chức trách của âm ty, thì họ sẽ truy bắt con, nên người hết dương thọ con không được cứu, con hiểu không”.

Sau khi nhớ lại lời của tứ sư phụ, Thất Tiếu Phong lúc này bấm quẻ, xem sinh tử của Thúy còn được bao nhiêu năm, rồi hắn mới có thể cứu. Cũng may dương thọ của Thúy còn rất nhiều. Hắn vui mừng mà nói:

- “ Có thể cứu, có thể cứu”.

Cả hai vợ chồng sắc mặc thể hiện sự vui mừng, xua tan đi bao nhiêu nỗi mệt nhọc, mà mấy tháng nay ông bà đã chịu đựng, Thất Tiếu Phong lúc này mới lấy ra ngân châm, hắn lặng lẽ đứng nhìn Thúy rồi ầm thầm vận dụng chân khí để điều khiển ngâm châm, ngân châm tự nhiên bay lên, lơ lững trong không trung, rồi từ từ hạ xuống mi tâm của nàng, rồi tiếp tục hai châm còn lại cũng lần lượt đâm vào chấn thủy, và đan điền.

Thể nội của hắn lúc này không ngừng vận chuyển, hắn vận công ép nội lực chảy vào ngân châm, làm cho nhiệt độ ngân châm càng lên cao rồi từ từ chuyển sang màu đỏ. Sau đó tiếp tục xâm nhập vào cơ thể Thúy, khi nguồn nội lực di chuyển vào cơ thể nàng, được một thời gian ngắn thì toàn bộ vết thương trên da thịt của nàng điều biến mất, nội thể của nàng cũng được âm thầm tu bổ, lục phủ ngũ tạng cũng được nội lực làm cho mau chống lành lại. Lúc này Thất Tiếu Phong mới thu ngân châm lại, sắc mặt của Thúy lúc này cũng đã trở nên hồng hào, từ trạng thái ngất đi nàng đang dần chuyển sang trạng thái ngủ, nàng ngủ một giấc thật sâu, đây có lẽ là một giúp ngủ ngon nhất từ trước đến giờ. Lúc này Thanh Phong đại sư thấy cũng trầm mặc, hắn phát giác người trước mặt mình, sâu không lường được, cả đạo pháp, thể pháp, phật pháp đều tinh anh còn bây giờ lại tinh thông luôn cả y thuật châm cứu. Ông ta lấy tay tát vào mặt mình một cái thật đau “A”. Làm mọi người giật mình và cười lớn. Ông liền cảm giác hành động vừa rồi thất lễ, ông nói với Thất Tiếu Phong:

- “ Ngươi thanh niên, từ trước đến giờ, ta xuất đạo, gặp ngươi là trâu nhất”.

Nói rồi ông đưa ngón tay cái lên biểu lộ. Thất Tiếu Phong thì mỉm cười rồi nói:

- “Tại ông chưa gặp đúng người thôi, nay gặp ta còn gì”.

Thế rồi hắn thao thao bất tuyệt, như được nói chung chổ ngứa của mình. Cái tính này của hắn đã ăn trong máu rồi, cái gì không giỏi chứ tài nói phết của hắn thì siêu đỉnh, làm cho Thanh Phong đại sự từ nể phục mà sinh ra ngưỡng mộ hắn luôn.