Chương 10: Chương 10: Âm Dương Bổ Khoái 2

Lục Đạo Oán Chương 10: Âm Dương Bổ Khoái 2

Âm Dương Bổ Khoái được thành lập vào thời Lý Thái Tổ. Nguyên nhân là trước đó Nước Việt bị Bắc Thuộc. Ngàn năm bị đặt dưới quyền thống trị của các triều đại của Trung Quốc. Không biết có bao nhiêu anh hùng đứng lên khởi nghĩa như: Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Lý Bí( Lý Nam Đế), Mai Thúc Loan (Mai Hắc Đế), Phùng Hưng, Khúc Thừa Dụ, Dương Đình Nghệ, Ngô Quyền và rất nhiều anh hùng khác nữa. Đã để lại không biết bao nhiêu oan hồn vất vưởng.

Trong đó nổi tiếng nhất là vào thời Ngô Quyền, khi quyền lực của nhà ngô đã không còn, các nơi anh hùng hảo hán thành lập thế lực riêng của mình, là mười hai sứ quân, chia nhau cai quản đất nước. Khắp nơi lửa khói binh đao loạn lạc. Đinh Bộ Lĩnh dẹp loạn được mười hai sứ quân. Lên ngôi Hoàng Đế, nên được gọi là Đinh Tiên Hoàng. Ông là vị vua đầu tiên xưng đế của nước ta. Thời gian sau đó Ông lại bị Lê Hoàn (Lê Đại Hành) hãm hại. Nhưng không thể phủ nhận công của Lê Đại Hành. Ông là nhà cầm quân tài giỏi. Khi ông lên ngôi Vua. Triều đình nhà Tống, lấy cớ Lê Hoàn mưu cầu đoạt vị, để phát binh xâm lược nước Việt lúc ấy là Đại Cồ Việt. Nhưng thực tế là muốn khôi phục lại sự cai trị của mình lên Nước Việt. Sau khi ông mất Lê Long Đĩnh lên ngôi vua cai quản được bốn năm thì ông chết. Ông có con được mười tuổi lại bị Lý Công Uẩn cướp ngôi mà lên ngôi vua được người đời gọi là Lý Thái Tổ.

Khi Lý Công Uẩn mới lên ngôi. Trời đất oán khí ngút trời của các oan hồn vẫn còn. Dân chúng lầm than, đâu đâu cũng là đấu tranh, chưa kể thù trong giặc ngoài. Nhiều tà sư lợi dụng các oan hồn bất tán. Mà thu nạp thường hay gây hoại tại dân gian. Lúc ấy Lý Thái Tổ ở thế lưỡng nan không biết phải làm sao. Nên ông được Sư Vạn Hạnh cũng là sư phụ của mình mà gợi ý. Lập ra Âm Dương Bổ Khoái. Chia làm bốn bộ. Đông Tây Nam Bắc mỗi khu vực đều có các chủ tọa trấn. Trung tâm thì là nơi của tổng các chủ đồng thời cũng là nơi quản lý đưa chiếu chỉ xuống mà làm việc. Công việc của họ là trảm những tà sư làm hại trong dân gian, dẫn độ oan hồn, siêu độ chúng sinh. Những bổ khoái âm dương này hễ ai mà có công lao to lớn thường được nhà vua ban cho họ. Đời đời hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng đến thời đại hiện đại. Nghề nghiệp này cũng đã không còn ai làm. Duy chỉ còn dòng họ Nhà Lý vẫn cón đảm đương.

Lý Nham đang ngồi trầm tư một mình. Chân thì gác lên bàn, trên tay thì cầm điếu thuốc lá. Khói thuốc như đưa hắn về quá khứ. Khi ấy hắn mới mười sáu, mười bảy tuổi. Thường theo cha mình trảm yêu trừ ma, hắn rất thích công việc này. Thường nổ lực không ngừng nghỉ. Cha hắn cũng nhiều lúc khuyên hắn việc gì cũng nên từ từ. Không nên cưỡng ép mà hư việc. Cho đến khi hắn thấy ông của hắn. Ông hắn làm âm dương bổ khoái cũng đã hơn nữa đời người. Chức vị trong đơn vị cũng rất cao. Nhưng khi về già ông hắn thường chăm sóc cây cảnh, ở với con cháu nhằm kiếm niềm vui tuổi xế chiều. Nhưng khi ông hắn mạng sắp lâm chung. Cả nhà quây quần bên ông. Lúc đó nghiệp ông tới. Cả ngàn oan hồn mà ông đã trảm, lúc này vây bám thân ông. Ông không chống cự. Ông mỉm cười mà nói với con cháu của mình rằng. Nghề ta là vậy đó. Phước báo cũng có. Mà nghiệp cũng có. Việc gì tới thì nó sẽ tới. Không nên cưỡng cầu. Không nên oán hận. Chúng ta thường làm gì sẽ nhận được giá trị tương ứng mà thôi. Rồi ông chịu những oán hồn không ngừng tới thêm, không ngừng bám vào thân ông, không ngừng giày vò thân thể suy nhược của ông. Càng về sau ông lại càng đau đớn, càng đau đớn ông lại càng thanh thản. Làm cho con cháu của mình không hiểu, vẻ mặt của họ đầy ngơ ngác nhìn ông. Có lẽ họ chưa trải qua cả quãng đường của một đời người nên chưa hiểu được ông cụ lúc này. Mọi người cứ khóc, mà bất lực trơ mắt từ từ nhìn ông cụ đau đớn rồi lại thấy sinh mạng của ông cụ từng chút một, từng chút một giảm dần cho đến khi ông chết hẳn.

Có lẽ trong tâm của Lý Nham không chịu nổi hiện thực này, cũng có lẽ Lý Nham đã trảm không biết yêu ma quỷ quái trong thiên hạ, cũng có lẽ lúc này Lý Nham cũng đã hiểu được ý của ông cụ. Nên lúc này hắn không có buồn, cũng không có vui, cũng không có yêu càng không có hận. Hắn chỉ có một tia ý niệm trong lòng. Tận tâm, tận lực trảm yêu tà, cứu chúng sinh. Đây là số phận của chính bản thân hắn phải gánh vác.

Còn về Thất Tiếu Phong sau khi đi làm giấy tờ tùy thân của mình. Nguyễn Tuyền đưa hắn về. Thất Tiếu Phong bảo Nguyễn Tuyền đưa mình tới gần nhà thôi. Vì hắn thích đi dạo, ngắm thành phố về đêm. Có thể nói thành phố Hồ Chí Minh đẹp nhất là về đêm. Mọi người đi làm vào ban ngày. Nên buổi tối họ thường đi ra ngoài chơi. Từ cửa hàng bán đồ ăn, cho đến phố đi bộ điều rất đông người. Thất Tiếu Phong vừa đi vừa ngắm cảnh những cặp đôi nam nữ đang yêu nhau. Tiếu Phong cảm giác bất chợt trong nỗi lòng của mình có một cảm giác trống vắng. Nhưng hắn lại liền bỏ qua suy nghĩ này. Rồi với tâm tình vui vẻ mà đi dạo. Hắn chơi cho chán rồi mới lết cái mặt hắn về nhà Vương Bá. Lúc này hắn thấy Vương Bá trên tay cầm cái tẩu thuốc đang hút phê pha. Hắn bước vào chào Vương Bá:

-“ Vương Bá, con mới về”.

Vương Bá cũng gật đầu rồi nhìn hắn mà nói:

-“ Lần này con đi mấy ngày giải quyết xong vụ cương thi chưa”.

Vương Bá vừa nói xong thì ngoài cửa có một người thanh niên bước vào. Thất Tiếu Phong liền nhận ra hắn ngay. Không ai khác là Đinh Điền, Tiếu Phong mặt đầy nghi hoặc rồi hỏi:

-“Anh Điền, sao anh biết chổ này mà đến tìm tôi”.

Đinh Điền lúc này mới mỉm cười mà nói với hắn, sẵn tiện Đinh Điền cũng vào mà ngồi chung với Vương Bá và Thất Tiếu Phong. Vương Bá cũng lấy ấm trà ra mà tiếp khách:

-“Ta tìm đến trụ sở của cương thi, khi ấy đã thấy mọi việc xong xuôi, chỉ còn lại mấy người mặc sắc phục cảnh sát, lại cảm nhận được khí tức của ngươi, nên ta cho Đinh Lễ theo dõi những người đó. Liền dò ra được hành động của ngươi”.

Thất Tiếu Phong lúc này hai mắt trò xoe. Hắn không ngờ tin tức tình báo của Đinh Điển nhanh như vậy. Hắn giơ ngón tay cái của mình lên trước mặt, Đinh Điền cũng không dài dòng mà trực tiếp vào thẳng vấn đề:

-“ngươi vì sao tìm đến được bọn chúng”.

Lúc này không chỉ Đinh Điền, mà cả Vương Bá điều chú tâm nghe hắn nói, Thất Tiếu Phong kể lại mọi việc cho hai người nghe. Đinh Điền tức giận đập nát cái bàn luôn. Vương Bá cũng thán phục sự liều mạng của tên này. Không kém gì đệ tử ông. Lúc này Đinh Điền mới quát lớn:

-“ Ngươi làm thật sự quá lỗ mãng, ta đã dặn người rồi, nếu không có người đến trước cứu người, thì các mạng của ngươi cũng mất rồi”.

Thất Tiếu Phong bĩu môi, rồi cười nói trong khi sắc mặt của Đinh Điền và Vương Bá đen như cục than:

-“haha, thì lần sau ta chú ý an toàn hơn được chứ gì”.

Đinh Điền cũng lắc đầu rồi nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc:

-“ Chuyện này chưa kết thúc đâu, có lẽ lúc này bọn chúng đang âm thầm chuẩn bị thời cơ ám toán ngươi đó. Ngươi nên cẩn thận”.

Thất Tiếu Phong vỗ ngực, hắn khoác lác nói:

-“ Thì bọn chúng dám đến mọi người nha, ta đánh một người hắn đến mười người ta đánh mười người, có gì đâu mà ta phải sợ nha”.

Đinh Điền lúc này muốn khóc với thằng này luôn. Đem cả mạng mình ra chơi kiểu này thì chỉ có mình hắn là dám. Đinh Điền lắc đầu rồi thở dài.

-“ Lần này ta hi vọng ngươi không nên manh động, lần này e rằng đã đánh rắn động cỏ, chỉ có một manh mối duy nhất”.

Nói rồi Đinh Điền chỉ thẳng mặt của Tiếu Phong.

-“Là tà” Tiếu Phong chỉ thẳng mặt mình rồi nói

Đinh Điền gật đầu bảo:

-“ Phải là ngươi, ngươi trực tiếp đánh bọn chúng, chắc chắc bọn chúng sẽ tìm đến ngươi”.

Thất Tiếu Phong mặt đầy khó chịu. Lúc này hắn còn không biết kẻ thù của mình là người nào. Đúng là địch tối ta sáng thật sự rất khó chịu. Mà nghĩ cũng đúng thôi, ai bảo hắn hành động lỗ mãng đến như vậy làm chi. Giờ thành người ta đem hắn ra làm mồi câu cá đó nha.