Chương 18: Thiếu gia muốn luyện Đan, đừng đùa chứ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Sáng sớm hôm sau, Giang Trần thay một bộ quần áo trắng sạch sẽ, đi ra khỏi phủ Thành Chủ, tay hắn nắm quạt giấy, phong độ nhẹ nhàng, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo ý cười thoáng qua như gió xuân, đôi mắt phượng hấp háy lộ hào quang.

Đan phường, chính là sản nghiệp quan trọng nhất của Giang gia, cách phủ Thành Chủ không xa, Giang Trần đi không nhanh, chỉ mất mười lăm phút liền tới được đại môn Đan phường.

Đại môn trông khá cổ kính, mang kiến trúc cổ điển, đây cũng chính là tiêu chí của Đan phường, đứng ở ngoài cửa lớn đều có thể ngửi được mùi dược liệu nồng đậm đặc. Có thể tưởng tượng ra, tu luyện trong Đan phường này, chỉ tính riêng hấp thụ đan dược và tản ra khí tức cũng tốt hơn bên ngoài rất nhiều.

- Thiếu gia, ngài đã tới.

- Thiếu gia anh minh thần võ, soái khí trùng thiên, vừa nhìn đã thấy không phải phàm nhân, tuyệt đối chính là thiên nhân hạ phàm.

Hai hộ vệ đứng bên ngoài cửa Đan phường trông thấy Giang Trần, lập tức cúi đầu khom lưng, nịnh nọt luôn mồm.

Nếu như ngày trước, bọn hắn nhìn thấy vị nhị thế gia này, mặc dù cùng là chủ động chào hỏi, nhưng trong ánh mắt lại không dấu được sự khinh thường.

Nhưng ngày nay thiếu gia đã khác xưa, tựa hồ như thoát thai hóa cốt thành một người khác. Chưa kể đến ba ngày trước biểu hiện đối đầu với Mộ Dung gia ưu tú làm sao, chỉ một cú tát đã khiến Khí Cảnh bát đoạn như Mộ Dung Anh nằm bò, điều này làm không ít kẻ kinh ngạc rơi cằm.

Hóa ra trước tới giờ thiếu gia vẫn luôn ngụy trang, hóa ra thiếu gia vốn là một thiên tài như vậy!

Đây chính là suy nghĩ hiện tại của toàn bộ hạ nhân cũng như hộ vệ khi nhìn thấy Giang Trần.

- Ừm, bợ đỡ cũng hay đấy, lát nữa mỗi người đến trướng phòng lĩnh mười lượng bạc, về sau không cần phải nịnh nọt nữa.

Giang Trần chắp một tay sau lưng, tay kia phất nhẹ quạt giấy, cất bước đi về phía Đan phường.

- Thiếu gia thần vũ cuồn cuộn.

Hai hộ vệ cuống quít hô to lên một tiếng, nhìn về bóng lưng Giang Trần mà con mắt như phát quang.

Ôi trời ơi, nịnh nọt cũng được tiền, vị thiếu gia này quả là một người cực cực tốt.

Đan phường của Giang gia mặc dù là trọng địa, nhưng thủ vệ lại không nhiều. Thứ nhất, chưởng quản Đan phường tên là Chu Bắc Thần, ngoài là luyện đan sư ra còn là một cao thủ Khí Hải Cảnh trung kỳ. Thứ hai, Đan phường cách phủ Thành Chủ không xa, cho dù xảy ra chuyện gì, phủ Thành Chủ cũng có thể điều tiếp viện tới một cách sớm nhất.

Tại sảnh nghị sự Đan Phường lúc này, đang có ba lão giả ôm đầu ngồi ủ rũ, vô kế khả thi. Ba người thoạt nhìn cũng đều trên dưới năm mươi tuổi, mặc áo bào màu xám, trong đó hai người, một gầy một béo đều là cao thủ Khí Hải Cảnh sơ cấp. Người ở giữa có dáng người trung đẳng, dưới cằm có để một chòm râu dài, chính là Chu Bắc Thần, hắn là một cao thủ Khí Hải Cảnh trung kỳ, là bạn tri kỉ của Giang Chấn Hải, điểm này, có thể nhìn ra từ việc cha hắn giao cho đối phương quản lý Đan phường.

- Chu thúc, mặt mày ủ rũ như vậy thật không phù hợp với phong cách của thúc.

Giang Trần bước nhanh vào trong, ba người Chu Bắc Thần nhìn Giang Trần, lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

- Thiếu gia, sao cậu lại tới đây?

Chu Bắc Thần cười nói. Nếu là ngày trước, với thân phận luyện đan sư của ba người bọn hắn, chắc chắn chẳng buồn tiếp chuyện với Giang Trần một câu, nhưng biến hóa của Giang Trần ba ngày trước đã khiến bọn hắn có cái nhìn hoàn toàn khác.

- Chu thúc, ta nghe nói Mộ Dung gia có mời được một luyện đan sư luyện chế được thất thành đan, khiến việc kinh doanh của chúng ta bị chậm trễ.

Giang Trần tùy ý tìm một nơi đặt mông ngồi xuống, cười nói nhìn ba người Chu Bắc Thần.

- Thiếu gia cũng nghe nói rồi sao, đan dược của chúng ta hai ngày nay cơ bản không bán được, chỉ tiếc ba người chúng ta trình độ luyện đan có hạn, không cách nào luyện chế ra thất thành Nhân Nguyên Đan.

Chu Bắc Thần cười khổ nói.

- Chu thúc không nên nhụt chí, ta sẽ tiến cử một luyện đan sư, tuyệt đối có thể luyện chế được Nhân Nguyên Đan thất thành trở lên.

Giang Trần cười tủm tỉm nói.

- Cái gì? Thiếu gia có quen biết một vị luyên Đan sư như vậy?

Chu Bắc Thần lập tức vui vẻ.

- Người này ở nơi nào? Nếu như có một luyện đan sư giỏi như vậy tới giúp sức, chúng ta không thể chậm trễ được.

Lão giả dáng người mập mạp nói nghiêm túc.

- Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.

Giang Trần gấp quạt trong tay mình lại đánh "soạt" rồi đứng lên.

- Cái gì? Thiếu gia, cậu đừng nói người đó chính là mình nhé.

Lão giả nọ hơi sững sờ, đồng thời cả ba người ánh nhìn đều đổ dồn vào người Giang Trần, không ngừng dò xét.

- Đúng vậy, chính là ta.

Giang Trần gật đầu.

- Ha ha…

Vừa nghe xong cả ba lập tức phì cười.

Vị thiếu gia này chắc hẳn thấy bọn họ tâm tình không tốt nên cố ý đến trêu chọc cho đám người vui vẻ lên đây mà. Nhị thế gia uống thuốc quả nhiên tài tình, những năm này Thành Chủ cho hắn dùng không biết bao nhiêu là thuốc, chẳng khác gì ấm sắc thuốc (1). Mặc dù nói Giang Trần nay đã đại biến hóa, nhưng nếu nói hắn biết luyện đan thì quả nhiên nực cười.

- Thiếu gia, cậu đừng đùa nữa, cậu dùng đan còn được, chứ luyện đan thì thôi đi.

Chu Bắc Thần lộ vẻ mặt “Lão tử không muốn đả kích ngươi” mà nhìn lấy Giang Trần.

- Chu thúc, thúc đừng xem thường người, tục ngữ có câu bách bệnh thành y, ta đây là dùng dược dùng ra kinh nghiệm.

Giang Trần vô cùng nghiêm trang nói.

Cả ba người lại cười to lần nữa.

Nếu như uống thuốc cũng trở thành luyện đan sư, vậy thì Thánh Nguyên đại lục tùy ý hỏi một người cũng có thể trở thành luyện đan sư hay sao, chà, thiếu gia có khi mau về đi, đừng xen vào sự ủ rũ của mất lão giả này nữa.

- Ta đây gọi là góp ít thành nhiều, xem ra không thể hiện ra chút bản lĩnh thì mấy người không chịu tin, đi, mau đưa thiếu gia ta đến luyện đan phòng.

Giang Trần nói rồi sắn ống tay áo lên, trạng thái “một lần chơi lớn cho các người xem”.

Cả ba sững sờ, nhìn dáng vẻ Giang Trần như vậy, dĩ nhiên là muốn làm thật sự, chẳng nhẽ vị thiếu gia này thực sự có bản lĩnh uống thuốc rồi trở thành luyện đan sư luôn không bằng.

...

(1) Ấm sắc thuốc: Ý chỉ người suốt ngày uống thuốc thay ăn cơm.