Dịch giả: Nguyên Dũng
...
- Cha, nhìn vẻ mặt ảo não của cha kìa, xảy ra chuyện gì sao?
Giang Trần hỏi.
- Đi, vào trong rồi nói.
Giang Chấn Hải nói rồi bước vào trong phòng Giang Trần.
Trong phòng phụ tử ngồi đối mặt nhau.
- Trần nhi, con cũng biết, sản nghiệp của Giang gia tuy nhiều, nhưng ở thành Thiên Hương này, có thể tạo ra tài phú chính là nhờ Đan phường.
Giang Chấn Hải nhìn về phía Giang Trần.
- Hài nhi biết rõ.
Giang Trần khẽ gật đầu, đối với tu sĩ mà nói, không có gì quan trọng hơn đan dược, ở thành Thiên Hương này, bất luận là Giang gia hay Mộ Dung gia, Đan phường mới chính là nơi tạo ra tài phúc.
- Đan phường của chúng ta nhận sự trùng kích của Mộ Dung gia, lâm vào nguy cấp.
Giang Chấn Hải nhíu chặt mày.
- Cha, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Giang Trần nói.
- Mộ Dung gia không biết từ nơi nào mời đến một luyện đan sư, có thể chế luyện ra thất thành Nhân Nguyên Đan, mà Đan phường của chúng ta lại chỉ có lục thành đan. Thất thành đan của Mộ Dung gia vừa ra lò, Đan phường của chúng ta căn bản mất chỗ làm ăn. Đây mới chỉ là bắt đầu, nếu cứ như thế này mãi, Đan phường của chúng ta sẽ sụp đổ mất. Một khi bị Mộ Dung gia khống chế việc cung cấp đan dược trong thành Thiên Hương, Giang gia chúng ta rất khó có nơi dung thân yên ổn.
Giang Chấn Hải nói.
- Thì ra là thế.
Giang Trần cũng thoáng ngạc nhiên, khó trách cha hắn lại lo lắng như vậy, hóa ra là Đan phường xảy ra chuyện. Nhưng Giang Trần chẳng những không lo lắng, ngược lại trong lòng vui vẻ hẳn lên. Bởi vì thiên hạ đệ nhất Thánh như hắn, không chỉ tu vi cao thâm, mà trong con đường luyện đan, tay nghề cũng rất cao. Hắn đã từng luyện được cửu thành Thánh cấp đan dược. Chỉ là Nhân Nguyên Đan, hắn tùy ý liền có thể chế tạo ra thập phần đan. Muốn phá tan Đan phường của Mộ Dung gia, chẳng phải là cơ hội dễ dàng hay sao.
- Cha, không cần lo lắng, ngày mai con sẽ đến Đan phường một chuyến.
Giang Trần nói.
- Ừ.
Giang Chấn Hải nhẹ nhàng gật đầu. Hắn tuy không biết Giang Trần đến Đan phường làm gì, nhưng nhi tử hắn nay đã khác xưa, không còn vô dụng như trước, có thể đến Đan phường giúp sức, Giang Chấn Hải kỳ thực cũng rất kỳ vọng.
- Cha, con có một môn công pháp cha nhìn xem, liệu có phù hợp cho cha luyện tập không.
Nói rồi, lấy ra một trang giấy màu vàng đưa tới trước mặt Giang Chấn Hải.
- Công pháp?
Giang Chấn Hải hơi sững sờ, nhận lấy trang giấy tò mò nhìn vào.
- Huyền Nguyên công.
Giang Chấn Hải đọc khẩu quyết, chưa xem mấy câu, con mắt bỗng nhiên trừng lớn, trên mặt hắn không giấu được vẻ kích động. Càng đọc xuống dưới, sự kích động càng lúc càng hiện rõ hơn. Đến cuối cùng, hai tay cầm tờ giấy không ngừng run rẩy, tựa như trong tay đang cầm một trang giấy nặng trình trịch vậy.
- Công pháp tuyệt diệu, đúng là tuyệt diệu. Trần nhi, công pháp huyền ảo nhường vậy, con làm như nào mà có được.
Giang Chấn Hải kích động không thôi, trên công pháp này tuy không ghi đẳng cấp, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, Huyền Nguyên Công này so với công pháp Nhân cấp thượng phẩm của hắn mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần. Một công pháp như thế, đừng nói là thành Thiên Hương, cho dù cả các đại phái ở Tề Châu cũng không có khả năng có được.
Huyền Nguyên Công này là do Giang Trần viết xong từ trước. Kiếp trước, hắn chính là nhờ Huyền Nguyên Công mà luyện tới Thánh Nhân cấp, ngày này, hắn chuyển sang luyện Hóa Long Quyết, Huyền Nguyên Công này nhường cho Giang Chấn Hải tu luyện sẽ phù hợp hơn rất nhiều.
- Cha, hài nhi từng gặp cao nhân chỉ điểm, lưu lại môn công pháp này, nếu cha thích thì hãy lấy nó đi tu luyện.
Giang Trần nói, nếu như Giang Chấn Hải tu luyện Huyền Nguyên Công, chỉ cần mất hai tháng, liền có thể bước chân vào Nhân Đan cảnh.
Với cách giải thích của Giang Trần, Giang Chấn Hải cũng không còn nghi ngờ gì. Giang Trần cũng từng nói hắn có găp được một vị cao nhân trợ giúp luyện hóa được dược lực trong cơ thể, mới có được thành tựu ngày hôm nay, huống chi, công pháp huyền diệu này, cũng không thể là của Giang Trần được.
Đương nên, nếu như Giang Chấn Hải biết trong tay mình đang cầm một Thánh Cấp công pháp thì không biết có bị dọa cho mất mật không. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn cố ý không ghi đẳng cấp ra rõ ràng.
Giang Chấn Hải lúc này, đem tất cả tâm tư yên lặng đọc Huyền Nguyên Công, hắn đã bị sự huyền ảo của khẩu quyết này hớp hồn, không thể kiềm chế được. Lông mày hắn càng nhíu càng sâu, chỉ mất vỏn vẹn một phút, Giang Chấn Hải đã đầu đổ đầy mồ hôi, tựa hồ như sắp hư thoát đến nơi.
- Cha.
Giang Trần khẽ lắc đầu, gọi một tiếng, đưa Giang Chấn Hải đang từ trạng thái đặc thù mà tỉnh táo trở lại, Giang Chấn Hải dù sao cũng chỉ mới Khí Hải Cảnh, hơn nữa thiên chất có hạn, muốn tu luyện Thánh cấp, căn bản không có khả năng một lần là thành.
“Phù!”
Giang Chấn Hải thở ra một hơi, từ trạng thái ban nãy mà phản ứng trở lại, phát giác bản thân mệt mỏi không chịu nổi.
- Trần nhi, môn công pháp này thực sự thâm ảo quá, cha vốn tư chất ngu dốt, trong lúc nhất thời liền lâm vào trong đó.
Giang Chấn Hải đưa tay lên quệt mồ hôi trên mặt, trong mắt tràn đầy rung động.
- Cha, công pháp cao thâm nào có dễ dàng tu luyện được vậy, cha cầm về từ từ nghiên cứu, tuyệt đối đừng tham công mà liều lĩnh.
Giang Trần rất nghiêm túc nhắc nhở.
- Trần nhi, con nói rất phải, không ngờ cha tu luyện với Khí Hải Cảnh đỉnh phong, tâm tính còn không bằng con, xem ra nhi tử ta đã trưởng thành thật rồi, tương lai nhất định có tiền đồ rộng mở, hà hà.
Giang Chấn Hải vui mừng cười ha hả, hắn nhìn Giang Trần của hiện tại, thật lòng càng ngắm càng ưa mắt, càng nhìn lại càng yêu thích làm sao.
Cất bước tiễn Giang Chấn Hải đang vô cùng hứng khởi ra về, Giang Trần lại trầm tịch trong Hóa Long Quyết, môn Vô Thượng Thần Công này, còn thâm ảo hơn Huyền Nguyên Công gấp nhiều lần. Nếu không có kinh nghiệm và trải nghiệm phong phú từ lúc làm Thánh nhân, muốn nhập môn nhanh như vậy, chỉ e là vọng tưởng.