Ai ai cũng đều biết, Long Triều có một vị hoàng hậu dung nhan tuyệt thế chưa bao giờ lộ diện, bất kể sự kiện trọng đại thế nào, vị hoàng hậu xinh đẹp này cũng sẽ không xuất hiện, mà bên cạnh hoàng đế bệ hạ từ đầu đến cuối chỉ có một mình Long thần!
Long hậu điện yên tĩnh và lạnh lẽo, chưa từng có nhiều người hầu, không có những bài trí sang trọng, không có những xa hoa bố trí. Vẫn như cũ ngồi bên cửa sổ nhìn mây trắng trên bầu trời, im lặng nghĩ khi chạm đến tầng tầng mây trắng kia liệu sẽ có cảm giác thế nào!
Bụng đã nhô lên thật rõ ràng, cho nên Tại Tung từ ngày đại hôn đó, không ra khỏi cửa cung nửa bước. Vì là nơi đương kim hoàng thượng không bước đến thì sẽ có ai dám tiến vào chứ!
Ai cũng không biết Tại Trung sắp sinh, ai cũng không biết. Bởi vì cậu là một vị hoàng hậu ngay cả ngày đại hôn cũng là một mình trong phòng!
"Long vương các hạ an!". Ở cửa đột nhiên xuất hiện một tiếng vấn an.
"Lui ra đi!". Vẫn là giọng trong trẻo như xưa.
Nhìn thấy Long vương tiến vào đại điện, Long vương của hoàng đế hiện tại, vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn chói mắt như vậy!
"Long vương các hạ an!". Gian nan quỳ xuống, hướng Long vương cao cao tại thượng hành lễ.
"Không cần, ngươi...". Giật mình nhìn thấy khuôn bụng nhô cao hở ra của Tại Trung: "Ngươi mang thai?"
Mỉm cười đứng một bên, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn bụng, "Thiếu gia, ngươi là người đầu tiên biết đấy!"
"Hắn không biết?"
"Biết thì thế nào, mà không biết thì thế nào, mọi thứ vẫn sẽ không thay đổi, vậy thì làm sao phải nhọc công tốn sức chứ!"
"Thế nhưng chuyện Long vương mang thai là rất trọng đại a!". Kéo Tại Trung ngồi xuống.
"Ta đã không còn là Long vương rồi!"
Xấu hổ quay đầu đi: "Ngươi hận ta sao?"
Lắc đầu cười. Từ khi đại hôn bắt đầu, ta đã nghĩ thông suốt, cho dù không có Hy Triệt, hắn cũng sẽ không yêu ta, không vì sao cả, chỉ đơn giản là ánh mắt chán ghét của hắn đã nói lên tất cả.
"Hắn yêu ngươi!"
"Nhưng ta không yêu hắn. Trước nay chưa từng có, trước kia không, hiện tại không, tương lai cũng sẽ không!". Kích động nói ra cảm giác của mình, có lẽ Tại Trung bình tĩnh trước mắt sẽ hiểu được cảm giác của y, cho nên y tìm đến cậu. "Tại Trung, cậu giúp ta được không?"
Im lặng nhìn Hy Triệt kích động trước mắt, ngươi không yêu nhưng ta yêu a, thế nhưng hắn không yêu ta. Đúng như ngươi nói, quá khứ đã không thể, hiện tại không thể, tương lai sao? Tương lai vẫn sẽ không!
"Hàn Canh chưa chết?". Bình tĩnh vuốt ve bụng, cúi đầu nhìn hài nhi của mình.
"Ngươi biết?". Giật mình nhìn Tại Trung không chút sợ hãi, cứ nghĩ rằng trên thế giới này chỉ có y mới biết Hàn Canh chưa chết, hơn nữa chính y cũng chỉ mới biết không lâu. "Chuyện này tất cả là ngươi làm?". Đột nhiên cảm giác khó hiểu dâng lên khiến Hy Triệt bất an.
Khẽ cười, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa đông không khí thật lạnh a!
"Là cậu cứu chàng, là cậu!". Kích động kêu lên, kích động lắc lắc Tại Trung. "Thế nhưng tại sao, tại sao cậu lại cứu chàng?"
"Ngươi nói xem", thản nhiên nhìn Hy Triệt.
"Cậu muốn trong mắt Duẫn Hạo chỉ có cậu?" thắc mắc nhìn cậu. Nếu là vì nguyên nhân này, vậy vì sao sau đại hôn cậu lại yên lặng ở lại nơi này? Vì sao cậu không còn theo đuổi Duẫn Hạo như trước kia? Nếu cậu nghĩ muốn thu hút sự chú ý của Duẫn Hạo, vậy tại sao cậu lại không đem chuyện mình mang thai nói ra?
Cười cười, có lẽ khi bản thân dùng phép thuật lừa gạt người khác cứu Hàn Canh, thật sự nghĩ tới như vậy.Nhưng hiện tại? Hiện tại đã không còn muốn nữa, coi như bản thân làm việc thiện đi, dù sao Hàn Canh cũng không phải là một kẻ tội ác tày trời.
"Tại Trung, ta biết cậu hận ta, ta mặc kệ cậu cứu Hàn Canh vì lí do gì, cám ơn cậu!". Kích động mà mạnh mẽ nắm lấy người trước mắt vẫn một bộ dáng lạnh lẽo, giống hệt như Long vương trước kia, trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần thánh, nhưng trong mắt cậu lại để lộ ra tấm lòng nhân từ, ôn nhu vuốt ve khuôn bụng, "Tại Trung, cậu biết không, người có thể giúp ta chỉ có cậu!".
"Giúp ngươi thoát khỏi Duẫn Hạo? Giúp ngươi có thể cùng người ngươi yêu ở bên nhau?". Chậm rãi cười cười. Duẫn Hạo yêu ngươi, nhưng mà ngươi lại muốn chạy trốn. "Ngươi đã biết ta hận ngươi, vậy vì sao ta lại phải giúp ngươi? Ngươi biết Duẫn Hạo yêu ngươi, cho dù ngươi có rời đi hắn cũng sẽ không yêu ta. Vậy ta đây vì sao phải giúp ngươi? Vì sao phải nhìn ngươi cùng tình nhân của ngươi bên nhau hạnh phúc?"
Hoảng sợ nhìn Tại Trung sắc mặt tiều tụy, hóa ra Tại Trung cũng có lúc thế này, khắc nghiệt như vậy, căm thù một người như vậy. "Tại Trung, ta van xin cậu, chỉ có cậu mới giúp được chúng ta!".
"Ngươi chính là Long vương của Long Triều, ngươi không thể rời đi!". Đưa tay chạm vào Long ấn trên người Hy Triệt.
"Không phải, lúc đó trái tim ta đã nguội lạnh, ta cho rằng bản thân sẽ vĩnh viễn không còn nhìn thấy Hàn Canh... cho nên...".
"Cho nên ngươi lựa chọn buông tha bản thân ngươi, vì Duẫn Hạo dùng người nhà của ngươi uy hiếp ngươi?". Chậm rãi đứng dậy khỏi ghế dựa, dừng trước cửa sổ. "Thế nhưng hiện tại ngươi rời đi, thì vẫn còn người nhà của ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?"
"Ta không biết. Thế nhưng ta biết nếu ta hiện tại buông Hàn Canh ra, ta thà chết đi!".
Nhìn Hy Triệt nói dứt khoát, ta rất muốn cười. Đúng vậy, nếu tâm chết rồi ngươi cũng có thể chết theo, thế nhưng lòng ta đã chết, mà ta lại không thể chết đi. Ngay cả tư cách được chết ta cũng không có, đơn giản là vì ta là rồng của trời sinh!
"Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?"
"Cho ta Long phù của long tộc các cậu!"
Long phù, là công cụ kêu gọi của long tộc, mặc kệ kẻ nào có được Long phù, người long tộc sẽ hỗ trợ vô điều kiện, thậm chí có thể để bọn họ ở lại Thôn thần thú, đó là nơi duy nhất Hoàng thượng không thể quản cũng không thể vào.
"Thế nhưng ngươi không thể ra khỏi cửa cung!"
"Cậu có thể để ta đi ra ngoài a. Cậu là hoàng hậu, cậu có quyền lực cao nhất ở nơi này!". Lo lắng nói.
Cười mỉa mai: "Như vậy Duẫn Hạo sẽ giết ta".
"Cái này...". Lúc này, phát hiện Tại Trung vẫn đang cười trở nên xa lạ rồi, thậm chí cả ánh mắt cậu nhìn y cũng trở nên sắc bén.
"Ngươi trở về trước đi, ta sẽ sắp xếp".
Tất cả trở lại yên tĩnh giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, mọi thứ đều như là một giấc mộng. Con của ta, con có chăng sẽ cảm thấy phụ thân của con quá ngu xuẩn rồi?
Tại sao ta lại muốn giúp y? Tại sao ta lại muốn giúp một người sẽ chỉ mang đến cho mình đau khổ? Ta đã không còn sức lực để có thể yêu ngươi nữa rồi. Duẫn Hạo, giúp y không phải là muốn ngươi nhìn ta, chỉ vì ta muốn ít nhất giữa ba chúng ta có một người vui vẻ, ít nhất sẽ có một người cảm thấy sự tồn tại của hạnh phúc. Chỉ vậy mà thôi!
Đêm khuya của ngày đông lạnh lẽo dị thường. Một mảng yên tĩnh!