Chương 14: Long Thương Truyện

Nỗi đau thương nhất của một tân nương là như thế nào?

Tất cả đều là một màu đỏ rực, nơi nơi tràn ngập tiếng cười vui, tràn ngập hạnh phúc, bởi vì Long Triều sắp nghênh đón Hoàng đế thứ 77, nghênh đón Long vương thứ 77, còn có vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ!

Huyên náo tràn ngập kinh thành, tràn ngập hoàng cung, tràn ngập cả Long viện vốn tĩnh lặng.

Lẳng lặng nhìn nô tỳ đứng đầy một căn phòng, nhìn hạ nhân thay y phục cho mình, từ lúc nào đã bắt đầu như vậy? Đôi mày thanh tú cau lại, đầu óc tự hồ như từ lúc long châu rời đi liền trở nên mau quên!

Tùy ý để hạ nhân thay cho mình bộ xiêm y đỏ tươi, tuy rằng bụng có hơi chút nhô lên, nhưng chắc chắn ai cũng không nghĩ rằng bên trong chính là Đại Long vương đời kế tiếp!

Nhìn đôi tay của chính mình, lặng lẽ nhìn, cái gì cũng không nghĩ cái gì cũng không làm, chỉ là lẳng lặng nhìn. Có lẽ sẽ có người nghĩ rằng đó là hành động mà một tân nương tử xấu hổ muốn xác thực lại hôn ước của mình, nhưng không ai biết rằng một tân nương không được yêu thương lại bi ai như thế nào.

3 tháng, từ sau lần khởi binh vấn tội đó, 3 tháng không hề gặp Duẫn Hạo, nghe nói Hy Triệt của ngươi đã chấp nhận ngươi rồi?

Ta nên vui mừng hay là bi ai đây?

"Các hạ, đã xong rồi!"

Nhìn thấy bản thân trong gương, mũ phượng nặng nề hoa lệ, lễ phục đỏ rực chói mắt. Trên người là vô số loại trang sức, tất cả đều xinh đẹp, đêu xinh đẹp như thế!

"Có yên chi* không?". Thanh âm khàn khàn vang lên, lẳng lặng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt. (*yên chi: son)

"Các hạ, người là tân nương xinh đẹp nhất ta từng nhìn thấy rồi". Bên cạnh là tiểu nha đầu cao hứng phấn chấn nói.

Xinh đẹp? Xinh đẹp? Thế nhưng tại sao người trong gương kia lại tái nhợt như quỷ vậy?

"Ta muốn yên chi!". Lần đầu tiên lớn tiếng với nha đầu bên người.

"Vâng, vâng!"

Cầm yên chi trên tay, vẫy lui tất cả hạ nhân trong phòng, lẳng lặng ngồi trước gương. Chậm rãi cười, vì sao tất cả mọi thứ lại bắt đầu trở nên mơ hồ như vậy, vì sao tất cả mọi thứ đều trở nên vẩn đục không rõ, vì sao ta lại cảm thấy thương tâm thế này. Đợi lâu như vậy, chờ mong lâu như vậy, đổi lấy chính là hôn sự ta khát vọng đã lâu, thế nhưng ta lại không có tình yêu của ngươi. Nhẹ nhàng vì chính mình tô son, chậm rãi mím lại.

"Các hạ, đã đến giờ!". Tiếng thúc giục vang lên.

"Ừm, vào đi!"

"A, các hạ đúng là một tân nương xinh đẹp nhất thế gian!"

Bên tai là những lời khen ngợi, thế nhưng đẹp hay không đẹp đã không còn quan trọng nữa rồi. Không phải sao? Khẽ mỉm cười với nha đầu bên người, nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của nàng. Nếu có thể trở về quá khứ, ta có lựa chọn kết cục này hay không?

o0o

Cung điện rộng lớn, tất cả văn võ bá quan đều đang đợi tiến hành nghi thức.

Đầu tiên, là đại điển đăng cơ cùng Long thần tiếp chưởng nghi thức.

Xa xa nhìn thấy hai dáng người tiêu sái, bọn họ rất chói mắt, rất cơ trí, anh minh, tất cả đều là một sự kết hợp hoàn mỹ. Duẫn Hạo lúc này lòng tràn đầy vui mừng, nhìn thấy người mình yêu thương mười mấy năm đang bên cạnh, Long thần của hắn, rốt cục cũng thuộc về một mình hắn!

Thứ hai, là đại điển phong hậu.

Chậm rãi đi trên nền thảm đỏ, mũ phượng trên đầu quá nặng, nặng đến khiến Tại Trung cảm thấy hít thở không thông, trên thân thể vốn suy yếu mồ hôi lạnh đã chảy ròng.

Ta sẽ đi đến trước mặt ngươi, cho dù trong mắt ngươi vĩnh viễn không có ta. Ta sẽ trở thành hoàng hậu của ngươi, cho dù bên cạnh ngươi không cần sự tồn tại của ta. Ta sẽ chống đỡ được đến cuối cùng, cho dù ta đã sức cùng lực kiệt!

Chậm rãi đi, chuyện cũ lại dần dần hiện ra, ngươi cười với ta, dịu dàng với ta, đôi ta cường thủ hào đoạt với ta, tất cả đều vẫn tươi mới như thế.

Truy đuổi hình bóng của ngươi, đợi chờ hình bóng của ngươi, nhìn thấy bóng dáng của ngươi gần như đã trở thành thói quen của ta rồi. Ngẩng đầu nặng nề lên, nhìn thấy ngươi cao cao tại thượng, cách đó không xa còn có Hy Triệt mặt vẫn không chút thay đổi.

Không khóc nữa, không rơi lệ nữa, không yêu ngươi nữa, tất cả vẫn theo hôn lễ mà tuyên bố đến giờ khắc cuối cùng.

"Kết thúc buổi lễ!". Tiếng nói bén nhọn phá tan bầu không khí, cả nước vui mừng!

Chậm rãi ngẩng đầu, thấy ánh mắt Duẫn Hạo đang nhìn mình, khẽ cười. Lại phát hiện Duẫn Hạo lúng túng quay đầu đi, ai cũng không phát hiện ra, ai cũng không chú ý đến!

Lẳng lặng cúi đầu, tươi cười vẫn đọng lại trên mặt!

Yên tâm, ta sẽ không nghĩ rằng ngươi vẫn yêu ta, sẽ không lại kỳ vọng rằng ngươi có thể còn yêu thương ta; sẽ không vì một ánh mắt của ngươi mà nghĩ rằng mình sẽ trở thành Long thần trong lòng ngươi; sẽ không bởi vì ngươi liếc mắt một cái mà hưng phấn đến quên hết tất cả, quên đi chính mình là ai, quên bản thân là ai, quên bản thân hiện tại cái gì cũng không có, lại không biết lượng sức mà cùng Long thần trong lòng ngươi so sánh. Bởi vì ta biết, người thua nhất định sẽ là ta! Có lẽ, ta căn bản không có tư cách cùng y so sánh, bởi vì trong lòng ngươi chưa từng có sự tồn tại của ta, cho dù là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai không xa kia!

Nhìn Hy Triệt ngồi một bên, ngươi có yêu Duẫn Hạo không? Ngươi đã quên mất Hàn Canh kia rồi sao?

Hồng trần cuồn cuộn, ai là người cuối cùng, ai là người ai yêu nhất?

Ngươi và ta đều biết đáp án, thế nhưng ý trời trêu người, ai cũng phải sống trong nỗi thống khổ!

Nến đỏ lay động, gió thu phơ phất, mọi thứ khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Trên người là bộ lễ phục vẫn chưa thay ra, dù biết rằng Duẫn Hạo sẽ không xuất hiện. Gỡ bỏ mũ phượng xuống, thân thể giống như được giải phóng, không còn đủ loại giam cầm, thì ra lại có thể thoải mái như vậy!

Duẫn Hạo, ngươi dùng đỉnh đầu mũ phượng đem ta giam lại bên cạnh ngươi, không cho ta rời đi, phải chăng là sợ ta về sau sẽ không sinh Long vương hài tử cho ngươi, bởi vì Long vương hiện tại của ngươi sẽ không sinh hài tử!

Mệt mỏi dựa vào cạnh giường, nhìn thấy ánh nến lập lòe sáng tối, từng ảo tưởng rất nhiều loại khung cảnh thành thân, ảo tưởng rất nhiều thứ muốn nói với ngươi đêm động phòng, từng ảo tưởng biết bao nhiêu lần rằng ngươi sẽ thật sự yêu ta.

Ngươi không biết rằng, trong mắt ngươi chưa từng có Tại Trung. Thậm chí ngay cả câu trả lời cũng đã nghĩ tới hàng trăm lần, khi ngươi nói yêu ta, khi ngươi nói muốn cùng ta cả đời này, khi ngươi nói sẽ không rời khỏi ta!

Bụng hơi động đậy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn bụng. Đêm nay vẫn là ta cùng con ngủ, con của ta. Lẳng lặng nhắm lại hai mắt, có lẽ khi mở mắt ra, nến đỏ đã cháy hết, còn ta sẽ vẫn cô độc một mình.