Chương 5: Hoàng Long Đội

Bảy người vừa rời đi, Phong Trung Thần đế ngồi trên cao rơi vào trầm tư.

“Long Phá Thiên, trẫm đã để ngươi chạy thoát một lần, nhưng sẽ không có lần hai đâu!”

Kim An thành, Tư Mã Cao cho triệt vây sau đó toàn quân lui về biên giới Vân Đế Quốc không dám khinh xuất tiến công, chỉ nghiêm mật phòng thủ chờ Hắc Phong Kỵ Binh xuất hiện nhưng khi dàn quân chờ đợi hơn nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì. Lúc này phi mã truyền tin mới xuất hiện từ xa.

“Cấp báo! Ung Thành, Minh Thành đã thất thủ hiện nay là chắn duy nhất của Bá Vân là Bá Thành, Hoàng Thượng truyền chỉ tướng quân mau về cứu viện”

Thất kinh Tư Mã Cao không tin được Hắc Phong Kỵ Binh lại dám tiến quân sâu vào lãnh thổ Vân Đế Quốc đến vậy.

“Kỵ Binh lập đội hình dùng tốc độ nhanh nhất trở về Bá Vân thành, dùng bồ câu đưa thư cho các quận gần đó ngay lập tức chuẩn bị lực lượng xuất phát cùng lúc!”

Tư Mã Cao thất thần mất một đoạn thời gian cuối cùng cũng ra quân lệnh, đối với kẻ chinh chiến sa trường lâu năm việc giữ bình tĩnh luôn là điều quan trọng bậc nhất.

“Hãy nhớ nếu giáp mặt Hắc Phong Kỵ Binh thì không được trực tiếp đối chiến, phải chờ ta đến! Xuất Phát!”

“Quân Vân lui binh, quân Vân lui binh rồi!”

Nhìn thấy quân Vân Đế Quốc rút lui, quân lính Phong Thần Quốc hô vang mừng chiến thắng Thẩm Thiên đứng trên tường thành mắt nhìn về phía xa trong lòng thầm nghĩ.

“Tôn Minh đã lợi hại như vậy, Long Phá Thiên rốt cục ngươi là cái thứ gì đây?”

Tư Mã Cao ra lệnh hành binh thần tốc lúc còn cách Bá thành 10 Trục đến trước một cánh đồng thì xuất hiện một đội Hắc Kỵ Binh.

“Mau! Báo cho đại tướng quân, là Hắc Phong Kỵ Binh!”

“Chúng làm sao dám xuất hiện ở đây được?”

Nhận được tin từ đội tiên phong, Tư Mã Cao thật sự bàng hoàng lập tức dẫn quân đến phía trước xem tình hình.

“Hoàng Long Lệnh Kỳ? Kẻ bên đó là Thượng Quan Kiệt?”

“Haha, ta chỉ là một thống lĩnh nho nhỏ lại vinh dự được Đại Tướng Quân của Vân Đế Quốc biết đến thật là vinh hạnh!”

Một kỵ binh tay cầm trường thương toàn thân giáp đen phía sau áo choàng cũng mà đen cưỡi trên hắc mã tiến lên lãnh đạm trả lời Tư Mã Cao, thật ra toàn bộ Hắc Phong Kỵ Binh đều cùng một kiểu dáng như vậy, hơn nữa hông mỗi người đều có một thanh kiếm đen, sau lưng đeo cung tiễn nếu các Thống Lĩnh không lê tiếng trả lời thì chắc ai cũng nghĩ đội quân này không có thủ lĩnh.

“Thượng Quan Thống Lĩnh khiêm nhường rồi, đứa trẻ lên ba cũng biết Thượng Quan Kiệt đã từng một mình giữa vòng vây của 20 vạn quân ta chém chết đại tướng Tư Mã Phi mà còn an toàn rời đi!”

Ngữ khí của Tư Mã Cao trở lên lạnh lùng khi nói đến điều này, bởi vì Tư Mã Phi chính là cha của hắn, hôm nay gặp Thượng Quan Kiệt ở đây Tư Mã Cao lại nhớ đến mối thù năm xưa.

“Haha, Tư Mã Cao nhớ năm đó ngươi cũng mới chỉ làm đến chức Đô Thống còn thấp hơn cấp Thống Lĩnh của ta vậy mà bây giờ đã làm đến Đại Tướng Quân quả nhiên oai phong hơn cha ngươi năm xưa.”

“Thượng Quan Kiệt, bao năm qua ta luôn tìm ngươi, khi nghe tin Hắc Phong Kỵ Binh bị giải tán ta vốn rất thất vọng nhưng hôm nay ngươi lại dám xuất hiện trước mặt ta, lần này ngươi đừng hòng thoát!”

“Nói nhiều như đàn ba vậy! Giết!”

Hắc Phong Kỵ Binh khí thế ngút trời lao lên trước tiên, Thượng Quan Kiệt đi đầu làm gương cho binh sĩ phía sau sát khí ngút trời.

“Khốn khiếp, chỉ có hơn ngàn người mà cũng dám tấn công? Khai Chiến!”

Khí thế của Tư Mã Cao cũng không kém, đương nhiên trong tay hắn có đến trăm vạn hùng binh, dù mỗi người nhổ moojtj bãi nước miếng thôi cũng đủ dìm chết Hoàng Long đội của Thượng Quan Kiệt rồi. Tuy áp đảo về số lượng nhưng quân Vân cũng không chiếm được ưu thế vì trước khi tấn công Hắc Phong Kỵ Binh đã thiết lập trận hình, cứ ba người thành một trận nhỏ ba trận nhỏ ghép lại thì thành một trận lớn hỗ trợ cùng tấn công và phòng thủ rất chặt chẽ, cho nên một đường chém giết phá tan phòng ngự của quân Vân.

“Tướng quân, 1000 kỵ binh thế kia có phải là hơi nhiều không?”