Chương 3: Khai Chiến

Ở cách đó 50 trục Giục Thành, binh lính đi lại tuần tra trên mặt thành trên tháp canh có hai tên lính đang nói chuyện với nhau:

“Ngươi nói xem, lần này chúng ta đánh Phong Quốc đúng là rầm rộ điều động hết bảy phần lực lượng của Giục Thành đi rồi”

“Biết sao được Phong Quốc dù sao cũng là Thần Quốc chỉ sợ sau này chúng ta cũng phải ra trận rồi ấy”

Bỗng tên lính lên tiếng đầu tiên nhìn ra xa thấy khói bay đầy trời xen vào đó là một vài chấm đen, nhưng các chấm đen càng ngày càng nhiều và đang tới rất gần:

“Nguy rồi...quân địch...quân địch tấn công....!”

“Kenggg....kenggg...!”

Tiếng chuông báo động cùng lúc vang lên, lính bên dưới chân thành hốt hoảng dùng hết sức đóng cổng thành lại:

“Phập....Phập!”

Một loạt lính tráng ngã xuống do tên găm trúng đầu:

“Cái gì vậy tên ở đâu đến?”

“Quân địch đến rồi rút vào trong..”

Cổng thành không kịp đóng quân thủ thành Giục thành nháo nhác chạy thật nhanh vào trong, lúc này đại đội kỵ binh công thành đã đến sát mặt thành nhưng phía trên tường thành cung thủ cũng đã tập hợp lại:

“Bắt tên!”

Cả ngàn mũi tên đồng loạt được bắn ra, đáng tiếc tốc độ của kỵ binh quá nhanh tất cả đã lọt qua cổng thành:

“Trời ơi, Hắc Phong Lệnh Kỳ, Thanh Long Kỳ là Hắc Phong Kỵ Binh! Mau báo cho Nham Kiêu Tướng Quân!”

Nghe đến Hắc Phong Kỵ Binh lính thủ thành ai nấy đều giật bắn người, ngay lúc này một tiếng hét vang lên:

“Không được run sợ chúng cũng chỉ là con người mà thôi, cố gắng chống cự đến khi Nham Kiêu tướng quân đến!”

Nhìn lại kẻ vừa hét lên mặc trang phục Thiên Tướng tay cầm trường mâu lời hắn vừa dứt thì một mũi tên đã cắm xuyên qua ngực hắn, chỉ một mũi tên do một thành viên bình thường của Hắc Phong Kỵ binh gây ra đã giết chết một Thiên Tướng điều này làm chấn động quân tâm Giục thành, Tôn Minh tay cầm trường thương chỉ về phía trước:

“Kẻ chống cự giết không tha!”

“Ô....ô.....ô...”

Tiếng thét xung trận vang lên Hắc Phong Kỵ Binh như tử thần địa ngục chém giết kẻ địch, thủ quân Giục Thành có phản công nhưng rất yếu ớt trước mặt đội quân tinh nhuệ như Hắc Phong Kỵ Binh họ chỉ như những con dê đợi làm thịt. Lúc này từ đằng xa truyền lại tiếng vó ngựa và hò reo rất lớn:

“Đội trưởng, quân chủ lực trong thành đến rồi!”

Tôn Minh mỉm cười lên tiếng:

“Tiếp tục tấn công qua trinh sát thì chúng đã đưa phần lớn binh lực đi hỗ trợ Tư Mã Cao rồi trong thành cùng lắm chỉ có khoảng 2 vạn quân hơn nữa chúng ta...”

“Giết.............”

Câu nói bỏ ngang giữa chừng của Tôn Minh làm cho mấy kỵ binh xung quanh đều cười lạnh:

“Có Nham Kiêu ta ở đây, dù là Hắc Phong Kỵ Binh cũng không làm gì được đâu!”

Một đường chém giết máu tươi văng khắp nơi, Thanh Long Đội đột ngột dừng lại tập trung lại thành đội hình như lúc đầu tạo thành một màu đen bao trùm không gian xung quanh:

“Ba năm trời không chém giết sa trường không thể ngờ loại vô danh tiểu tốt cũng kiêu ngạo đến mức này!”

Nham Kiêu phía đối diện tức đỏ mắt:

“Khốn kiếp, có dám đấu với ta một trận?”

“Bản Tướng không có thời gian! Thanh Long Trận!”

Thanh Long Đội lập tức dàn trận theo hàng ngang uốn lượn như một con mãnh long chỉ chờ tấn công.

“Giết!”

“Chỉ có 1000 quân mà dám đấu với 2 vạn quân của ta? Giết chúng!”

Nếu xét về chiến lực thủ quân Giục Thành chỉ như đứa trẻ con trước Hắc Phong Kỵ Binh nhưng bì lại số lượng đã lấp khi sự thiếu hụt đó, hai bên lao vào nhau quần chiến một chỗ kịch liệt vô cùng, qua thời gian một nén hương 2 vạn quân lại không thể áp chế được 1000 quân điều này cho thấy chiến lực của Hắc Phong Kỵ Binh quá mức khủng bố nhưng điều kinh khủng hơn là phía hậu quân của Nham Kiêu lại cí thêm một đội Hắc Phong Kỵ Binh khác bất ngờ xuất hiện hơn nữa số lượng lại có cả vạn người.

“Hậu quân bị tập kích...”

Nham Kiêu nhìn thấy tràng cảnh trước mắt không khỏi toát mồ hôi lạnh.

“Toàn quân mở đường máu rút lui!”

“Rơi vào vòng vây của Hắc Phong Kỵ Binh trước nay chưa từng có ai thoát được!”

Sĩ khí chiến đấu đã mất quân Giục thành chỉ cầm cự không qua nửa nén hương thì toàn quân bị diệt, Nham Kiêu cũng chết trong đám loạn quân bên phía Hắc Phong Kỵ Binh thì chỉ có vài người bị thương có thể nó đây là toàn thắng.

“Bên phía Thẩm tướng quân thế nào?”

Tôn Minh vẫn ngồi trên ngựa hỏi người đứng bên cạnh.

“Bẩm! Thám mã hồi báo trận chiến bên đó cũng mới bắt đầu vừa đúng với thời điểm chúng ta chiếm Giục Thành”

“Tốt! Tiến về Dạ Thành không được chậm trễ!”

“RÕ!”

Hắc Phong Kỵ Binh lại cứ thế rời đi, cũng không để lại một binh một tốt thủ thành thứ họ để lại chỉ có xác của hơn 2 vạn quân địch nhưng điều đáng sợ ở đây trong quá khứ Hắc Phong Kỵ Binh toàn đội chỉ có 5000 người vậy mà bây giờ lại có 1 vạn người rốt cục đã có điều gì xảy ra trong suốt 3 năm qua?