Phong Trung Thần Đế đã sợ hãi đến tột cùng, không thể nói lên lời nào, trong thâm tâm hắn đang rất hối hận vì việc làm ngày trước, tại sao hắn lại làm thế để rơi vào tình cảnh như hiện tại? Hắn đã được vinh danh là vị Hoàng Đế kiệt xuất nhất của Phong Thần Quốc từ khi khái quốc đến nay, để rồi hắn cũng trở thành tội nhân thiên cổ của Hoàng Thất!
“Nếu huynh đã quyết ý như vậy thì hay giết cả ta đi!”
“Người đâu đưa Đại Công Chúa ra phía sau!”
Ngay lập tức có hai người đến mang Triệu Khinh Hồng đu, nhưng nàng lại càng khóc lớn hơn.
“Không...đừng...Phá Thiên hãy tha cho Phụ Hoàng...ta xin huynh!”
Tiếng khóc thê lương cùng với tiếng van xin đã không còn nghe rõ được nữa, Triệu Khinh Hồng giãy dụa trong bất lực cổ vẫn cố ngoái lại đằng sau.
Long Phá Thiên bước tới túm lấy long bào của Phong Trung Thần Đế, lúc này đây y thật sự đã vô lực phản kháng, chỉ còn cách cái chết rất gần.
“Cái này là dành cho Hắc Phong Kỵ Binh!”
“Bốp...”
Chỉ mộ quyền đơn giản nhưng với người chưa từng luyện qua võ công như Phong Trung Thần Đế thì khiến y vỡ luôn xương mặt.
“Cái này là cho người nhà của họ!”
“Bốp...”
“Cái này là dành cho Tể Tướng!”
“Bốp...bốp...bốp...bốp...”
Long Phá Thiên không một chút nương tay liên tục tung quyền lên cơ thể Phong Trung Thần Đế mặc dù đó chỉ còn là cái xác khô, nhiều người không chịu nổi tình cảnh đó đều quay mắt đi chỗ khác, Triệu Khinh Hồng chỉ còn biết gào thét còn Hắc Phong Kỵ Binh tất cả đều mở to cặp mắt thù hận nhìn kẻ đã sát hại người thân của mình! Thân thể Phong Trung Thần Đế thảm thương vô cùng, long bào vàng óng ánh cũng đã chuyển sang mà đỏ thẫm, da thịt nát bươm lộ ra cả xương vậy mà Long Phá Thiên vẫn liên tục đến mức tay phải cũng đã bật máu do bị xương đâm phải!
“Long huynh! Thánh Thượng đã chết rồi, dù gì thì y cũng là Vua của Phong Thần Quốc!”
Thẩm Thiên từ phía sau xuất hiện ngăn Long Phá Thiên lại, lúc này lửa giận trong lòng bỗng nhiên dịu xuống nhưng lại đưa xác Phong Trung Thần Đế lên cao xoay người lại nói với Hắc Phong Kỵ Binh.
“Các vị theo ta ba năm, gửi gắm mọi hi vọng trả thù ở ta nay ta đã làm được, vong linh của mấy ngàn huynh đệ cũng đã có thể nhắm mắt rồi!”
Hắc Phong Kỵ Binh giơ thương lên cao hô lớn mọi căm phẫn bao nhiêu năm qua đều đã trả hết.
“Hoàng Thất không trừ một ai! Sát”
Hắc Phong Kỵ Binh còn chưa kịp ra tay thì...
“Keng...”
Triệu Khinh Hồng rút thanh kiếm từ trên người một thành viên của Hắc Phong Kỵ Binh ra chỉ về phía Long Phá Thiên.
“Long Phá Thiên ta biết những việc cha ta đã làm đã gây lên lòng thù hận vời huynh, nhưng huynh đã giết cha ta rồi tại sao còn muốn ra tay với Hoàng Thất!”
“Nàng định dùng thanh kiếm đó giết ta?”
Triệu Khinh Hồng hai tay vẫn còn run, nét mặt trầm xuống rồi xoay thanh kiếm lên cổ mình.
“Mạng của ta đổi lại tính mạng của Hoàng Thất! Xin huynh hãy tha cho họ!”
Lưỡi gươm sáng loáng đưa lên chiếc cổ trắng gần, một dòng máu tươi phun ra nhuộm đỏ thanh kiếm nhưng lại không phải là máu của Triệu Khinh Hồng mà là máu từ bàn tay của Long Phá Thiên.
“Nếu nàng chết, thì ta đảm bảo Hoàng Thất không một ai sống xót!”
Long Phá Thiên khuôn mặt lạnh băng, gằn lên từng chữ, Triệu Khinh Hồng sắc mặt trắng bệch ngã quỵ xuống.
“Rốt cục ta phải làm gì thì huynh mới chịu buông tha cho Hoàng Thất?”
Nhìn khuôn mặt kiên định của Long Phá Thiên nàng biết sẽ không thể thay đổi được quyết định của con người này, nàng cũng không hề hận người trước mặt vì mọi đau khổ đều cho cha nàng Triệu Phi gây ra nhưng với thân phận là Đại Công Chúa của Triệu thị Hoàng Thất thì nàng phải có trách nhiệm bảo vệ cho họ.
“Trong vòng một tháng, Hoàng Thất giải tán, những người mang họ Triệu phải đổi sang họ khác!”
Long Phá Thiên nhìn về phía Hoàng Thất hét lớn, khiến ai nấy đều kinh hãi, từ giờ phút này ở Phong Thần Quốc sẽ chẳng có ai mang họ Triệu nữa, Triệu thị Hoàng Thất cáo trung!
“Nhưng nếu như nàng có ý định tự tử thì dù có phải lật tung Phong Thần Quốc lên ta cũng sẽ giết hết toàn bộ Hoàng Thất!”
Triệu Khinh Hồng mỉm cười cay đắng, Long Phá Thiên cái con người này đã nói là làm, vì để mình tránh tự tử mà nói ra những lời như vậy nàng hiện tại không biết nên vui hay nên buồn đây?”
Người của Hoàng Thất mặc dù ai nấy đều không đành lòng nhưng đã giữ lại được tính mạng nên chỉ còn thể ngậm ngùi bỏ đi, Hắc Phong Kỵ Binh vẫn uy nghiêm đứng chờ lệnh, Long Phá Thiên ra lệnh thu dọn tàn cuộc và cứ như vậy Triệu thị truyền đời xưng đế ở Phong Thần Quốc hơn ngàn năm chỉ trong một ngày đã biến thành con số không.
“Nguyên Soái! Phong Thần Quốc ta nhìn bên ngoài thì có vẻ cường thế hơn ba thần quốc kia, thế nhưng bên trong có đám giặc cỏ Phạm gia làm loạn bên ngoài thì vừa mới trải qua chiến tranh, nay nước nhà lại không vua, xin Nguyên Soái vì bách tính trăm họ mà nghĩ kế lâu dài!”
Cao Linh bước lên phía trước, chắp tay về phía Long Phá Thiên nói, khiến mọi người đều giật mình, lời Cao Linh nói đương nhiên mọi người đều hiểu đó chính là muốn Long Phá Thiên tự lập làm Hoàng!