Chương 50: Bị Lắc Lư Thành Nguyên Soái.

Chương 50: Bị Lắc Lư Thành Nguyên Soái.

Từ trên bầy trời nhìn xuống vùng đất từng là nơi sinh sống của hơn 10 triệu dân, giờ đây đã là nơi chiếm đóng của 8, 9 triệu zombie mà có chút tâm thần xao dộng. Mới đó thôi, bây giờ đã là thiên đường của xác sống, nhưng vẫn may mắn thấp thoáng trong những thành phố, là một ít những luồng khói trắng bay lên. Đây là dấu hiệu của người sống đang phát tín hiệu cầu cứu, hắn mỉm cười tối thiểu hi vọng sẽ vẫn còn được duy trì.

Máy bay lượn qoanh một vòng quanh vùng trời thấp, dùng âm thanh dẫn dụ bớt zombie rời đi khu vực người sống sót, cũng là báo hiệu cho những người này biết bọn họ sẽ đến. Rồi tiếp tục rời đi, cho bọn họ thêm một chút hi vọng lớn lao. Dù sao thì Lạc Thần quân đội đang trên đường đến, bọn họ sẽ được an toàn.

- Anh không cảm thấy kỳ quặc khi chúng tôi biết sự hiện diện của Lạc Thần căn cứ sao?

Caitlyn phá vỡ không khí trầm mặc mà hỏi. Vấn đề này không làm vẻ mặt hắn có gì thay đổi chỉ trả lời.

- Quốc gia chưa bao giờ là phế thải, vô số năm tháng đã đủ chứng minh. Chút năng lực đó có gì phải nghi hoặc, đến cả mấy tên dân thường như bọn tôi cũng đã đoán ra không ít về Thủ Đô, thì các vị đoán ra chúng tôi cũng không có gì là khó.

Nhướng mày Caitlyn tò mò hỏi.

- Anh cho rằng thủ đô như thế nào?

Mỉm cười hắn nói.

- Thế lực mạnh mẽ đến chúng tôi phải nhập vào?

Nhíu mày Caitlyn lại nói.

- Vậy thì bây giờ tại sao anh lại đổi ý?

Vẫn mỉm cười hắn nói.

- Quá yếu! Nhập vào sẽ chết cả lũ.

Lắc đầu Caitlyn không đồng ý mà nói.

- Anh hiểu nhầm 10 000 binh sỹ đều là tinh anh, chúng tôi có đội Việt Binh hơn 100 người. Tất cả đều là cấp 25 chứ không yếu như anh nghĩ đâu.

Nhếc miệng cười mỉm hắn nói.

- Hắc Ưng doanh chúng tôi có 400 người tất cả đều là cấp 30. Còn có hơn 1000 người còn phân bổ ra các doanh khác đảm nhiệm vị trí cấp cao. 100 binh với cấp 25 còn chưa đủ để chúng tôi nhét kẽ răng.

Miệng của Caitlyn há hốc mà kinh ngạc, Lạc Thần căn cứ vậy mà mạnh mẽ khủng khiếp như thế. Nuốt lấy một ngụm nước bọt cô hỏi.

- Mấy vị Thần Minh của Lạc Thần căn cứ đẳng cấp là bao nhiêu?

Đưa mắt nhìn Caitlyn hắn nói.

- 5 người 36 cấp.

Hít lấy một hơi khí lạnh, Caitlyn không nói gì nữa mà nắm chặt tay, cô đã có quyết định nhỏ nào đó cho Quốc Gia. Một lát sau cô dùng laptop để truyền tin đi, không biết là cô dùng mạng internet ở đâu hay là chách kỳ lạ gì mà gửi được tin tức đi.

...

Trực thăng bay qua bầu trời Hà Nội, đến nơi đây mới thấy rõ sự khủng bố của mạt thế, zombie đông như kiến lắc lư khắp nơi.

- Quân đội chỉ có thể chiếm lấy vùng đất giữa hai cây cầu vượt, sau đó nối lại với nhau tạo nên vòng phòng hộ tạm thời.

Lắc đầu hắn nói.

- Vì sao không đánh cho xong Hà Nội?

Caitlyn lắc đầu mà nói.

- Rất nhiều người đưa ra yêu cầu này nhưng phía trên không đồng ý.

Nhướng mày hắn nói.

- Là cố chấp bảo vệ lãnh thổ mà không phát triển ra ngoài?

Gật đầu nhưng Caitlyn lại nói.

- Họ không sai trong thời bình, nhưng mạt thế lại có chút cố chấp. Người Việt Nam từ cổ chí kim đều thích sống trong hòa bình, chỉ trong chốc lát muốn họ học theo kểu đánh giết khắp nơi thì không dễ như vậy.

Gật đầu đồng ý, thế giới này không có đúng hay sai, chỉ có tư tưởng bất đồng làm việc bất đồng mà thôi.

...

Trực thăng chậm rãi đậu xuống một quảng trường khá lớn, phía bên dưới là hơn 1000 người đang cầm cờ Tổ Quốc vẫy chào đón mừng. Binh sỹ quần áo trang nghiêm mà đẹp đẽ, sắp xếp thành hàng lối, tiếp đến là hàng người lãn đạo cấp cao trên thân là những bộ tây trang quý phái.

Đây là kiểu đón chào đại biểu cấp cao đây mà. Mỉm cười, hắn vậy mà có một ngày được đón tiếp trang trọng như vậy.

Bước xuống trực thăng, một người mặc tây trang giáng vẻ hiền lành đứng đợi sẵn. Ông ta đưa tay đến mỉm cười chào hỏi.

- Tôi là tổng thống lâm thời Việt Nam dân chủ cộng hòa, chào mừng cậu về nhà, người con trai của Tổ Quốc.

Ngơ ngác một chút hắn cười lên rực rỡ hẳn " về nhà sao? ".

- Um! Chào ngài tổng thống! Ngài có thể giảm thiểu thủ tục được không? Tôi ở đây nhìn có chút ngốc rồi ah!

Gật đầu mỉm cười ôn hòa, ngài tổng thống cho mọi người lui về. Nắm lấy tay hắn, khiến hắn có chút lông mao dựng đứng mà lôi hắn rời đi. Thái độ thân thiết nhiệt tình có chút quá đà, ngài tổng thống mở miệng hỏi han.

- Đã ăn gì chưa? Có mệt không? Cần gì không?.... Ba la ba la...

Nhức đầu hắn có chút không quen mà nói.

- Ngài tổng thống! Chính sự quan trọng.

Thở dài một hơi, ngài tổng thống gật đầu dẫn hắn đến phòng hội nghị. Nơi đây đã có không ít người đang ngồi chờ sẵn, bộ mặt ai nấy đều rất khó nhìn. Thấy hắn bước đến thì vui vẻ đứng dậy chào hỏi. Ngài tổng thống đưa tay ra hiệu mọi người ngồi xuống, dẫn hắn ngồi xuống một bên ghế cạnh mình.

- Như câu đã thấy, chúng ta đã bết bát như vậy rồi mà Trung Quốc còn không tha. Bọn hắn đã cử đại biểu đến yêu cầu cúng ta nhập làm một với Trung Quốc.

Mỉm cười hắn nói.

- Như vậy đồng nghĩa với việc đám tàu khựa đó còn chưa có dẫn binh qua?

Ngài tổng thống gật đầu nói.

- Còn chưa, chỉ có một chiếc máy bay trực thăng đến. Trong đó có một người cấp 30, bọn họ nói rằng cấp 30 bọn họ có đến 200 người. Nếu chúng ta không đồng ý thì sẽ tiến đánh chúng ta.

- Phụt!... Hích hích... Ha ha ha.

Evelynn một bên không nhịn được mà cười lên, khiến cả hội trường ngơ ngác mà nhìn cô. Lỡ nhìn rồi thì thật là khó lòng rời mắt đi được, quả thật là xinh đẹp tuyệt trần. Thấy mấy cái ánh mắt đáng ghét nhìn mình, trên thân Evelynn thoát ra luồng sát khí mạnh mẽ làm cho cả hội trường lạnh run.

Caitlyn bước đến che đi tầm nắt mọi người mà lên tiếng nói.

- Lạc Thần căn cứ có gần 1500 binh sỹ trên cấp 30 thưa ngài tổng thống.

- Hít!....

- Hít!...

...

Từng cái hít khí lạnh vang lên trong không gian đã trở nên yên tĩnh lạ thường này.

Hắn mỉm cười nói.

- Đám tàu khựa này có 4000 năm văn hóa cướp bóc đã thành tính, thứ chúng cần là con tốt thí cho cúng làm cái gì đó cẩu thí bá nghiệp hay nghiệp lớn. Việt Nam rơi vào tay bọn này chỉ có nước diệt vong thôi.

Ngài tổng thống bình tĩnh trước tiên vui mừng mà gật đầu nói.

- Chúng tôi cũng đoán ra ý định của bọn họ, chúng ta dẹp loạn zombie còn chưa xong thì hơi sức đâu mà đi quản bọn họ. Bọn họ chỉ dọa dẫm chúng ta mà thôi, muốn dẫn binh sang đây cũng sẽ mất không ít thời gian. Chúng tôi chỉ sợ đội quân Hắc Long 100 người câp 30 kia sẽ sang đánh chúng ta. Binh lực của chúng ta tuy đông nhưng năng lực vẫn còn chưa đủ để ngăn cản bọn họ.

Gật đầu hắn hỏi.

- Tên đại sứ kia đâu?

Nhưng ngay lúc này.

- Ầm!...

Cửa đại sảnh được hai người đạp bay mà tiến vào, một tên mặc quần áo theo kiểu Tôn Trung Sơn chắp tay sau mông mà khệnh khạng bức vào, theo đó là một tên Việt gian cũng mặt mũi cao ngạo không coi ai ra gì nói.

- Mấy ông họp hành xong chưa? Nhanh lên còn để ngài sứ giả còn tiếp quản nơi này.

Nhướng mày hắn nhếc miệng cười, quả là Tào Tháo. Nhắc liền đến, quay qua Evelynn nói.

- Chặt hai chân cả gian lẫn tặc.

Gật đầu Evelynn biến mất, lúc xuất hiện đã ở phía sau hại tên kia. Gai Quỷ đã ngay lập tức lướt ngang, hai cặp chân đơn giản mà đứt lìa.

- Á!....

- Á!...

- Chúng mày! Chúng mày dám. A a a...

Nhếc miệng cười hắn nói.

- 1 thằng khựa với một thằng Việt gian có gì không giám. Đem ra ngoài chặt cho chó ăn đi.

Cả phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, người này thật bá đạo. Không nói 2 lời, nói chặt liền chặt. Lông mao dựng đứng lên cả, cũng may là người này đối với đấy nước vẫn có lòng hướng về, nếu không thì họa này xem như chống không nổi.

- Bọn tàu khựa đã muốn đánh thì chúng ta chạy không thoát, thời kỳ mạt thế này không có luật pháp quốc tế chế buộc, bọn này càng ngông cuồng. Không cần nể tình, cứ gặp tên nào thịt tên đó. Nếu đã gây chiến thì nước Nam chúng ta cũng không cần nể mặt, toàn bộ những kẻ liên quan giết hết đi.

Ngài tổng thống gật đầu nhưng vẫn có dị nghị mà nói.

- Tôi đồng ý với cậu tuy nhiên người dân sẽ không hài lòng, chúng ta sẽ giải thích thế nào với họ đây.

Liếc mắt hắn dửng dưng nói.

- Giết hết là được, sắp tới tội nghĩ sẽ xung binh 50% số lượng dân chúng. Đào binh thì tử hình, thời kỳ này mềm yếu là tự sát. Lạc Thần căn cứ không phải từ như thế mà thành sao? Muốn có được thì phải bỏ đi được.

Ngài tổng thống nhắm mắt lại, ông không phải là kẻ ngu. Chỉ là đường lối chính sách đã theo ông gần hết một đời người rồi, không phải cứ nói bỏ liền bỏ dễ như vậy. Thay đổi không những sẽ làm ông khó xử mà toàn bộ hệ thống chính trị sẽ bị rối loạn.

Loạn trong loạn không phải chết càng nhanh sao? Chỉ có hoàn toàn đập bỏ mà xây lại thì mới có cơ hội, nhưng mà zombie sẽ cho ông cơ hội đó sao? Trăm nghìn miệng ăn sẽ cho ông cơ hội đó sao?

Tuy nhiên sát nhập Lạc Thần căn cứ lại là ý nghĩa khác, có Lạc Thần quân đội chấn nhiếp thì ai dám hó hé. Zombie nào có thể tấn công nổi Thủ Đô.

Ngài tổng thống cắn răng mà nói.

- Tôi sẽ từ chức để cậu thay thế vào.

Nhìn vào mắt ngài tổng thống, hắn quả nhiên không đặt nhầm niềm tin vào Quốc Gia.

Trước đến nay chỉ có kẻ trong lòng có quỷ mới nghĩ đến việc chống đối mà thôi, một đất nước mệnh danh là yên bình xếp vào nhóm hàng đầu trên thế giới không phải là tự nhiên mà có.

Nhưng hắn lại lắc đầu mà nói.

- Nếu Quốc Gia đủ năng lực tôi liền lười đi làn đầu đàn, chỉ là sợ buông tay thì mọi thứ sẽ trở nên loạn. Ở Lạc Thần căn cứ tôi cũng không có làm cái gì lãnh đạo, cho nên ở đây tôi cũng lười...

Ngài tổng thống đến đây đã hiểu rõ ý định phủi mông bỏ chạy của hắn. Không để hắn nói hết, ông ngắt lời mà nói.

- Vậy chúc mừng nguyên soái đầu tiên trong lịch sử sau tận thế của đất nước Việt Nam dân chủ cộng hòa. Mời mọi người vỗ tay chào mừng.

- Chúc mừng nguyên soái!

- Chúc mừng nguyên soái trẻ nhất!

- Rào ... Rào...

- Bộp .... Bộp...

...

Evelynn cũng vui vẻ vỗ tay cao hứng nhất, cô biết hắn lười đi làm chỉ huy gì đó. Ở Lạc Thần căn cứ hắn chỉ cần sơ hở ra một chút thì ngay lập tức sẽ chạy trốn mất.

Tất cả các đại biểu đều hiểu rõ, có một người mạnh mẽ có thể đào tạo từ trong dân chúng ra 20 000 tinh anh binh sỹ thì chẳng khác nào trong đêm thấy được ánh sáng. Còn không nhanh lừa về nhà mình chẳng lẽ ngồi chờ một tên phế thải nào đó ứng cử dẫn binh. Dẫn binh là việc của nhân tài thực sự không như chính trị, năng lực không đủ dẫn binh chỉ có con đường chết cả mớ. Nếu như vậy thà đề cử lên một thiên tài dẫn binh không tốt hơn gấp trăm vạn lần hay sao chứ.

Thời kỳ này không như phong kiến, cứ phải làm quan to thì mới giỏi. Người bây giờ khôn hơn nhiều lần, nấp dưới bóng đại nguyên soái thiên tài thì sống thọ hơn nhiều là tự mình dẫn binh chạy lung tung như gà mắc tóc nhiều.

Để chúng minh thành ý. Nào là tướng, nào là tá thi nhau lên giao giấy tờ khống chế binh quyền. Nhanh đến mức hắn còn chưa khép xong miệng mình trong lời nói giang giở, mộng bức mà ngồi lên ghế đại nguyên soái.

" Ta là ai? Đây là đâu? Ta còn có mấy cái kế hoạch làm thần côn còn vẫn còn chưa xài đến ah!".

Dù sao thì làm đại nguyên soái cũng có chút ngưu, làm một thời gian rồi lấy cớ chạy, hắn vẫn là thích làn thần côn hơn, vừa có tiếng lưu sử sách lại không mất công vất vả nhiều.

Gãi gãi cái đầu hắn nói.

- Được rồi! Các vị đã tín nhiệm thì tôi làm vậy. Theo tiến độ thì khoảng nửa tháng là quân đội của Lạc Thần căn cứ đến tiếp ứng rồi. Tôi quen dẫn binh nhà mình hơn, cho nên binh quyền các vị cứ giữ lấy trước. Hiện...

Một vị tướng già nhất đứng lên.

- Ôi thân già của tôi! Nguyên soái lão già tôi hình như lại bệnh cũ tái phát rồi, xin cho tôi lui về trước.

Một vị đại tá bên cạnh cũng đứng dậy đỡ lấy vị tướng già mà nói.

- Ah! Cụ lại phát bệnh sao? Để con đỡ ngài về.

Lại một vị nữa đứng lên.

- Ôi! Anh mấy hôm trước không phải bị thương sao? Để tôi giúp một tay.

- Để tôi đỡ cụ một tay.

- Tôi nữa.

- Tôi nữa.

...

Trong phòng hội nghị xuất hiện cảnh tượng, một vị tướng già được một đám mười mấy người từng mang binh quyền, mỗi người một tay xách nổi lên trong không trung vác chạy mất.

Mộng!...

Trong lịch sử có lẽ đây là lần đầu tiên người ta bắt gặp cảnh tượng tướng lĩnh vất lại binh quyền mà chạy.

- Hì hì hì!.... Nguyên soái ngài buông tay không được rồi.

Evelynn khúc khích cười chế diễu khiến cho khuôn mặt hắn có chút đen. Hắn quay sang tính nói phải trái với ngài tổng thống thì....

...

Mất tiêu, ngài tổng thống chạy mất tiêu từ lúc nào rồi.

???

...